Dù biết là không nên, nhưng trái tim cậu vẫn như bị một tảng núi đè nặng, cảm giác ngột ngạt không thở nổi.
Từ nhỏ cậu đã biết sau này mình lớn lên sẽ phải cưới Trương Tuấn Hào, trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Trương.
Tuy Trương Tuấn Hào luôn tỏ thái độ dửng dưng với cậu, nhưng cậu cũng không hề nản lòng, mà luôn cố gắng lại gần anh, cố gắng khiến anh có thể thích cậu.
Vụ tai nạn kia đã trở thành bước ngoặt giữa hai người, nhưng đúng lúc cậu tưởng rằng giấc mơ sắp thành hiện thực, thì anh lại tạt cho cậu một gáo nước lạnh, đến mức hiện giờ cậu vẫn chưa hoàn hồn.
Cậu cũng từng nghĩ liệu Trương Tuấn Hào hủy hôn có phải là do cậu quá suồng sã, không biết ý tứ hay không, nhưng bây giờ xem ra thì anh chỉ là không thích cậu mà thôi.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, ông Mục nhận được một cuộc điện thoại, liền mặt mày tươi rói, cười nói với Mục Chỉ Thừa đang yên lặng ăn bữa sáng: “ Thừa nhi, Vương tổng nói là rất hài lòng về con. Nếu các con có thể nhanh chóng đính hôn thì ông ấy sẽ xuất vốn, hợp tác với dự án trọng điểm của công ty chúng ta”.
Bà Mục nghe thấy thế cũng vui mừng: “Tôi đã nói mà, Thừa nhi nhà chúng ta xinh đẹp hiền lành như vậy, chắc chắn Vương tổng sẽ thích. Tốt quá, công ty chúng ta được cứu rồi!”.
“Ông mau chọn ngày hẹn Vương tổng bàn chuyện đám cưới đi”.
“Ừ, để tôi chọn một ngày đẹp”.
Mục Chỉ Thừa yên lặng, nghe ông bà Mục mỗi người một câu, cứ thế quyết định chuyện chung thân đại sự của cậu. Không, nói cách khác là cứ thế bán cậu đi!
Hôn nhân của cậu, hạnh phúc của cậu, đối với bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch có thể thu lợi, bất kể là trước kia hay bây giờ.
Dường như lúc này bà Mục mới nhớ tới Mục Chỉ Thừa, ngẩng đầu lên nhìn cậu, hỏi: “ Thừa nhi, con thấy sao?”.
Mục Chỉ Thừa đặt dao nĩa trong tay xuống, ngước mắt lên, chậm rãi nhìn mẹ mình, khẽ cắn môi, rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không muốn cưới”.
Từ trước đến nay, cậu dường như chưa từng làm trái mệnh lệnh của bố mẹ, nhưng lần này, không hiểu tại sao lại buột miệng từ chối.
Cậu vừa dứt lời, sắc mặt ông Mục thoắt cái sầm xuống: “Con nói gì cơ? Con đã trở thành trò cười trong giới này rồi, bây giờ Vương tổng thích con là phúc của con rồi, con tưởng con có tư cách để kén cá chọn canh sao? Bố nói cho con biết, không muốn cưới cũng phải cưới!”.
Cậu vẫn biết, chuyện năm đó đã khiến nhà họ Mục bị mất mặt, bây giờ vẫn là trò cười cho mọi người. Nhưng người khác nói thế nào cậu cũng có thể phớt lờ, vậy mà bây giờ người nói ra những lời như vậy lại là bố cậu.
Mỗi câu mỗi chữ như một con dao sắc, xuyên thấu vào trái tim cậu, sắc mặt cậu hơi tái đi.
Bà Mục thấy vậy liền vội vàng hòa giải: “Được rồi, Thừa nhi vừa trở về, trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, chuyện này cũng không cần gấp gáp, để nó nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi tính sau”.
Ông Mục trợn mắt với cậu, dường như còn định nói gì đó, nhưng bị bà Mục đưa mắt ngăn lại, mới cố nén giận, nhưng cũng không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy sải bước rời đi.
Chờ bóng dáng ông Mục biến mất sau cánh cửa, bà Mục liền chìa tay ra, khẽ vỗ vào mu bàn tay Mục Chỉ Thừa, nhẹ nhàng nói: “ Tịnh nhi, bố con vì quá lo lắng chuyện của công ty, nên ăn nói hơi khó nghe, con hãy hiểu cho ông ấy, đừng để trong lòng, ông ấy vẫn thương con lắm, con hiểu chứ?”.
Mục Chỉ Thừa cố nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu.
Ngày hôm đó, bà Mục và Trương Tuấn Hào vừa chăm sóc da ở thẩm mỹ viện quen xong thì nhận được điện thoại của ông Mục, nói đang ở nhà hàng gần đó, cả nhà cùng ăn cơm rồi về nhà.
…****************…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨\_