• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa kính xe dần hạ xuống, vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “Lên xe!”.

Mục Chỉ Thừa chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ. Cậu còn chưa kịp thắt dây an toàn, Trương Tuấn Hào đã nhấn ga, chiếc xe phóng đi như bay.

Anh chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt đẹp trai đầy lạnh lùng, đôi môi mím chặt, toàn thân tỏa ra cảm giác đè nén mãnh liệt, khiến người ta không khỏi sợ hãi.

Xe chạy càng ngày càng nhanh, rung lắc dữ dội, bàn tay Mục Chỉ Thừa bất giác siết chặt dây an toàn, sắc mặt hơi tái.

Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng phanh gấp, dừng lại.

Mục Chỉ Thừa ôm trái tim đang đập thình thịch của mình, sau khi lấy lại được hơi thở bình thường, cậu mới phát hiện Trương Tuấn Hào đã lái xe đến bờ biển.

Lúc này bờ biển không có người, ngay cả sóng biển cũng tĩnh lặng.

Trương Tuấn Hào không nói gì, Mục Chỉ Thừa cũng không lên tiếng, trong khoang xe chật hẹp, không khí như đông đặc, đến mức Mục Chỉ Thừa cũng cảm thấy hơi khó thở.

May mắn là hình như Trương Tuấn Hào không có kiên nhẫn ở bên cậu, anh lên tiếng trước: “ Cậu muốn cưới tôi sao?”.

Giọng nói không chút nhiệt độ của anh vang lên, đầu ngón tay của Mục Chỉ Thừa khẽ run rẩy. Thực ra cậu đã đoán được lý do anh tìm gặp cậu, mà đây là chuyện cậu không thể trốn tránh.

Cậu cụp mắt xuống, im lặng mấy giây rồi gật đầu: “Phải”.

“Hừ”.

Trương Tuấn Hào đập tay vào vô lăng, anh quay đầu sang nhìn Mục Chỉ Thừa, trong ánh mắt âm u lạnh lùng dường như đang ẩn chứa cảm xúc nào đó, giọng nói ngày càng lạnh nhạt: “ Cậu muốn cưới tôi sao?”.

Anh lặp lại câu hỏi.

Mục Chỉ Thừa biết trước giờ anh là người không thích biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt, lúc anh bình tĩnh không có nghĩa là anh đang thực sự bình tĩnh, mà thường là sự yên ả trước khi giông bão ập tới.

Hai tay cậu dần siết chặt, đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Vốn dĩ cậu cũng không muốn đời này có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, vốn dĩ cậu tưởng rằng hai người đã như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

Nhưng… cậu không thể trơ mắt nhìn bố cậu bệnh nặng, không thể trơ mắt nhìn mẹ cậu khóc lóc cầu xin cậu, cũng không thể trơ mắt nhìn em trai cậu mất hết tương lai tươi đẹp.

Mục Chỉ Thừa nhắm mắt lại, cố ngăn dòng nước mắt đang muốn chảy ra, lần nữa lên tiếng, kiên quyết thốt ra chữ kia: “Phải”.

Vừa dứt lời, cậu chỉ cảm thấy vạt áo trước ngực bị túm mạnh, cả người cậu như một con búp bê bị xách đến trước mặt Trương Tuấn Hào. Người đàn ông nhếch môi cười khẩy, nhìn chằm chằm vào cậu, gằn từng chữ: “Là ai nói sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa? Là ai nói không muốn cưới tôi? Là ai nói coi như chuyện hôm đó chưa từng xảy ra? Bây giờ cậu lại nói muốn cưới tôi sao?”.

Hôm đó sau khi xem xong video Từ Soái mang tới, anh còn tưởng rằng mình đã hiểu lầm cậu, cậu không hề cố ý mượn cớ say rượu, lợi dụng ông nội anh để trèo lên giường anh. Anh vốn dĩ đã nhìn cậu với con mắt khác.

Sau đó thì sao?

Hôm nay anh nhận được điện thoại của ông nội, bắt anh chịu trách nhiệm cho chuyện của ngày hôm đó, anh phải cưới Mục Chỉ Thừa và Mục Chỉ Thừa cũng đồng ý đám cưới này.

Trương Tuấn Hào nghĩ đến đây liền bật cười: “ Mục Chỉ Thừa, tôi còn tưởng cậu nói thật ít nhất một lần, kết quả cậu chẳng khác gì trước đây, khiến người ta ghê tởm”.

…—————-…

Tgiả: Chúc mn Trung Thu vui vẻ nha!

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK