• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mĩ Lệ tháo đôi găng tay dính đầy máu ra, coi như không nhìn thấy cử chỉ vừa rồi của Ninh Diệp.

Cho dù không muốn tin thì Mĩ Lệ cũng phải tin. Cô ta đã hết hi vọng rồi, tình yêu của lão đại đã hướng về người khác…

Trong mắt hắn, có lẽ cô chỉ là một thuộc hạ mà thôi, một thuộc hạ không hơn không kém…

Mĩ Lệ nở nụ cười chua chát rồi quay mặt nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài… Ánh trăng vằng vặc như một thứ ánh sáng kì lạ đang phơi bày từng chút, từng chút một tâm tư của mỗi người…

“Lão đại, kẻ ra tay với Trì Ngưng là một sát thủ cấp S thuộc Thiên Tâm Môn. Hôm nay hắn ta đến đây là để ám sát Lý Tuân-thủ lĩnh Lý gia, có lẽ do bị Trì Ngưng phát hiện nên muốn giết người diệt khẩu…”

Bầu không khí yên ắng đột nhiên bị tiếng nói của Đường Tiêu xé rách.

“Đã chết chưa?”

“Hàn Thiết đã cho hắn uống thuốc giải và cầm máu, tạm thời vẫn giữ được mạng sống…”

“Giày vò hắn thật tốt! Không được để hắn chết dễ dàng.” Ninh Diệp lạnh lùng, ngữ khí hàm chứa sự tanh máu, “Thiên Tâm Môn và tất cả những gì dính dáng đến Thiên Tâm Môn, tiêu diệt toàn bộ!”

“Điều người từ châu Âu sang, ngay khi trời sáng lập tức rời đi.” Ninh Diệp bổ sung thêm, hắn không muốn ở nơi này lâu.

“Vâng…” Đường Tiêu hơi kinh ngạc nhưng không dám nhiều lời. Lão đại thực sự nổi giận rồi… hắn biết… lão đại vẫn đang ẩn nhẫn để không ra tay với Tiểu vương Sami.

Khóe mắt Đường Tiêu lướt qua bàn tay Ninh Diệp đang nắm lấy Trì Ngưng, không dám chần chừ thêm nữa liền nhấc chân cùng Mĩ Lệ rời khỏi.

Sau khi chứng kiến tên sát thủ bị người của Ninh Diệp mạnh bạo kéo đi, Địch Lung điềm tĩnh quay trở về phòng, gác chân đọc thông tin điều tra về Trì Ngưng và Đô Linh.

Trái ngược với trang tài liệu chi chít chữ điều tra về Đô Linh, trang tài liệu điều tra về Trì Ngưng chỉ vỏn vẹn có hai dòng ngắn ngủn… Thật như đang tát vào mặt anh ta!

“Tại sao thông tin về Trì Ngưng chỉ có ngần này?”

Địch Lung lạnh giọng hỏi, nữ chủ nhân Ninh gia, ngoài cái tên và tuổi tác ra, hoàn toàn không có một chút manh mối quan trọng…

“Thuộc hạ bất tài, những gì liên quan đến Trì Ngưng đều đã bị mạng lưới của Ninh gia phong tỏa.”

Thượng Quan Vệ cúi đầu nói.

“Bảo vệ kĩ như vậy?” Đáy mắt Địch Lung lướt qua một vệt nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên. Phải là người phụ nữ như nào mới có thể khiến Ninh Diệp không tiếc hạ mình, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa…?

Địch Lung cười một cách khó hiểu, hắn xoay người đứng trước cửa sổ sát đất.

Ninh Diệp, đối thủ của hắn, cuối cùng cũng có ngày đem trái tim giao cho người khác sao?

Trời tờ mờ sáng, sương mù giăng khắp thành phố, một mảng trắng xóa dày đặc.

Ninh Diệp không dám ngủ, hắn ngồi bên giường thao thức suốt đêm, thỉnh thoảng lại giúp Trì Ngưng lau đi tầng mồ hôi rịn mỏng trên trán…

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, giống như là xô xát lẫn nhau.

Ấn đường của người đàn ông khẽ nhíu lại, hỏi vọng ra phía cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Tiêu nghe thấy, quay lại đáp: “Lão đại, bọn thuộc hạ của Lý gia đã phát hiện Lý Tuân chết, bây giờ đang náo loạn với Tiểu vương Sami…”

“Kẻ nào ồn ào liền giết!”

Trên mặt Ninh Diệp hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, giờ phút này, người phụ nữ của hắn cần nhất là yên tĩnh, vậy mà đám người kia lại không biết điều, dám ở dưới mí mắt của hắn mà làm loạn…

“Vâng!”

Đang lúc Đường Tiêu chuẩn bị truyền đi chỉ thị của lão đại thì đột nhiên một tiếng tít kéo dài vang lên, thứ âm thanh chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ người nghe…

“Kiểm tra mau!”

