• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy ông bà Mục cũng có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng cũng bị câu nói đó làm cho sốc, mãi lúc sau vẫn chưa định thần lại.

Tay Mục Chỉ Thừa run run, đôi mắt đen mở to, tim đập thình thịch, cậu không hề kinh ngạc, mà là hoang mang lo sợ.

Từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy ông cụ Trương đến, cậu đã có dự cảm này rồi, vốn còn tự an ủi bản thân không nên nghĩ nhiều, không ngờ lại gặp phải tình huống xấu nhất này!

Ông cụ Trương cũng không vội vàng cần bọn họ trả lời, mà nhẫn nại chờ bọn họ tiêu hóa được cái tin tức này đã.

Phòng bệnh yên tĩnh trong hơn một phút, ông Mục mới lấy lại được giọng, kìm nén sự xúc động trong lòng xuống, vẫn hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Ông à, ý của ông là ông thay Tuấn Hào đến hỏi cưới Thừa nhi nhà chúng tôi sao?”.

“Đúng vậy”, ông cụ Trương gật đầu khẳng định, rồi nhắc lại từng chữ một: “Tôi thay Tuấn Hào đến hỏi cưới Thừa nhi! Hi vọng mọi người có thể đồng ý hôn sự này”.

“Trời ơi…”, bà Mục đưa tay lên bịt miệng với vẻ không dám tin, nhìn chồng bà ấy nói: “Là thật sao? Tuấn Hào muốn cưới Thừa nhi sao?”.

Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, ông Mục đột nhiên vui mừng, không cần nghĩ đã trả lời luôn: “Đồng ý, đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi!”.

Ba năm trước nhà họ Trương hủy bỏ hôn sự với nhà họ Mục, cho dù Mục Chỉ Thừa bị thiệt thòi, nhưng ông ấy cũng không thể tìm nhà họ Trương đòi lại công bằng, dù sao thực lực nhà họ Trương và nhà họ Mục chênh lệch quá lớn, sau đó Trương Tuấn Hào lại có người yêu mới, yêu ngôi sao Dương Tử Thiến ba năm trời, còn không hề hỏi han đến Mục Chỉ Thừa, ông ấy có không cam tâm thì cũng đành chịu, không còn tác hợp Trương Tuấn Hào và Mục Chỉ Thừa.

Khó khăn lắm mới vớ được Vương Lôi, hắn thích Mục Chỉ Thừa, muốn làm thông gia với nhà họ Mục, không ngờ hắn đột nhiên thất bại, vốn tưởng ông trời muốn tuyệt đường sống của ông ấy, nhà họ Mục bị sụp đổ trong tay ông ấy, ai ngờ xe đến trước núi ắt có đường đi, trong cái rủi lại có cái may!

Ông ấy có mơ cũng không dám nghĩ đến có ngày lại được kết thông gia với nhà họ Trương, có được chỗ dựa vững chắc là nhà họ Trương này, có được người con rể như Trương Tuấn Hào, nhà họ Mục bọn họ sắp hoàn toàn đổi đời rồi!

Nghĩ mà cảm thấy khí huyết trong cơ thể ông ấy như muốn sục sôi, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào hơn.

Ông cụ Trương cũng không ngạc nhiên với câu trả lời của ông ấy, ông ta không nói gì, lúc này mới nhìn sang Mục Chỉ Thừa hỏi: “ Thừa nhi, cháu đồng ý không?”.

Cho dù hôm qua cậu đã nói cậu không đồng ý gả cho Trương Tuấn Hào, nhưng ông ta vẫn không muốn cứ thế mà bỏ cuộc, vẫn muốn cố gắng một lần nữa.

Cậu đồng ý không?

Hôm qua ông cụ Trương hỏi cậu, có muốn gả cho Trương Tuấn Hào không, khi đó cậu đã ngập ngừng, vì sâu thẳm trong lòng cậu vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Nhưng qua những lời mà Trương Tuấn Hào nói với cậu, sự sỉ nhục đến vô tình đó đã khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Trương Tuấn Hào không những chưa từng thích cậu, còn ghét cậu đến cực độ, thậm chí không muốn có chút dính líu nào đến cậu, cậu làm sao có thể mặt dày mà xuất hiện trước mặt anh được nữa chứ?

Chút lòng tự trọng này cậu vẫn còn muốn giữ.

“Ông, cháu…”.

Cậu lên tiếng, mới nói được hai tiếng thì ông Mục như thể biết được cậu định nói gì, sợ cậu làm hỏng việc tốt, vội vàng ngắt lời: “Ông ạ, chuyện hôn nhân đại sự, xưa nay đều là bố mẹ quyết định, tôi đã đồng ý thì Thừa nhi đương nhiên cũng là đồng ý!”.

Mục Chỉ Thừa nhíu mày: “Bố…”.

“Con im miệng!”, ông Mục quát.

Ông cụ Trương im lặng một lúc rồi lên tiếng: “ Mục tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với Thừa nhi”.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK