Hồn phách của Mục Chỉ Thừa như được kéo lại thực tại, cậu ngồi thẳng người lên, vừa thấp thỏm vừa sợ hãi nhìn ra cửa, Trương Tuấn Hào chưa về ư?
Nhưng tối nay Trương Tuấn Hào đi với Dương Tử Thiến, chắc anh sẽ không về đâu!
Suy nghĩ này vừa lóe lên, thì cửa chung cư đã được đẩy mở, người đàn ông dáng dấp cao to bước vào, mang theo cả sự lạnh lẽo của bên ngoài.
Giây phút bắt gặp ánh mắt của anh, cơ thể Mục Chỉ Thừa bất giác run lên, nét hồng hào trên khuôn mặt cũng nhanh chóng giảm đi một nửa.
Cậu thật sự sợ mỗi lần anh về, chẳng nói chẳng rằng, đã chèn ép, ức hiếp cậu, giày vò cậu.
Cho dù chỉ nghĩ đến thôi, cậu cũng đã hoang mang tột độ rồi!
Cậu nhìn Trương Tuấn Hào thay giày ở cửa rồi đi vào, con ngươi đen láy cũng nhìn sang cậu, cậu còn chưa kịp né tránh. Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể cậu rùng mình một cái, vội vàng cụp mắt xuống.
Cho dù không nhìn anh, cậu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn cậu, tim cậu càng lúc càng đập mạnh, chỉ sợ anh sẽ đi về phía cậu, ép e làm cái việc mà cậu không muốn làm chút nào!
Đúng vào lúc cậu sắp bị ánh mắt của anh làm cho nghẹt thở, thì Trương Tuấn Hào cũng cử động, anh nhấc chân lên, nhưng không hề đi về phía cậu như mọi lần, mà quay sang đi vào phòng làm việc.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mục Chỉ Thừa như đã trải qua cảm giác xuống địa ngục rồi lại được kéo trở lại thiên đường.
Tiếng bước chân xa dần, cho đến khi Trương Tuấn Hào đi vào phòng làm việc, Mục Chỉ Thừa mới ngẩng đầu lên, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay Trương Tuấn Hào về không phải là muốn ngủ với cậu, mà là có việc khác?
Cũng phải, giờ người anh thích là Dương Tử Thiến, nếu như không phải lúc trước anh hiểu nhầm cậu đi mách ông nội, anh cũng sẽ không tức giận đến mức về đòi ngủ với cậu.
Với cả, đó cũng chẳng coi là ngủ, mà là cố ý giày vò cậu thôi.
Mục Chỉ Thừa vốn cho rằng, Trương Tuấn Hào để quên cái gì đó ở nhà, hoặc là có công việc gì cần giải quyết, rồi sẽ đi ngay thôi, nhưng không ngờ, sau khi anh đi ra khỏi phòng làm việc, liền đi thẳng về phòng ngủ.
Mục Chỉ Thừa đang lấy quần áo, định chờ Trương Tuấn Hào đi thì vào tắm, anh đột ngột đi vào, dọa cậu cầm không chắc, làm rơi hết quần áo xuống đất.
Cậu vội vàng ngồi thụp xuống nhặt, nhưng vì tay run quá, nên nhặt mãi không xong.
Trương Tuấn Hào vừa như nhìn cậu, lại vừa như phớt lờ cậu giống mọi khi, sau đó anh bước vào nhà tắm, cửa đóng sầm một cái, tiếp đó là tiếng nước chảy xối xả vang lên.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Trương Tuấn Hào bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, tóc vẫn còn vương vài giọt nước, chảy tí tách xuống sàn theo mỗi bước anh đi.
Anh cầm lấy khăn tắm, vừa lau phần tóc ướt, vừa đi về phía sofa ngồi xuống, mở chiếc laptop đặt trên bàn ra, bắt đầu kiểm tra mail.
Mục Chỉ Thừa thấy vậy,trái tim cứ thế tiêu xuống,nhìn bộ dạng của Trương Tuấn Hào … tối nay anh không định đi sao? Thật ra tối nay cậu rất buồn,cho dù đã khác một trận trong rạp chiếu phim,nỗi buồn của cậu cùng mới chỉ với đi được một nửa, cậu muốn được ở một mình,nhưng Trương Tuấn Hào lại ở đây, cậu lại phải vực lại tinh thần,lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ,hơn nữa … cậu rất sợ Trương Tuấn Hào lại đột nhiên muốn làm chuyện để cậu không hề muốn ở chung với Trương Tuấn Hào một chút nào,nhưng mà đây là chung cư của Trương Tuấn Hào, cậu không có tư cách đuổi anh ra ngoài .
Mục Chỉ Thừa vào đi tắm, cậu kì cọ hơn một tiếng,da dẻ bị chà độ hết cả lên,mới chậm chạp bước ra.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_