• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Chỉ Thừa bắt máy thì nghe thấy giọng nói nhiệt tình quen thuộc vang lên. Nét mặt cô dãn ra.

“Anh em tốt, mình về nước rồi. Hôm nay mình hẹn nhau nhé, vẫn chỗ cũ. Tám giờ. Cậu tới đúng giờ nha”.

“Ok”

Mục Chỉ Thừa tắt máy, nở nụ cười vui ẻ.

Người gọi điện là bạn tốt của cậu – Diêu Dục Thần, là em trai của Tuấn Hào. Nói chính xác thì là em trai nuôi.

Năm Tuấn Hào mười tuổi, bố mẹ bất ngờ qua đời. Ông cụ Trương là người tóc bạc đưa người tóc xanh, bị cú sốc quá lớn tới mức mà cả tinh thần và thể xác đều xảy ra vấn đề.

Mẹ của Diêu Dục Thần là Bạch Ngọc Liên là bác sĩ tâm lý đã được mời tới chữa trị cho ông cụ. Nhờ sự tận tâm luôn bên cạnh của bà ấy mà ông cụ đã dẫn thoát khỏi bệnh tật đau đớn.

Ông cụ Trương cảm thấy rất có duyên với họ hoặc là do có cảm tình mà đã nhận bà ấy làm con nuôi. Diêu Dục Thần đương nhiên cũng trở thành cháu trai nuôi và trở thành anh em với Tuấn Hào.

Cậu và Diêu Dục Thần lần đầu gặp nhau trong buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tuấn Hào. Vừa gặp như đã thân quen và nhanh chóng trở thành bạn thân. Cậu ấy từng vì Mục Chỉ Thừa đưa ra rất nhiều sách lược để thu hút sự chú ý của Tuấn Hào và cũng là người chứng kiến tình cảm của Mục Chỉ Thừa từ đầu tới cuối.

Ba năm trước vì chuyện từ hôn mà Mục Chỉ Thừa trở thành trò cười trong giới. Có rất nhiều người bạn có tiếng trước đây có mối quan hệ khá tốt với Mục Chỉ Thừa đều khinh thường cậu. Chỉ có Diêu Dục Thần là vẫn như cũ.

Mục Chỉ Thừa nói thư ký để trống thời gian buổi tối cho cậu. Tầm bảy giờ, cậu rời khỏi Mục Thị, lái xe tới nơi hẹn cũ – Trương Viên.

Trương Viên là sản nghiệp của nhà họ Trương – một câu lạc bộ cao cấp. Năm xưa cậu, Tuấn Hào và Dục Thần thường tới đây vui chơi.

Sau khi cậu về nước đã không còn tới nữa. Bởi vì theo bản năng cậu muốn tránh tới những nơi gợi lại ký ức xưa cũ.

Cậu đỗ xe, đẩy cửa bước ra, nhìn cánh cửa quen thuộc, một cảm giác khó nói nên lời trỗi dậy trong lòng cậu.

Sau khi Mục Chỉ Thừa bước vào thì người quản lý bước tới đón tiếp. Nhìn thấy cậu người này cười nói tươi bưởi: “Cậu Mục, đã lâu không gặp, gần đây cậu khỏe không?”

Mục Chỉ Thừa khẽ gật đầu.

Bởi vì Dục Thần đã gọi điện trước dặn dò rồi nên người quản lý bèn đưa cậu tới một phòng bao Vip, rót trà cho cậu rồi cung kính lui ra.

8h15 phút, cánh cửa được mở ra. Một chàng trai cuống cuồng bước vào đi tới trước mặt Mục Chỉ Thừa, giành lấy cốc trà trên tay cậu và uống cạn.

“Khát chết đi được! Tắc đường quá!”

Thành phố tắc đường là chuyện thường ngày ở huyện. Mục Chỉ Thừa chỉ khẽ cười.

Bao năm qua, tính cách Dục Thần vẫn như vậy, vẫn cứ hừng hực như thế.

“Chỉ Thừa, nhớ cậu chết đi được!”

Dục Thần không nhiều lời cứ thế ôm chầm lấy Mục Chỉ Thừa.

“Cái đồ vô lương tâm này, ba năm mất tăm mất tích, cậu còn biết đường về nước cơ đấy!”

Đã lâu không gặp, Mục Chỉ Thừa cũng rất nhớ cậu ấy nên cũng đáp lại bằng một cái ôm hào phóng.

Diêu Dục Thần gọi một bàn ăn đồ sộ, còn khui chai rượu vang hảo hạng, hai người ngồi vừa ăn vừa uống vừa hàn huyên chuyện cũ.

“À phải rồi”, Dục Thần nho nhã lắc nhẹ ly rượu, cụng ly với Mục Chỉ Thừa và cười nói: “Mình còn chưa chúc mừng cậu đấy, chúc cậu có cuộc hôn nhân vui vẻ nhé”.

Mục Chỉ Thừa không bất ngờ trước lời nói của cậu ấy. Với mối quan hệ của cậu ấy và ông cụ Trương cùng với Tuấn Hào thì việc cậu ấy biết về chuyện kết hôn của họ là điều hết sức bình thường.

Diêu Dục Thần thở dài: “Thật không ngờ ba năm trước anh Tuấn Hào như vậy mà cuối cùng thì cậu vẫn gả cho anh ấy!”

…—————-…

Tgiả: Tặng bạn nha ❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK