Mục Chỉ Thừa dụi mắt. Cậu nhắm mắt lại rồi lại mở ra như không dám tin. Thế nhưng anh vẫn nằm yên ở đó.
Giai đoạn đầu khi ở nước ngoài, cậu cũng luôn mơ thấy Tuấn Hào. Những mỗi lần gặp nhau, anh đều tỏ ra lạnh lùng, trịch thượng, chế nhạo và khinh thường cậu khiến cậu cảm thấy hết sức đau khổ.
Sau này, có lẽ là do cậu không muốn nghĩ về anh nữa nên dần dần trong giấc mơ của cậu không còn bóng dáng của anh.
Buổi tối hôm nay, cậu lại mơ thấy anh rồi.
Có lẽ lâu lắm rồi mới lại say nên cậu chẳng có cách nào khống chế được cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng. Thế nên, anh lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
May mà…lần này anh không còn nhìn cậu với vẻ lạnh lùng nữa. Anh không còn nhìn cậu bằng vẻ chế nhạo nữa.
Mục Chỉ Thừa lại tiến sát lại một cách vô thức. Mắt cậu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn tú. Cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm nhẹ đầu ngón tay lên lông mày của anh.
Lông mày, mắt, mũi, môi, cậu cứ thế khẽ sờ nhẹ khắp khuôn mặt anh. Cậu sờ nhẹ nhàng như sờ vào một bức màng thủy tinh, chỉ sợ động mạnh là sẽ khiến nó vỡ ra.
Khó khăn lắm cậu mới có được một giấc mơ đẹp về Trương Tuấn Hào, cậu không muốn cứ thể mà tỉnh mộng.
Cậu đã quá nhớ Tuấn Hào rồi sao? Tại sao…cảm giác đụng chạm này lại chân thật đến vậy chứ…Dường như cậu có thể cảm nhận được cả hơi ấm đang truyền tới đầu ngón tay của mình, và cả hơi thở nóng hổi của anh nữa…
Cậu ghé sát mặt vào mặt anh như muốn nhìn kỹ hơn xem có phải là thật hay không. Khi cậu chỉ còn cách anh một chút xíu thì Tuấn Hào đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt anh vẫn còn đầy men say, tối đen, âm sầm và sắc bén như từ trước tới giờ khiến Mục Chỉ Thừa sợ hãi đơ cả người.
Hai cặp mắt nhìn nhau. Thời gian như dừng lại.
Thế nhưng ánh mắt lạnh như băng của anh giống như gặp phải núi lửa nên nhanh chóng bị hòa tan. Đôi mắt anh cũng trở nên mơ màng và còn hàm chứa cảm xúc khiến Mục Chỉ Thừa không thể hiểu được.
Mục Chỉ Thừa cũng thừ người. Cậu vốn tưởng rằng giấc mơ lần này lại giống như trước đây, sẽ kết thúc bằng vẻ lạnh lùng của anh, nhưng giờ xem ra không phải như vậy.
Đầu óc cậu hỗn loạn, cũng chẳng thể nghĩ nhiều. Cậu bất giác chẳng biết làm gì. Cả cơ thể vẫn đang ép sát Tuấn Hào, thậm chí tay cậu vẫn còn đang vuốt ve khuôn mặt của anh.
Hơi thở của hai người dần hòa quện lấy nhau. Đôi mắt của Tuấn Hào mỗi lúc một sâu hơn, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp. Bất giác, anh vòng tay ôm lấy eo cậu, cả người cậu cứ thế đổ ập vào lòng anh.
Cơ thể cậu nóng hổi. Cơ thể Tuấn Hào cũng vậy. Nóng tới mức sự mơ hồ càng trở nên mơ hồ khiến cậu quên cả việc phải giãy ra.
Mục Chỉ Thừa cứ thế nhìn khuôn mặt người đàn ông áp sát lấy mình. Một giây sau, anh đặt môi lên môi cậu.
Cậu trợn tròn mắt, giống như muốn đẩy anh ra nhưng không biết là do rượu say kiệt sức hay là do cậu muốn để mặc giấc mơ xảy ra như vậy mà đến cuối cùng thì cô chỉ nhắm mắt lại, thậm chí còn vòng tay ôm lấy cổ anh.
Tuấn Hào không hề dịu dàng. Có thể nói là anh còn hơi gấp gáp, hơi thô bạo vì quần áo của cậu hầu như bị anh xé sạch.
Anh đè lên người cậu, điên cuồng chiếm đoạt. Mục Chỉ Thừa cảm thấy đau, nhưng cậu chẳng thể chống lại sức mạnh của người đàn ông, cứ để mặc cho anh tận hưởng từng vị trí trên cơ thể mình.
Rõ ràng là mơ mà sao… cậu vẫn cảm thấy đau như vậy…
Cũng không biết là phải mất bao lâu họ mới dừng lại. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút sạch sức lực. Cậu cố gắng mở mắt nhưng đầu óc cứ chìm dần và ngủ thiếp đi.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_