Mục lục
[Dịch] Hoa Sơn Tiên Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trừ điều đó ra tu la túi còn chứa vài vật, trong đó có một quyển sách ‘Thương Hoàng Kình’. Thương Hoàng Kình lấy từ trong tu la túi ra, trong sách ghi chép một công pháp gọi là Thương Hoàng Kình. Thương Hoàng Kình này không phải lấy luyện khí làm chủ mà là hấp thu thổ khí bốn phía, ngưng luyện thân thể khiến thân xác càng mạnh mẽ. Tạm thời hắn không thể luyện, đang học vân hệ công pháp, bây giờ vân hậ công pháp còn chưa tinh thâm, không tiện luyện bản Thương Hoàng Kình.

Trong tu la túi còn có một khối ngọc giản, cầm ra xem, thần thức quét vào, kết quả thất vọng phát hiện, ngươi nói trong ngọc giản ghi cái gì? Là ghi Nguyệt Ma Môn ở thế giới yêu ma dưới đất đắc tội một môn phái trung hình, bị buộc di chuyển lên mặt đất gần đó.

Thì ra Nguyệt Ma Môn vì thế mà đến đây, cuối cùng hủy diệt ở nơi cách mục đích rất gần.

Lại quét qua, trong tu la túi không còn gì khác, chỉ mấy thứ này mà thôi.

Đúng rồi, suýt quên việc chính. Tu la túi rơi vào tay mình nhưng nếu chưa tâm huyết tế luyện thì vẫn là vật vô chủ, phải lập tức bắt đầu tâm huyết tế luyện ngay.

Hắn hộc búng máu phun vào tu la túi, nói:

- Tâm liên huyết, huyết liên thể…tâm huyết nhất thể, tâm huyết tế luyện.

Chiếu theo đó, qua thật lâu sao mới tế luyện xong tu la túi.

Lúc này đứng thẳng dậy, nghỉ ngơi giây lát.

Bước đến gần cửa sổ, phát hiện bên ngoài trăng đã xuống núi tây.

Đã rất khuya rồi, ngủ thôi, lần này bận rộn đến khuy. Còn về luyện hóa linh thạch, tăng tiến pháp lực thì không cần gấp. Dù sao đệ thập đại đệ tử chân truyềnl đã ở trong tu la túi, sau này tính tiếp vậy. Nay có tu la túi thật tiện lợi, một số thứ thể tích không quá lớn có thể bỏ vào trong.

……….

Mấy ngày kế tiếp, rảnh rỗi.

Lần này rèn luyện xong thì không còn việc gì phải làm, xuống ngày nhàn rỗi.

Ngày nào cũng rảnh vậy lại không thể lập tức trở về.

Bởi vì còn phải kết thúc công tác, sao có thể về núi ngay được.

Trảm yêu trừ ma không phải trảm xong yêu, trừ xong mà là mọi chuyện kết thúc. Tựa như lần Đông Dã huyện, chẳng qua một Tu La thế giới mặt đất đều cần làm công tác kết thúc. Giờ đại quy mô, một môn phái yêu ma tiểu hình lên mặt đất rồi rút về, chuyện như vậy cần phải nghiêm túc điều tra.

Cần phải điều tra nguyên nhân Nguyệt Ma Môn sẽ lên mặt đất. Tuy Lục Nguyên có nói lý do ra nhưng Hoa Sơn Tiên Môn còn phải xét duyệt, phải sai thám tử trong yêu ma dưới đất dò thám, xác nhận tin tức. Cộng thêm lần này trên mặt đất xuất hiện nhiều lối đi thông thế giới dưới đất cần phải bị lấp lại.

Dù sao công tác kết thúc một đống, chỉ nghĩ thôi đã khiến người đau đầu. Lần này kết thúc công tác phiền phức hơn trước rất nhiêu. May là lần này có tiền bối kiếm tiên ở, tùy tiền bối kiếm tiên đi xử lý thôi, mình thà tại đây nhàn phát điên cũng sẽ không tham gia góp vui.

Công tác kết thúc thật là việc không vui gì cả.

Lục Nguyên đang nằm trên nóc nhà, nhìn trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ.

Không biết từ khi nào mình đã quen nằm nhìn trời.

Bầu trời dường như là biến hóa cuối cùng của tất cả.

Nghe nói chung cực kiếm ý, thiên địa vạn vật không thứ gì không hóa thành kiếm ý được. Không biết chân chính lĩnh ngộc chung cực kiếm ý có thể đem trời cũng hóa thành nhát kiếm. Nếu bầu trời đều có thể hóa thành kiếm thì thiên hạ rộng lớn, còn ai chặn được? Ai chặn được thì mới là chân chính vô địch.

Hắn nằm trên nóc nhà nhìn xuống sân, vừa lúc trông thấy bóng dáng hai người Diệp Phương, Diệp Viên. Nhìn sắc mặt hai người hồng hào hiển nhiên là vừa ăn món ngon.

Hắn lập tức giận dữ nói:

- Hai ngươi hay quá ha! Đi ăn đồ ngon cũng không kêu ta một tiếng. Là ai đã quên lúc ở thế giới dưới đất một người nói rượu ngon, một người nói món ngon?

Diệp Phương cười hì hì nói:

- Sao mà quên lục sư huynh ngươi được. Mới rồi chúng ta ra ngoài đi dạo, kết quả trông thấy tửu lâu nên tùy tiện ăn, tuyệt đối không hề quên lục sư huynh.

Diệp Viên gật đầu, sau lưng gã có cái bao to. Gã sờ trong bao lấy ra một bình rượu. Lục Nguyên nhìn qua, là ‘ngũ lương hoàng tửu’. Đông Lục huyện nổi tiếng nhất rượu này, khá thuần, vào miệng cực mềm, uống vào rất dễ chịu. Hắn không chút khách sáo nhận lấy, uống ừng ực.

Lục Nguyên hỏi:

- Còn nữa đâu? Hai tên ăn hàng.

Diệp Phương cười cười nói:

- Đương nhiên là không thiếu lục sư huynh rồi. Nhìn đây, có phong huân thiêu kê. Lúc ở dưới đất chỉ thấy phong huân thiêu kê là thực vật ngon nhất trần đời, muốn khi lên mặt đất sẽ ăn nhiều chút. Kết qua ăn đến con thứ bảy thì buồn nôn rồi.

Lục Nguyên bất đắc dĩ nói:

- Lúc ở thế giới dưới đất là ăn Ích Cốc đan nhạt như nước ốc, chỉ cần thực vật bình thường đủ thấy ngon rồi. Nhưng ngươi có thể ăn đến con thứ bảy mới muốn nôn, từ điểm đó ta rất khâm phục ngươi.

Diệp Phương và Diệp Viên mang đến trừ phong huân thiêu kê, ngũ lương hoàng tửu ra còn có hàng loạt món nguội như tỏi giã thịt luộc, lạp xưởng nướng, vịt ướp muối.

Tỏi giã thịt luộc hơi cay, ăn khá là ngon miệng.

Vịt ướp muối mức độ ướp hoàn mỹ, không tệ.

Lạp xưởng nướng cắn một miếng cực ngon.

Quan trọng là phải có rượu ngon phối, không có rượu ngon kèm theo thì tất cả đều hỏng. Ngũ lương hoàng tửu vào miệng vừa thơm vừa nồng.

Mùi vị không sai, phối hợp với ngũ lương mỹ tửu thật là hưởng thụ. Tuy nhiên, dù ăn rất thỏa mãn miệng hắn vẫn nói:

- Ta chỉ là ăn chút ít hai vị ăn thừa, cho nên các ngươi thiếu ta mỹ tửu mỹ thực chỉ có thể tính lời thôi, lần sau tính tiếp.

- Lục sư huynh, ngươi quá tàn nhẫn!

- Đúng vậy, lục sư huynh!

Diệp Phương, Diệp Viên rên rỉ kêu la.

Đời người.

Đời người nên trooiqua như thế nào? Chắc có rất nhiều người có cách nhìn khác nhau.

Một số người vì công danh hơn người, vì danh tiếng càng lớn.

Một số người vì nghiệp lớn, dã tâm hừng hực muốn sáng lập sự nghiệp càng to.

Một số người là vì truy cầu thiên hạ vô địch.

Một số người vì môn phái, cẩn thận tận tụy.

Một số người lại vì truy cầu trường sinh, truy cầu bất tử, chặt đứt tất cả cảm tình chỉ vì trường sinh bất tử hư vô.

Còn có một số người vì truy cầu dâm dục, khắp nơi song tu.

Mỗi người đều có cách sống khác nhau.

Mỗi người đều có truy cầu khác nhau.

Giữa người với người vốn là khác biệt.

Lục Nguyên chưa bao giờ là người có dã tâm. Cái gì nổi danh thiên hạ, cái gì nghiệp lớn hơn người, thiên hạ vô địch, môn phái truyền thừa, môn phái phát triển, trường sinh bất tử, song tu đều không liên quan đến hắn. Hắn chỉ là muốn làm đồ lười rúc trong Bắc phong, mỗi ngày ăn nằm chờ chết, thuận tiện nhấm nháp các món ngon.

Đây là yêu thích và hứng thú của hắn.

Nếu cứng rắn nói có gì thích thì là đối với kiếm pháp có nhiệt tình rất lớn, đó là yêu thích bẩm sinh. Có khi cảm giác có thể đem vạn sự vạn vật dung nhập vào kiếm pháp là việc thú vị.

Có thể nói nếu không vì sư phụ không sống bao lâu, đám người Tư Mã Trường Bạch khi dễ lên đầu thì Lục Nguyên sẽ không có biến đổi gì, suốt ngày ăn nằm, coi như luyện thành kiếm ý, thành tượu người kiếm thuật số một đệ thập đại Bắc phong kỳ thực bình thường rất lười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK