• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương tổng không ăn thì cậu cứ thế trợn tròn đôi mắt đen láy nhìn anh.

Anh ta nghĩ, chẳng ai có thể bắt Trương tổng làm điều mình không muốn. Không biết chừng cậu Mục sẽ khiến Trương tổng tức giận mất.

Anh ta đang nghĩ như vậy thì thấy Trương tổng với khuôn mặt lạnh như băng mở miệng ra ngoan ngoãn như một đứa trẻ chấp nhận hành động bón cơm của Tuấn Hào.

Người trợ lý bị sốc nặng.

Tiếp đó, Trương tổng ăn hết đồ ăn và bắt đầu làm việc. Thế nhưng Mục Chỉ Thừa vẫn không dời đi. Cậu tò mò lục lọi đồ đặc trong phòng của anh, sau đó quay trở lại bên cạnh anh.

Dường như cậu chê trách Trương tổng không thèm bận tâm tới cậu. Cậu bước tới bên cạnh anh, sà xuống vai anh, vòng tay qua cổ và ghé sát vào đầu anh. Vai sát vai, mặt chạm mặt cùng anh xem tài liệu.

Khi người trợ lý đang đợi Trương tổng sẽ bốc hỏa thì sắc mặt anh vẫn chẳng chút thay đổi. Anh vẫn vô cùng điềm tĩnh giống như đã quen.

Người trợ lý một lần nữa lại bị sốc nặng.

Đến cuối cùng, có lẽ Mục Chỉ Thừa cảm thấy xem tài liệu chán quá bèn đảo đôi mắt xinh đẹp và cười xinh xắn. Sau đó cậu gỡ cái mũ tai thỏ trên đầu xuống đội lên đầu anh.

Cuối cùng thì Trương tổng cũng phản ứng lại. Anh chau mày nhìn Mục Chỉ Thừa đang đùa nghịch và đưa tay ra.

Trong nháy mắt, người trợ lý cảm thấy cổ ớn lạnh. Anh ta có cảm giác cậu Mục sẽ bị vứt ra ngoài rồi.

Không ngờ, Trương tổng chỉ đưa tay ra khẽ nhéo lên mặt của Mục Chỉ Thừa. Anh dịu dàng nói: “Ngoan nào, đừng làm loạn!”

Ôi trời! Lúc này người trợ lý đã bị chết lâm sàng!

Sau khi hoàn thành công việc, người trợ lý cùng hai người họ đi xuống tầng. Tới trước cổng công ty, gió đêm lạnh khiến Mục Chỉ Thừa run rẩy. Sau đó cậu sà tới trước mặt Trương tổng và nói nũng nịu: “Em lạnh!”

Trương tổng nhìn cậu, vẫn với biểu cảm vô tình nhưng lập tức mở cúc áo của mình để cậu có thể chui người vào bên trong. Anh ôm cậu thật chặt như muốn chắn gió lạnh cho cậu.

Lúc này thì trái tim người trợ lý đã hoàn toàn vỡ vụn.

Anh ta đã tạo nghiệp gì vậy, đêm hôm lạnh lẽo phải tăng ca thì cũng thôi, giờ còn phải ăn cơm chó của hai con người này nữa.

Nếu nói hai người chưa từng có tình cảm gì thì anh ta thật sự không thể thuyết phục được bản thân nghĩ theo cách đó.

Nhưng hai người đang yên đang lành như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thành ra như bây giờ chứ?

Thực ra Mục Chỉ Thừa không muốn nhớ lại chuyện cũ vì nó quá tốt đẹp. Tới mức mà cậu không dám động vào, như sợ mọi thứ của quá khứ sẽ bị hiện thực tàn khốc xóa hết.

Trong lòng cậu biết rõ, nếu như không có quãng thời gian hạnh phúc đó thì lúc này cậu đã chẳng thể gắng gượng được.

Ông cụ Trương mất bao công sức để hòa hợp cậu và Tuấn Hào. Ông cụ hi vọng có thể điều tiết tốt đẹp cuộc hôn nhân này. Cậu không muốn phụ lòng tốt của ông cụ. Thế nhưng…cậu còn có thể cầm cự được bao lâu nữa đây?

Cậu thật sự không biết cậu có thể gắng gượng được tới bao giờ.

Sau đêm không vui vẻ gì đó, Tuấn Anh không còn trở về chung cư nữa.

Mục Chỉ Thừa không biết có phải là vì Dương Tử Thiến hay không nhưng cậu không để bản thân phải nghĩ tiếp về chuyện đó nữa. Tuấn Hào không về cũng tốt.

Mục Thị có nguồn tiền đổ vào đã hòa hoãn được tình hình. Do sức khỏe của ông Mục vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên giai đoạn này Mục Chỉ Thừa về công ty phụ giúp.

Khi cậu đang xử lý tài liệu thì điện thoại đổ chuông. Cậu liếc nhìn và sửng sốt.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK