Mặc dù ông cụ rất thích cậu, nhưng người kết hôn với cậu là cậu chủ, ở một đời với cậu cũng là cậu chủ. Cậu chủ lại không thích cậu, miễn cưỡng ghép hai người với nhau thì e rằng họ sẽ trở thành đôi vợ chồng bất hòa.
Chú Lâm theo bên cạnh ông cụ đã mấy chục năm, tự nhận cũng là người hiểu rõ ông cụ, nhưng về mặt này chú ấy thực sự không hiểu được.
Ông cụ Trương ngồi ở sau xe, dựa vào lưng ghế, tay gõ nhè nhẹ vào đầu gối, trông có vẻ uể oải. Sau đó ông cụ mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói kiên định: “Bởi vì Thừa nhi nhất định sẽ làm Tuấn Hào hạnh phúc vui vẻ”.
Chú Lâm suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, làm sao ông cụ nhìn ra được vậy? Cậu chủ chán ghét cậu Chỉ Thừa như thế mà lại vui vẻ hạnh phúc vì cậu Chỉ Thừa? Đừng nói là ông cụ… tuổi già lẩm cẩm rồi chứ?
Chú ấy nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Ông cụ, vì sao ông lại khẳng định như vậy?”.
Ông cụ Trương bỗng bật cười, đột nhiên nói một câu không liên quan: “Chú nghĩ vì sao nhà họ Vương lại sụp đổ?”.
Ông cụ chuyển đề tài quá nhanh, chú Lâm nhất thời không theo kịp, mặt ngây ra. Đang yên lành sao lại nhắc tới nhà họ Vương?
Ông cụ Trương thấy chú ấy như vậy thì lắc đầu, không muốn chỉ điểm cho chú ấy, nhắm mắt lại, ngâm nga một bài ca mà ông thích: “Đến chết cũng yêu~!”.
…
Lúc Mục Chỉ Thừa trở về phòng bệnh, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh nhìn nóng bỏng của bố mẹ. Bà Mục không kiên nhẫn được nữa kéo cậu lại, hỏi: “ Thừa nhi, ông cụ Trương đã nói gì với con? Con không nói mấy lời ngu xuẩn như không muốn kết hôn đấy chứ?”.
Mục Chỉ Thừa không nói gì. Bà Mục liếc thấy bản hợp đồng trên tay cậu, dứt khoát giành lấy từ tay cậu, nhanh chóng lật xem.
Một giây sau, bà ấy không kìm chế được mà cười không ngừng, quay đầu nói với ông Mục đang nằm trên giường bệnh: “Ông Mục, ông xem bản hợp đồng này này, sính lễ một tỷ đấy, nhà họ Trương đưa sính lễ một tỷ muốn hỏi cưới Thừa nhi nhà chúng ta”.
“Một tỷ?”, giọng nói của ông Mục cũng trở nên kỳ quái, vội vẫy tay: “Đem qua đây cho tôi xem xem!”.
Bà Mục đưa hợp đồng cho ông ấy, ông ấy nhanh chóng giở ra xem. Xem đến cuối, ông ấy kích động đến mức hai tay run run, mặt đỏ cả lên: “Nhà họ Trương không hổ là danh môn vọng tộc, hào phóng thật”.
Bà Mục chắp hai tay lại: “Nhà họ Mục chúng ta được cứu rồi, đúng là ông trời phù hộ!”.
“Nào chỉ là được cứu, cuộc sống sau này của nhà họ Mục chúng ta sẽ tốt hơn nhiều!”. Sự tham lam trong mắt ông Mục không hề che đậy, có thể làm thông gia với nhà họ Trương, một tỷ nhỏ nhoi này mới chỉ là bắt đầu.
Đợi Chỉ Thừa gả cho Trương Tuấn Hào, sinh con, vậy thì sau này cả nhà họ Mục đều sẽ là của cháu ngoại ông ta, không phải cũng đồng nghĩa sẽ là của ông ta rồi sao?
Mục Chỉ Thừa đứng yên đó, nhìn nụ cười của bố mẹ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Ông cụ Trương là người ngoài đã không suy nghĩ đến ý kiến của cậu, ngay đến bố mẹ cậu là bố mẹ ruột, trong mắt họ cũng chỉ nhìn thấy lợi ích khổng lồ phía sau cuộc hôn nhân này, không ai hỏi cậu một câu cậu có đồng ý không.
Giờ phút này, cậu không muốn làm người con gái nhà họ Mục thỏa hiệp vô điều kiện ấy nữa, hai bàn tay buông thõng hai bên người siết chặt lại. Cậu tiến tới trước một bước, nhìn bố mẹ mình, đôi môi khẽ run, cuối cùng vẫn nói rõ ràng từng chữ: “Bố, mẹ, con không đồng ý với cuộc hôn nhân này, con không muốn cưới Trương Tuấn Hào!”.
Nụ cười của ông Mục cứng đờ: “Con nói lại lần nữa xem!”.
Bà Mục khuyên nhủ: “ Thừa nhi, con đừng tùy hứng”.
Mục Chỉ Thừa không nhượng bộ, nhìn thẳng vào ông Mục, kiên định nói lại một lần nữa: “Con không cưới!”.
Giây sau, một tiếng bốp vang lên, ông Mục tát mạnh vào mặt Mục Chỉ Thừa. Ông ta tức đến mức ngực phập phồng: “Nếu con không cưới thì không phải là con trai của ta! Nhà họ Mục chúng ta không có đứa con trai không biết nghe lời như cậu!”.
…—————-…
_Mn like và comment nha! Thank you ✨ _