• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn da tiếp xúc với không khí, cảm giác lạnh ngắt trỗi dậy. Cơ thể Mục Chỉ Thừa khẽ run rẩy. Cậu đã tỉnh táo hoàn toàn.

Tay cậu vô thức nhấc lên đặt lên ngực Trương Tuấn Hào như muốn đẩy anh ra. Thế nhưng Tuấn Hào đã nắm chặt tay cậu, ấn lên đỉnh đầu. Anh rất khỏe khiến cậu không thể giãy ra được.

Sự cố gắng của cậu giống như một trò cười đối với anh. Anh nhếch miệng cười lạnh lùng, ánh mắt thì châm biếm.

Cậu biết, cậu gả cho Tuấn Hào thì nghĩa vụ vợ chồng phải thực hiện. Cậu không thể từ chối anh, chỉ là…

Mục Chỉ Thừa mở mắt nhìn một cách khó khăn. Mượn ánh sáng yếu ớt của căn phòng, cậu nhìn vào khuôn mặt lạnh giá của anh. Ánh mắt anh ánh lên sát khi như muốn giết chết cậu vậy.

Mặc dù cậu không biết bản thân mình đã làm sai điều gì nhưng cậu có thể cảm nhận được cơn lửa giận hừng hực phát ra từ người đàn ông này.

Khuôn mặt cậu cắt không ra hột máu, hơi thở thì trở nên dồn dập.

Cậu mím chặt môi, cố gắng giữ lấy chút thể diện cuối cùng.

Bởi vì cậu biết Trương Tuấn Hào sẽ không hề thương xót cậu.

Mục Chỉ Thừa nhắm mắt lại, cố gắng không để nước mắt rơi xuống…

Cũng không biết có phải bộ dạng đó của cậu khiến Tuấn Hào cảm thấy phiền phức hay không.

Mục Chỉ Thừa bị người đàn ông bóp cằm, ghé sát vào tai. Cậu nghe thấy giọng nói khàn khàn đầy chế giễu vang lên: “ Mục Chỉ Thừa, mới bắt đầu mà cậu đã không chịu nổi rồi sao?”

Câu nói lạnh lùng đó giống y nước nước lạnh dội xuống người cậu khiến cậu phải mở mắt ra một lần nữa.

Cậu nhìn vào đôi mắt đen âm u của anh. Cảm giác như có một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cậu.

Cậu biết Trương Tuấn Hào không thích cậu, ghét cậu. Thế nhưng khoảnh khắc này cậu mới biết thêm rằng, anh thậm chí còn hận cả cậu nữa…

Tại sao?

Bởi vì cậu không biết lượng sức mình mà đòi gả cho anh. Bởi vì cậu đã hủy hoại hôn nhân của anh sao?

Giây phút này, trái tim cậu đau nhói. Cậu bỏ qua mọi cảm giác đau đớn về thể xác, chỉ có thể cảm nhận được trái tim như bị hàng ngàn, hàng vạn vết kim đâm trúng khiến cậu như muốn tắt thở.

Trương Tuấn Hào chẳng buồn nhìn cậu lâu thêm nữa. Anh rảo bước đi vào phòng tắm.

Tiếng cửa đóng rầm vang lên. Cơ thể Mục Chỉ Thừa run lẩy bẩy.

…—————-…

Chap 44

Khoảng hơn chục phút sau, cánh cửa phòng tắm được mở ra. Hơi nước từ bên trong bay ra ngoài. Sau đó, Tuấn Hào quấn khăn tắm bước tới giường và nhìn Mục Chỉ Thừa bằng vẻ trịch thượng.

Vừa rồi Mục Chỉ Thừa như từ địa ngục trở về. Cơ thể cơ dường như bị rút sạch sức lực. Cậu nằm lên giường với cơ thể cứng đơ và tê dại. Thế nhưng khi cậu nhìn qua anh thì vẫn mím môi cố gắng dùng chút sức tàn của mình kéo chăn như muốn che giấu đi những vết tích đầy người. Cậu cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của anh nữa.

Dù là động tác nhẹ đó thôi cũng đủ để khiến lưng cậu toát mồ hôi hột.

Trương Tuấn Hào nhìn bộ dạng của cậu thì cười lạnh lùng. Anh nhìn chăm chăm cậu sau đó bước tới, ghé sát người cậu.

Tình huống vừa rồi thật sự khiến Mục Chỉ Thừa sợ khiếp. Cơ thể cậu cứ thế bất giác lùi về sau nhưng vẫn bị bàn tay anh giữ chặt, năm ngón tay đẩy cằm cậu lên.

Khuôn mặt tuấn tú của anh áp sát cậu. Mục Chỉ Thừa càng cảm thấy hoảng loạn hơn.

Đôi mắt đen không chút dao động của anh nhìn cậu bằng vẻ vô cảm. Giọng nói anh vang lên càng vô tình hơn: “ Mục Chỉ Thừa, cậu không chịu được cô đơn, chỉ muốn tôi về ngủ cùng cậu thì tôi sẽ tác thành cậu!”

Mọi thứ xảy ra ngày hôm nay quá đường đột. Lúc này đến Mục Chỉ Thừa cũng cảm thấy nghi ngờ có phải là cậu đang gặp ác mộng hay không. Còn với câu nói vừa rồi của Tuấn Hào thì cậu thật sự không hiểu có nghĩa là gì.

Cái gì mà cậu không chịu nổi cô đơn? Cái gì mà cậu chỉ muốn anh về ngủ với cậu chứ…

Ánh mắt mơ màng của Mục Chỉ Thừa càng khiến cơn lửa giận của Tuấn Hào bùng lên mãnh liệt hơn. Anh cười lạnh lùng, giọng điều chứa đựng sự khinh miệt: “Sao? Lại làm ra vẻ ngây thơ vô số tội hả? Mục Chỉ Thừa, bỏ cái ác tâm đó đi. Cậu biết làm bao nhiêu kiểu thì thể hiện hết ra. Thứ tôi có là thời gian để đáp ứng cho cậu.”

Dứt lời, anh rụt tay lại giống như vừa động vào thứ gì đó dơ bẩn. Mục Chỉ Thừa bị mất điểm tự bèn ngã ra giường.

Tuấn Hào bước vào phòng thay đồ, thay sang một bộ quần áo sạch sẽ. Anh đĩnh đạc bước ra, chẳng buồn nhìn cậu lấy một lần, cứ thế đi thẳng ra cửa.

Đi được vài bước, anh chợt nghĩ ra điều gì đó bèn quay người lại nhìn cậu với vẻ lạnh lùng.

Anh nói thẳng không chút chần chừ: “Nhớ uống thuốc. Tôi không muốn giữa cậu và tôi xảy ra thêm một mối quan hệ không đáng có”.

Nói xong, Tuấn Hào đóng sầm cửa lại.

Mục Chỉ Thừa nằm đờ đẫn trên giường. Bên tai cậu vẫn văng vẳng câu nói của Tuấn Hào. Lúc anh ức hiếp cậu, đau như vậy, mạnh như vậy mà cậu không hề rơi nước mắt. Thế nhưng, một câu nói vừa rồi của anh thôi đã khiến cậu khóc nghẹn ngào.

Thêm một mối quan hệ không đáng có câu được gả cho Tuấn Hào.Vậy mà trong lòng anh, cậu chỉ là một mối quan hệ không đáng có. Anh không còn bỏ mặc cậu trong ngôi nhà lạnh lèo,dăm ba ngày mới về một lần nữa.

Anh cùng không phải là về ở hẳn mà giống như hôm nay,sau khi dày và cậu thì anh liền bỏ đi.

Ởđây không giống như nhà của anh,mà giống khách sạn.Thậm chí cậu còn cảm thấy mình không phải là một người vợ.

Lúc mới dọn vào, cậu từng nghĩ đây sẽ là nhà của cậu và Tuấn Hào.

Hóa ra đó chỉ là ước nguyện của cậu mà thôi

…—————-…

Tgiả : Mn like đi, đừng sem chùa nữa 🎭

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK