“Tôi… tôi xin… ơ…”.
Mục Chỉ Thừa còn chưa nói hết một câu, cảm giác buồn nôn đã ập đến, cậu bịt chặt miệng, muốn đi, nhưng chân đã không còn sức, cơ thể đã mềm ra.
Người bị đâm sầm kia ban đầu sững sờ, sau đó khi nhìn thấy mặt của Mục Chỉ Thừa liền ngạc nhiên thốt lên: “ Thừa nhi”.
Ông ta vừa nói vừa quay đầu sang hỏi trợ lý phía sau ông ta, như thể tìm lời khẳng đinh: “Chú Lâm, đúng không? Là Thừa nhi đúng không?”.
Chú Lâm đi lên trước, nhìn Mục Chỉ Thừa một cái rồi gật đầu liên tục: “Đúng là cậu Mục Chỉ Thừa”.
“Thằng bé này về nước lúc nào thế? Sao lại say đến nông nỗi này… chú mau đỡ thằng bé đi”.
“Vâng”.
Mục Chỉ Thừa mơ hồ cảm nhận được có người đang đỡ cậu, có người gọi tên cậu bên tai, giọng nói rất hiền từ, mang vẻ quan tâm và lo lắng, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Cậu cố gắng mở to mắt ra, muốn nhìn xem người đó là ai, nhưng rượu quá mạnh, vừa rồi cậu vừa uống nhiều vừa uống nhanh, bây giờ rượu mới ngấm, đầu óc cậu quay cuồng, cảnh tượng trước mắt nghiêng bên nọ đổ bên kia, còn có vô số ảo ảnh, căn bản không nhìn rõ gì cả.
“Ông… ông là…”, cậu cố gắng mấp máy miệng, khó khăn lắm mới nói được vài tiếng, nhưng cũng không nói được rõ.
May mà người đó lại gần, nghe thấy liền nói: “ Thừa nhi, ông là ông Trương đây mà!”.
Sau đó Mục Chỉ Thừa đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, trước mặt một màu đen tối, cô hoàn toàn ngất lịm.
Ông cụ Trương vỗ nhẹ vào mặt cậu, gọi tên cậu, nhưng cậu không có chút phản ứng nào, cậu say đến mức này cũng không thể để cậu ở lại đây, thế là ông ta bảo chú Lâm đỡ Mục Chỉ Thừa đi ra khỏi đây.
Ông cụ Trương ngồi vào trong xe, chú Lâm cũng đỡ Mục Chỉ Thừa vào trong xe, sau đó chú ấy ngồi vào ghế lái, cung kính nói: “Ông chủ, đưa cậu Chỉ Thừa về nhà họ Mục đúng không ạ?”.
Ông cụ Trương nhìn sang Mục Chỉ Thừa đang say đến mức bất tỉnh nhân sự, suy nghĩ một lát, ánh mắt ông ta sáng lên, khẽ ho vài tiếng rồi nói: “Không cần, đưa về nhà họ Trương đi”.
“Hả? Vì sao vậy?”.
“Hỏi nhiều, mau lái xe”.
“Vâng!”.
–
Nhà họ Trương.
Ông cụ Trương ngồi trên sô pha ở phòng khách, uống trà nóng mới pha, hai mắt lim dim thưởng thức mùi thơm của trà.
Cô Lâm giúp việc từ trên tầng đi xuống báo cáo: “Ông chủ, tôi đã làm theo lời dặn của ông, để cậu Chỉ Thừa ngủ ở phòng cậu chủ, với lại vừa rồi cậu ấy nôn, tôi cũng đã thay quần áo và lau mặt cho cậu ấy, cũng đã để cậu ấy uống chút sữa ấm, bây giờ cậu ấy lại ngủ rồi ạ”.
“Được, tốt lắm”, ông cụ Trương gật đầu hài lòng.
Sau đó cô Lâm lại nói với vẻ thắc mắc: “Ông chủ, nhà mình nhiều phòng nghỉ cho khách mà sao ông lại cứ phải để cậu Chỉ Thừa ngủ ở phòng cậu chủ vậy? Cậu chủ trước giờ luôn không thích người khác vào phòng cậu ấy, hơn nữa cậu Chỉ Thừa và cậu chủ đã xóa bỏ hôn ước… như vậy liệu có không hay không?”.
Còn chưa nói hết, ông cụ Trương đã ngắt lời cô ấy: “Cô thì hiểu gì, cô giống hệt chú Lâm nhà cô, không hiểu gì cả!”.
Vừa nói còn vừa nhìn cô Lâm bằng ánh mắt coi thường.
Cô Lâm thấy vậy liền im lặng.
Ông cụ Trương mỉm cười uống ngụm trà rồi dặn dò: “Bây giờ cô đi gọi điện cho cậu chủ, nói lí do nào cũng được, bằng mọi cách bảo thằng bé lập tức về nhà ngay!”.
Cô Lâm há hốc miệng ngạc nhiên!
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_