Tay của Mục Chỉ Thừa khẽ run lên trong vô thức.
Nếu là lúc trước, trong lòng cậu còn một chút kỳ vọng, nhưng vừa rồi Trương Tuấn Hào đã ngó lơ cậu, mà giờ cậu còn không biết thân biết phận chạy lên chào hỏi, há chẳng phải là tự làm khó mình?
“Không”, Mục Chỉ Thừa quả quyết lắc đầu.
Ông Mục lúc này có vẻ không vui.
Cậu mím nhẹ môi, thêm một câu: “Ba, ba cũng thấy rồi đấy, Trương Tuấn Hào bây giờ không muốn chào hỏi ai, huống hồ, hôm nay anh ấy còn đưa bạn gái tới, với mối quan hệ của bọn con trước đây, thì chắc anh ấy… không muốn nhìn thấy con đâu”.
Ông Mục nghĩ một lúc, hôm nay quả thực không phải là thời điểm thích hợp, dù sao trong bữa tiệc cũng nhiều tai mắt, nếu như Mục Chỉ Thừa qua đó, bị trợ lý chặn lại, đồn ra ngoài thì sẽ mất mặt.
“Vậy thôi lúc khác lại tìm cách”.
Thấy ba từ bỏ ý định, Mục Chỉ Thừa cũng thầm thở phào, khoác tay ông ấy rồi tiếp tục ra về.
Đúng lúc cậu quay người, Trương Tuấn Hào đang nhắm mắt ngồi trên ghế bỗng mở mắt, vô định nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, chỉ là luồng khí xung quanh cơ thể bỗng dững lạnh hơn rất nhiều.
Chiếc xe màu đen dừng lại phía dưới một tòa chung cư cao cấp.
Dương Tử Thiến quay đầu nhìn sang người đàn ông đẹp trai bên cạnh, lưỡng lự một lúc, vẫn không kìm được mà nhẹ nhàng lên tiếng: “ Tuấn Hào, muốn lên uống cốc cà phê không?”.
Trương Tuấn Hào uể oải nhấc mi mắt lên, liếc cô ta một cái.
Ánh mắt ấy hờ hững, lạnh nhạt, không có bất cứ một cảm xúc nào, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy lạnh.
Anh không nói gì, nhưng cô ta đã biết đáp án rồi, cố nặn ra một nụ cười, biết điều nói: “ Tuấn Hào, vậy em lên trước, anh lái xe cẩn thận nhé, chúc ngủ ngon”.
Sau khi Dương Tử Thiến quay người đi vào chung cư, trợ lý bé tiếng hỏi: “ Trương tổng, về biệt thự chứ?”.
Trương Tuấn Hào vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ hướng ra ngoài cửa sổ xe, giống như đang nhìn gì đó, nhưng lại giống như đang ngây ra.
Trợ lý nhìn sếp của mình qua kính chiếu hậu, Trương tổng hôm nay dường như có chút bất thường.
Trợ lý cứ ngỡ anh sẽ không trả lời, ấy vậy mà đằng sau lại vang lên giọng đàn ông trầm ấm: “Về công ty”.
…—————-…
Mục Chỉ Thừa về đến nhà, tẩy trang tắm rửa, đến khi nằm lên giường thì toàn thân đã mệt lử rồi.
Cậu nằm trên giường lật qua lật lại, không biết có phải vì chênh lệch múi giờ không, hay là vì nguyên nhân nào khác, mà rõ ràng rất buồn ngủ, lại không tài nào ngủ được.
Cậu cầm điện thoại lên, vốn dĩ chỉ định xem linh tinh cho mau buồn ngủ, mà ngón tay lại vô thức gõ ba từ Trương Tuấn Hào lên thanh tìm kiếm.
Đợi đến khi cậu nhận ra, thì trên màn hình điện thoại đã toàn là tin tức liên quan đến Trương Tuấn Hào rồi.
Ba năm trước, anh đã tiếp quản hoàn toàn lại Tập đoàn TrươngThị, làm việc mạnh mẽ dứt khoát, thông minh sắc bén, ngạo nghễ trên thương trường, đưa doanh nghiệp đế quốc Trương Thị phát triển đến đỉnh cao.
Trong thời gian ba năm, anh đã trở thành huyền thoại không thể lay động trong giới doanh nhân.
Ngoài những việc này ra, toàn là những tin tức nhiễu loạn về anh và Dương Tử Thiến.
Dương Tử Thiến vốn chỉ là một người mới không tên tuổi, Trương Tuấn Hào mở riêng cho cô ta một công ty giải trí, chuyên lăng xê một mình cô ta, còn huy động vô số nguồn lực cho cô ta, cứ thế đưa cô ta lên vị trí nổi như cồn.
Có tin đồn rằng, Trương Tuấn Hào đã đưa Dương Tử Thiến về gặp ông cụ nhà họ Trương, cũng có tin đồn rằng, Trương Tuấn Hào và Dương Tử Thiến đã đi chọn nhẫn, đoán hai người đó sắp làm đám cưới!
Hóa ra những lời mà cậu nghe thấy trong buổi tiệc đều là sự thật…
Ba năm sau, cậu trở thành một chàng dâu bị bỏ rơi, bị người đời chê cười, còn anh, được cả tình yêu, được cả sự nghiệp!
…****************…
\_ Mn like và comment nha. Thank you ✨ \_