“Con nói gì?”.
“Con sẽ không cầu xin anh ấy!”, Mục Chỉ Thừa lặp lại từng chữ, không hề chùn lòng.
Mấy năm nay, cậu chưa từng làm trái lời bố mẹ, cậu luôn luôn là đứa con ngoan ngoãn nghe lời của nhà họ Mục, nhưng… cậu không chỉ là con trai của nhà họ Mục, cô cũng là con người có máu có thịt, biết đau biết buồn.
Trương Tuấn Hào gây nên vết thương cho cậu, cậu không kêu lên đâu có nghĩa là nó không đau?
“Con nói lại lần nữa xem!”.
“Con…”.
Mục Chỉ Thừa chỉ thốt ra một chữ, mẹ cậu đã giơ tay lên, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nhìn cậu.
Cậu nhìn tay bà, không né tránh, ngược lại càng thêm bình tĩnh, nói hết câu: “Mẹ muốn đánh thì cứ đánh đi. Con sẽ không cầu xin Trương Tuấn Hào, chuyện của công ty con sẽ nghĩ cách, con sẽ không để Mục Thị sụp đổ!”.
Cuối cùng tay của bà Mục vẫn không buông xuống, chỉ là chuyển sang ôm mặt khóc.
Vành mắt của Mục Chỉ Thừa cũng dần đỏ lên.
…
Lúc Mục Chỉ Thừa gọi đến, Trương Tuấn Hào đang xem báo cáo ở văn phòng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh uể oải liếc mắt sang, ánh mắt dừng lại ở tên hiển thị trên màn hình, hơi hoảng hốt.
Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Khoảng hai giây sau, anh cầm điện thoại lên bấm nút nghe: “Ừ”.
Bên kia không lên tiếng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thở cực nhẹ. Anh còn chưa kịp nhận biết thì bên kia đã cúp máy.
Trương Tuấn Hào không biểu lộ cảm xúc, đặt điện thoại xuống, tiếp tục xem báo cáo.
Một phút sau, anh đóng sập báo cáo lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn màn đêm mênh mông bên ngoài.
Lúc thư ký đi vào, nhìn Boss nhà mình đứng đó không nhúc nhích, giống như bức tượng, bóng lưng trông rất cô đơn… và buồn bã.
Đầu óc anh vào nước rồi sao? Tiền tài, người đẹp, quyền thế, mọi thứ anh đều có, sao anh lại buồn chứ?
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Trương Tuấn Hào hoàn hồn lại, bước nhanh đến nhận điện thoại.
Điện thoại là Từ Soái gọi đến: “ Tuấn Hào, ra ngoài uống một ly không?”.
“Được”.
…
Một tuần sau, tội trạng của Vương Lôi được thành lập, Tập đoàn Vương Thị bị kiểm tra và niêm phong, hắn sắp phải đối mặt với việc ngồi tù và bồi thường số tiền lớn.
Dù cho anh có tiền có quyền đến thế nào, chỉ cần anh phạm tội thì không thể thoát khỏi vòng pháp luật.
Vương Lôi đã rớt đài, hôn sự giữa nhà họ Mục và hắn cũng được hủy bỏ, Mục Thị vốn hòa hoãn được một chút nhờ cuộc hôn nhân này bỗng chốc lại rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Sự hợp tác đã đàm phán ổn thỏa lại bị hủy bỏ, tiền tài trợ cũng bị đứng, thậm chí tiền lương của nhân viên còn không trả nổi.
Ông Mục chống đỡ được vài ngày thì không chống đỡ nổi nữa, ngã bệnh nhập viện.
Bà Mục vào bệnh viện thăm ông ấy, Mục Chỉ Thừa thì phải tạm thời quản lý công ty thay bố, tránh để nó hỗn loạn thêm.
Ở công ty, cậu nghiên cứu kỹ càng các dự án, chán nản tặc lưỡi. Ba năm nay, cậu cố gắng ra ngoài đưa tin thời sự, tuy cũng kiếm được chút tiền nhưng chỉ là số tiền nhỏ, không hề có tác dụng gì.
Cậu day huyệt Thái Dương đã căng hết mức, mệt mỏi dựa vào ghế xoay.
Thư ký gõ cửa bước vào, nhắc nhở: “ Cậu Mục, tối nay Mục tổng vốn hẹn với Từ tổng bàn chuyện tiền tài trợ, có cần hoãn lại không?”.
Mục Chỉ Thừa vừa mới phân tích tình hình của công ty, dù rất tồi tệ nhưng nếu có thể tranh thủ được tiền tài trợ từ Từ tổng, ít nhiều cũng có thể giải quyết chuyện cấp bách trước mắt.
Dù hi vọng mỏng manh, cậu cũng phải thử một lần.
Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, hạ giọng trả lời: “Không cần hoãn, tôi sẽ thay bố tôi đi gặp Từ tổng”.
Tám giờ tối, trong phòng riêng.
Để bày tỏ thành ý, Mục Chỉ Thừa đến sớm hơn giờ hẹn, nhưng đến giờ hẹn, Từ tổng vẫn chưa thấy bóng dáng. Cậu cũng không mất kiên nhẫn mà yên tĩnh chờ đợi.
Khoảng ba tiếng sau mới có người đẩy cửa vào.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_