Tuy ông Mục không yên tâm để Mục Chỉ Thừa và ông cụ Trương nói chuyện riêng, nhưng cũng không tiện từ chối, đành nhìn chằm chằm vào Mục Chỉ Thừa với ánh mắt cảnh cáo, ông ấy nói: “ Thừa nhi, con đưa ông ra ngoài đi dạo đi, nói chuyện cho lễ phép biết chưa?”.
Mục Chỉ Thừa khẽ gật đầu, sau đó đỡ ông cụ Trương đi ra khỏi phòng bệnh.
Hai người đi từ từ men theo hành lang của bệnh viện, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi qua, Mục Chỉ Thừa lại không thể tận hưởng không gian tốt đẹp này, cậu cụp mắt xuống, tâm trạng nặng trĩu.
Ông cụ Trương thấy cậu như vậy, cũng cảm thấy đau lòng, ông bà Mục tính cách thế nào ông ta đều rất rõ, vốn dĩ không thích hai người họ, nhưng hai người họ may mắn, lại có được một đứa con trai ngoan.
Ông ta chứng kiến Thừa nhi từ nhỏ đến lớn, thông minh xinh đẹp, ngoan ngoãn lại tốt bụng, nếu là cháu nội của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, làm gì có chuyện để cho cậu phải chịu tủi thân!
“ Thừa nhi à, ông không nói trước với cháu mà đến hỏi với với bố mẹ cháu luôn, cháu đừng trách ông nhé”, ánh mắt ông cụ Trương rất hiền hậu, giọng nói thành khẩn: “Ông thực sự rất quý cháu, rất muốn cháu trở thành người một nhà với ông, vốn dĩ… ba năm trước chúng ta đáng ra đã là người một nhà rồi”.
Mục Chỉ Thừa lắc đầu: “Ông, cháu không trách ông đâu, chỉ là…”.
Cậu ngập ngừng, cắn môi dưới, vẫn muốn nói gì đó: “Ông cũng biết đó, Trương Tuấn Hào không hề thích cháu, nên hôn sự này…”.
“Vậy cháu có thích nó không?”.
Ông cụ Trương đột nhiên chêm vào câu đó, khiến Mục Chỉ Thừa đứng hình, sau đó cậu bắt đầu im lặng, cũng không biết là không muốn trả lời hay là không dám trả lời nữa.
Thấy vậy, ông cụ Trương không hỏi tiếp nữa, hai người đi đến ngôi đình nhỏ và ngồi trong đó.
Ông ta đánh mắt sang nhìn chú Lâm một cái, chú Lâm gật đầu, lấy ra một tập tài liệu trong túi ra đặt lên bàn.
Mục Chỉ Thừa ngước mắt nhìn tập tài liệu một cái, ánh mắt hơi chững lại.
Ông cụ Trương cũng không dài dòng, nói thẳng luôn: “Đây là hợp đồng trị giá một tỷ, là sính lễ của nhà họ Trương hỏi cưới với nhà họ Mục cháu”.
Ông cụ Trương không hổ danh là ông trùm trong giới thương nghiệp làm mưa làm gió một thời, ông ta biết bây giờ nhà họ Mục cần thứ gì nhất, vừa ra tay đã khiến người ta khó mà từ chối.
Hai tay Mục Chỉ Thừa bất giác nắm chặt lại.
Ông cụ Trương khẽ gõ tay vào hợp đồng trên bàn, tiếp tục nói: “Tập đoàn Mục Thị bây giờ đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, không phải bây giờ cháu đi đàm phán mấy cái hợp đồng, mấy vụ hợp tác, kéo về được vài người đầu tư là có thể giải quyết xong chuyện, muốn cứu
Mục Thị hoàn toàn thì cháu chỉ cần gật đầu là xong!”.
Cho dù ông ta đã rút khỏi giới làm ăn nhiều năm, nhưng khí thế trong cách nói chuyện vẫn không hề giảm đi, nói câu nào chuẩn câu đó.
Mục Chỉ Thừa nhắm mắt lại, không còn sức để phản bác.
“ Thừa nhi, ông đã đưa ra thành ý lớn nhất của ông rồi, cho dù là vì gia tộc cháu hay là vì bản thân cháu, ông hi vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ về hôn sự này”.
Cậu sững sờ nhìn ông cụ Trương, lại nhìn sang hợp đồng, cuối cùng cậu cụp mắt xuống, khóe miệng rưng rưng, cậu lí nhí nói: “ Trương Tuấn Hào sẽ không đồng ý đâu…”.
Ba năm trước anh không cần cậu, ba năm sau anh càng không cần cậu.
“Thằng bé này, cháu đồng ý là được, cứ suy nghĩ đi, ông sẽ chờ câu trả lời của cháu”.
Trên đường đi về, chú Lâm vẫn không kìm được tò mò hỏi: “Ông chủ, vì sao ông lại cứ muốn cậu chủ lấy cậu Chỉ Thừa vậy?”.
…—————-…
\_**Mn like và comment nha! Thank you ✨** \_