Trách cậu, trách cậu còn giữ hy vọng, trách cậu không biết tự lượng sức mình, trách cậu vẫn chưa thể quên đi tất cả, cho nên mới cho anh cơ hội sỉ nhục cậu một lần nữa.
Mặt Mục Chỉ Thừa tái nhợt, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cậu lại không cảm thấy đau chút nào.
Cậu đoán người mà cậu đâm sầm vào tối qua chắc là ông Trương, ông thấy cậu uống say nên mới đưa cậu về nhà họ Trương.
Còn vì sao cậu lại ngủ ở phòng của Trương Tuấn Hào, vì sao lại xảy ra chuyện đó với Trương Tuấn Hào thì cậu không biết, chứ làm gì có chuyện lợi dụng ở đây.
Nhưng anh cho rằng chắc là vì cậu muốn lấy anh, nên tìm đến ông Trương, còn cố tình sắp xếp mọi chuyện, sau đó ép anh lấy cậu đúng không?
Miệng cậu mấp máy, cuối cùng vẫn không nói nổi một lời giải thích.
Vì cậu biết, cho dù cậu nói gì thì Trương Tuấn Hào đều sẽ không tin, trong lòng anh cậu là người bất chấp thủ đoạn, không biết liêm sỉ, đê tiện hết lần này đến lần khác!
Mục Chỉ Thừa thầm hít sâu một hơi, cố nén lại cảm giác muốn khóc, rồi chậm rãi nói từng chữ một: “Chuyện tối qua cứ coi như chưa từng xảy ra, tôi sẽ đi nói với ông, tôi không muốn lấy anh!”.
Tôi không muốn lấy anh!
Lời nói mạnh mẽ truyền vào tai, đôi mắt Trương Tuấn Hào nheo lại, nhìn khuôn mặt tái mét, cơ thể run rẩy của cậu, đôi môi anh càng mím chặt hơn, sự lạnh lùng trong ánh mắt càng trở nên rõ rệt.
Tim anh đập mạnh mấy lần liền, sau đó nói với cậu một cách sắc lạnh: “Tốt nhất cậu nói được thì hãy làm được!”.
Giữa cậu và Trương Tuấn Hào đã không có gì để nói nữa, chỉ sợ bản thân còn không đi ra khỏi đây, sẽ không kìm được mà lộ ra bộ dạng tổn thương yếu đuối của bản thân trước mặt anh, Mục Chỉ Thừa quay mạnh người lại, rồi vội vã đi ra về phía cánh cửa.
Nhưng vừa mở cửa ra, nhìn thấy ông cụ Trương và cô Lâm đứng ở đó, cả hai đều nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng, chắc là họ đều đã nghe thấy hết rồi.
Sống mũi Mục Chỉ Thừa cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt, cậu chỉ có thể cúi đầu, không muốn để ông cụ Trương nhìn thấy mặt cậu, rồi vội vã nói: “Ông, cháu xin lỗi ông, cháu không muốn gả cho Trương Tuấn Hào, sau này cháu lại đến thăm ông, giờ cháu đi đây ạ!”.
Sau đó, còn chưa chờ ông cụ Trương lên tiếng, cậu đã lách qua người bọn họ rồi chạy xuống tầng một, đi ra khỏi nhà họ Trương.
Nhìn thấy Trương Tuấn Hào vẫn đứng im ở đó, ông cụ Trương tức tối đi nhanh tới, giơ cây gậy lên đánh vào cánh tay anh: “Thằng ranh này, cháu còn không mau đuổi theo?”.
Trương Tuấn Hào coi như không nghe thấy.
“Còn nữa, ông nói cho cháu biết, chuyện tối qua đều là do ông sắp đặt tất cả, không liên quan gì đến Thừa nhi hết, cháu đã đổ lỗi cho Thừa nhi, còn nói thằng bé những lời nói quá đáng như vậy, ông muốn cháu đi tìm thằng bé xin lỗi ngay!”.
Trương Tuấn Hào vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen láy đã không còn chút biểu cảm, cũng không biết anh tin hay là không tin, anh nhìn sang ông cụ Trương, giọng nói vẫn không có chút ấm áp nào: “Ông nội, chuyện hôn sự của cháu không cần ông phải lo, ông đừng làm những chuyện như vậy nữa”.
Nói xong, anh nhấc chân sải bước đi ra ngoài.
“Cháu, cháu đứng lại!”, ông cụ Trương tức tối trợn trừng mắt: “Thằng ranh này, chẳng phải vì ông muốn tốt cho cháu sao, cháu có dám nói cháu không có chút tình cảm nào với Thừa Nhi đi! Đúng là ông đã chuốc say cháu, đúng là ông đã đưa cháu lên giường ngủ cùng Thừa Nhi, nhưng… ông đâu có ép cháu làm chuyện đó với người ta đâu, cháu đã không kiểm soát được bản thân, làm chuyện đó với người ta, thì cháu phải chịu trách nhiệm chứ!”.
Trương Tuấn Hào không dừng lại, vẫn cứ đi thẳng ra khỏi nhà tổ, kéo cánh cửa xe rồi ngồi vào lái xe rời đi!
–
Chiếc xe vừa lăn bánh ra khỏi cửa chính, liền nhìn thấy một cơ thể gầy gò yếu ớt đang đi lững thững trên đường.
…—————-…
Tgiả: Hôm nay tui đi khai giảng, tầm trưa hoặc là chiều tối sẽ có thêm chap nha!
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_