Ninh Diệp vừa nói vừa giúp Trì Ngưng che tai…

Tiếng gõ máy tính lạch cạch vang lên, Đường Tiêu chậm rãi biến sắc, giọng điệu trở nên nghiêm trọng. “Lão đại, phát hiện có phần tử lạ xâm nhập…”

Còn chưa nói xong, từ ống thông hơi trên trần nhà bỗng xì ra một làn khói đen, Đường Tiêu nhanh tay bịt mũi lại, gấp gáp nói: “Lão đại, có lẽ khách sạn này đã bị khống chế.”

Cửa phòng bật mở, Ninh Diệp ôm Trì Ngưng trên tay, vẻ mặt không nao núng cũng không hoảng sợ, hắn nhấc chân tiến vào thang máy…

“Người của mình đã đến chưa?”

“Vài phút trước bọn họ thông báo đang gặp một chút trục trặc tại không phận Trung Đông, tạm thời không đi tiếp được!”

Đường Tiêu nhìn vào chấm đỏ nhấp nháy trên tấm bản đồ điện tử, vừa nói vừa liên lạc với Hàn Thiết và Mĩ Lệ.

Hai tròng mắt Ninh Diệp khẽ lóe, thang máy chạy một mạch xuống đại sảnh, mọi người lũ lượt từ các thang máy đổ ra, kẻ bình thản, người vội vã, vẻ mặt nào cũng có, thật sự rất đặc sắc.

Làn khói đen lượn lờ trong không khí được một lát rồi mới chậm rãi tan đi, có vài người không may hít phải đã ngã lăn ra đất, chết bất đắc kì tử…

Mọi người nhao nhao lên, mồm năm miệng mười chất vấn Tiểu vương Sami.

“Chuyện này là sao?”

“Tiểu vương Sami, chúng tôi nể mặt ông nên mới tới đây, bây giờ ông lại đáp lễ kiểu này hả?”

Một tên thuộc hạ thân cận của Lý gia căm tức ra tay đả thương người của Tiểu vương Sami, thù mới nợ cũ đủ cả, dường như hắn ta đã sắp mất đi lý trí.

Ngay khi cuộc ẩu đả nữa sắp xảy ra, một tiếng quát lạnh và sắc vang lên: “Câm miệng lại!”

Bầu không khí hỗn loạn đột nhiên im bặt, chẳng ai dám hít thở sâu, ánh mắt đổ dồn về phía người đàn ông có khí tràng mạnh mẽ kia, tự giác tránh xa vài bước…

Ninh Diệp đưa đôi mắt sắc bén nhìn quanh, ra lệnh, “Mở cửa!”

“Lão đại, tất cả các cửa ra vào đã bị cài virus, nếu như cưỡng ép mở ra thì sẽ càng đóng chặt.”

Lời của Đường Tiêu vừa ra, sắc mặt của những người trong này đều khó coi hơn mấy phần, từ hắc đạo đến bạch đạo, thậm chí có vài kẻ vì sợ hãi quá mà tay chân đã run lẩy bẩy…

Khách sạn Empty Palace như một chiếc lồng son vây khốn mọi người, lúc trước họ muốn bước vào bao nhiêu thì bây giờ lại muốn bước ra bấy nhiêu…

Trước ánh mắt trách móc của mọi người, Tiểu vương Sami không biết phải làm sao, rõ ràng ông ta đã kiểm tra rất kĩ càng, tại sao vẫn xảy ra sơ suất?

Phải biết rằng nơi này đang tập trung gần như tất cả những kẻ máu mặt khét tiếng trên thế giới, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra…

Tiểu vương Sami đau đầu, chẳng còn tâm trí để ý đến đứa con gái bên cạnh nữa. Ông ta chậm chạp tiến lại gần, mặt cúi gằm xuống đất.

“Ninh lão đại… Địch lão đại… Tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

Ninh Diệp im lặng, từ chối cho ý kiến.

Địch Lung cũng không ngoại lệ, hắn nhếch mép cười khinh một cái, quay đầu nói với Thượng Quan Vệ điều gì đó…

Chẳng một ai biết làm gì, giờ phút này, họ chỉ biết trông cậy vào những con người lạnh lùng trước mặt…

“Lão đại, thuộc hạ phát hiện tòa nhà này đã được gắn bom, mà loại bom này…”

Mĩ Lệ và Hàn Thiết đi dò la một vòng quay về, đột nhiên nói.

“Sao?”

“Loại bom này là bom nguyên tử, chỉ cần phát nổ thì bất cứ loại sinh vật nào cũng không thể sống sót. Hơn nữa, nó đã được cài thời gian, 15 phút sau sẽ hoạt động…”

Mĩ Lệ không kiềm chế được căng thẳng, loại bom này không còn xa lạ gì với Ninh gia, tuy nhiên cô ta không biết nó còn có thể cài đặt giờ nổ được nữa…

Đô Kiệt giữ chặt Đô Linh, nhẹ giọng trấn an cô nàng, “Đừng sợ, sẽ không sao đâu!”

Đây là lần đầu tiên cả hai anh em phải đối mặt với loại tình cảnh này, không tránh khỏi bị dọa một phen. Nhưng Đô Kiệt thân làm anh trai, lại còn là một người đàn ông, hắn không thể tỏ ra yếu đuối được…

 

Like đi nhoa! Bình luận nữa nè!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK