Mục lục
[Dịch] Hoa Sơn Tiên Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời như họa, đất như kỳ, thân ở trong kỳ, cảm nhận thiên địa.

Thế gian có tiên cảnh không? Đáp án là có.

Trên mây trắng ngàn dặm không người, vân quang tuôn trào, ở bên trên quan sát như đại dương mênh mông lại như đất trải bằng, cũng như sơn cốc đầy tuyết. Những đám mây thiên biến vạn hóa, lững lờ trôi, biến đổi muôn dạng. Tại đây không có chút gì tục khí, cũng không chút tục ý, tuy không có tiên nhân cư ngụ lại làm sao không thể gọi là tiên cảnh?

Chỉ là tiên cảnh tĩnh lặng, trừ mây trắng trôi lững thững, thường có sấm sét mưa giông ra không còn thứ gì khác.

Hoang vắng như vậy không có mấy ai chịu ở lâu dài.

Thế gian, gà nhà ngươi gáy chó nhà ta sủa, bên này bán dầu bên kia bán gạo, ngươi thả diều ta uống rượu, có tự do và sự vui sướng của riêng mình.

Thế nhân người có ngàn vạn loại, trong đó không thiếu người có thể ở tại mây trắng tiên cảnh mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm. Nhưng hiển nhiên Lục Nguyên không thuộc về loại người này.

Lục Nguyên là loại người gì?

Lục Nguyên là đồ lười, ngẫu nhiên có thể tĩnh tâm, yên tĩnh tham ngộ, lúc tập trung thì vượt xa người thường gấp mấy lần. Nhưng một khi qua thời kỳ say mê thì rõ đầu rõ đuôi lười nhớt thây. Về bản chất, hắn không phải loại người có thể ở lại mây trắng tiên cảnh vài chục năm, chứ đừng nói là mấy trăm năm. Như hiện nay hắn ở trên mây trắng tiên cảnh chơi mấy tháng. Hiểu ra bay là sao, luyện cách làm sao lấy kiếm chiêu đối địch, còn ở trên mây lăn lộn chơi một vòng.

Chơi đã rồi thì rời khỏi mây trắng tiên cảnh.

Tất nhiên bây giờ xuống dưới là vì hắn phát hiện một việc rất quan trọng. Mấy năm trước lúc hắn ở Đông Đạo phủ to gan làm liều một phen, sau khi về sư môn bị sư phụ phạt cấm túc Hoa Sơn Bắc phong một năm, trong một năm không thể xuống núi, nay đã hết thời hạn.

Mình có thể xuống núi rồi.

Hắn sớm nhớ nhung các loại món ngon Giang Âm trấn dưới sơn cước Hoa Sơn, rốt cuộc có thể xuống núi chơi một chuyến rồi. Phải nói Lục Nguyên cũng giỏi nấu bếp nhưng ăn món mình tự làm thì thiếu loại kích tình và cảm nhận. Hắn vẫn là thích ăn đồ do người khác làm hơn.

Vậy nên hắn lập tức xuống núi.

Xuống núi rồi hắn chạy thẳng tới Giang Âm trấn.

Từ trên núi tới Giang Âm hai bên con đường ầm ĩ không dứt. Hàng gạo quán rượu đủ loại cò kè mặc cả. Tất nhiên thanh âm lớn nhất là tiếng rao hàng của những tiểu thương. Cảm giác thật là quen thuộc, khiến người hoài niệm. Kỳ thực nhân gian khói lửa cũng không tệ lắm.

Lục Nguyên chạy thẳng tới ‘Lạc Thiên tửu gia’. Lạc Thiên Tửu gia có hai loại rượu hắn khá thích, hắn chạy vội đến tiệm. Bán rượu vẫn là thiếu phụ thanh tú hơn một năm trước.

- Lão bản nương, đến ba mươi cân Lạc Thiên Hoàng tửu, ba mươi cân Khúc Lương Thanh tửu, ba mươi cân Thiêu Đao Tử…

Hắn một hơi mua nhiều rượu khiến thiếu phụ bán rượu ngây ra, nhưng lập tức nhận ra vị đệ tử Bắc phong Hoa Sơn này.

- Được rồi!

Rất nhanh rượu đã tới, toàn bộ bỏ vào túi da trâu, hắn ném vào trong tu la túi, tất nhiên sẽ không quên lấy ra hồ lô rượu vàng nhạt chứa Lạc Thiên Hoàng tửu. Hắn mở nắp hồ lô rượu ngon lành uống một hớp, vào miệng mát lạnh, cảm giác thật là thích.

Lệnh cấm túc ở trên Hoa Sơn bởi vì thiếu rượu nên hắn không thể sảng khoái uống một phen, hôm nay nhất định phải nhậu đã đời mới được.

Chỉ là có rượu mà không có mồi thì không tốt chút nào.

Nói về thức ăn thì trong Giang Âm huyện có một nhà Sát Gia Tra quán bán cá không tệ, lâu rồi không thưởng thức thủy chử ngư của Sát Gia Tra quán, phối hợp với Lạc Thiên Hoàng Tửu chính là nhất tuyệt.

Hắn đến Sát Gia Tra quán, kêu một nồi thủy chử ngư, tiếp theo ngon lành nhấm nháp. Chợt nghe trong gian phòng kế bên truyền đến thanh âm trầm thấp, dường như có chữ Bắc phong, hắn lập tức vận chuyển pháp lực bên tai, nghe lén thanh âm phát ra từ gian phòng mé đông.

- Sắp tới ngũ phong đại tái rồi.

- Đúng thế, lần này chúng ta đại sư huynh Tống Nam Sơn Tống sư huynh chắc chắn có thể lần thứ hai được đệ nhất.

- Quá đúng. Dù sao trong ngũ phong chỉ có tống sư huynh của chúng ta là đến luyện thể kỳ. Đệ nhất đệ tử chân truyền Thạch Triêu Dương kiếm tông Đông phong đối mặt đại sư huynh chúng ta cũng phải cam bái hạ phong.

- Hai phong khí tông chúng ta tuy tổng thực lực không bằng hai phong kiếm tông nhưng bàn về thực lực cá nhân, trong đệ thập đại đệ tử chân truyền vẫn là đại sư huynh chúng ta số một….

- Nghe nói đệ lục đệ tử chân truyền Lục Nguyên bên kiếm khí tông kiếm thuật trác tuyệt, lĩnh ngộ cấp kiếm ý.

- Cho dù lĩnh ngộ được cấp kiếm ý thì sao? Còn chẳng phải không là đối thủ của đại sư huynh chúng ta…?

Đủ các thanh âm vang lên, Lục Nguyên nghe đã hiểu. Xem ra đây chắc là sư huynh đệ Hoa Sơn Tây phong. Bọn họ đang bàn về ngũ phong đại tái. A, bất giác ngũ phong đại tái đã sắp bắt đầu rồi, thật là không chú ý đến.

Hoa Sơn tiên môn tổng cộng có ngũ phong.

Từ khi Hoa Sơn tiên môn phân liệt thành ngũ phong thì có thói quen ngũ phong đại tái, để các đệ tử chân truyền ngũ phong so đấu một lần, để đệ tử ngũ phong hiểu chỗ thiếu hụt của mình, đây là ý định lập ra ngũ phong đại tái. Đến nay ý định này cơ bản không thay đổi bao nhiêu.

Ngũ phong đại tái chẳng những người thắng mặt mày sáng sủa, phong mạch người đó cũng dính quang, thực lực có chỗ lợi. Mỗi lần ngũ phong đại tái người chiến thắng cuối cùng được thưởng rất phong phú. Thế nên đệ tử ngũ phong đều rất có hứng thú tham gia ngũ phong đại tái.

Lục Nguyên nghe một lát, phát hiện các đệ tử chân truyền khí tông Tây phong chỉ bàn về thế cục ngũ phong đại tái lần này. Lục Nguyên không mấy hứng thú nghe lén, ngược lại tập trung đối phó rượu và thức ăn trên bàn.

Rượu, đồ ăn rất nhanh vào bụng.

Thật là bữa cơm ngon lành, tại Bắc phong một năm không thể xuống núi, rốt cuộc khó khăn lắm mới xuống núi ăn một bữa ngon miệng, Lục Nguyên giờ đã cơm no rượu say.

Lục Nguyên đi bộ trở về núi. Nội Sơn Môn Hoa Sơn tiên môn có nhiều cấm chế, không phải ngươi nói bay là có thể bay, mọi người đều ngoan ngoãn hai chân bước vào Sơn Môn. Coi như là cửu đại tri danh kiếm tiên tới đây cũng phải ngoan ngoãn đi. Lục Nguyên tất nhiên là phải đi bộ rồi.

Đi bộ trở về Trường Xuân Cư, chạng vạng đảo vòng, hắn thấy có đạo đồng tới cửa ý bảo Lục Nguyên trước đi tham gia rèn luyện thiên lao. Ủa, không phải mình mới từ thiên lao rèn luyện trở về không lâu sao? Tại sao phải đi nữa? Đưa đạo đồng đi, Lục Nguyên lấy làm lạ.

Lý Nguyên Bạch chắp tay đi ra nói:

- Không có gì kỳ. Không lâu sau là ngũ phong đại tái, dù Nguyên Nguyên sư huynh không phải hạng người tranh cường hiếu thắng, nghiêng về tự tại nhưng cũng không hy vọng đệ tử chân truyền dưới tay mình ở ngũ phong đại tái rơi vào hạng chót. Vậy nên tập hợp lại thập đại đệ tử chân truyền các ngươi cử hành một lần huấn luyện cũng là việc bình thường.

- Không chút nghi ngờ, trong thiên lao có đủ loại tù phạm, có thể cùng các nhân vật giao đấu chính là tiến hành huấn luyện tốt nhất. Còn về ngươi, vốn không cần đi thiên lao làm gì, nhưng thập đại đệ tử chân truyền đều phải đi thì ngươi không tiện ra ngoại lệ. Có lẽ vì vậy nên Nguyên Nguyên sư huynh mới khiến ngươi đi….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK