Mục lục
[Dịch] Hoa Sơn Tiên Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới mũ phượng khăn quàng đôi mắt Vân Tụ Tuyết lướt qua si mê. Không sai, Vân Tụ Tuyết đương nhiên không phải người thích hư vinh, nhưng con gái cả đời chỉ gả một lần, muốn lúc gả đi phong cảnh một chút làm ký ức cả đời là chuyện rất bình thường. Lần này Lục Nguyên cho nàng hôn lễ như mộng huyễn, Vân Tụ Tuyết thầm nghĩ rằng, đúng vậy, hôn lễ này nàng sẽ nhớ thật lâu thật lâu, vĩnh viễn nhớ kỹ.

Có thể gả cho Lục Nguyên, Vân Tụ Tuyết rất thỏa mãn.

Có hôn lễ phong cảnh, như mộng như huyễn thế này thì Vân Tụ Tuyết càng thỏa mãn hơn nữa.

..........

Chuyện lễ hỏi cứ như thế thuân lời hoàn thành, sau đó mọi người bắt đầu uống rượu, một đám người gào hét đòi xem Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết uống rượu. Kiểu ép rượu này tất nhiên Vân Tụ Tuyết thay bằng nước lã, Lục Nguyên thì ai đến cũng không từ chối. Nói đùa, muốn chuốc say mình? Rất buồn cười, bắt đầu từ mười tuổi mình đã uống rượu cho đến này là rượu không rời thân, người không rời rượu, tạo nghệ rượu đạo của mình không kém gì với kiếm đạo, những người này muốn đánh đổ mình thật quá buồn cười.

Muốn chuốc rượu, uống tất nhiên không phải bình thường có thể dùng tửu lực buộc ra được, cái loại rượu đó mọi người uống không thấy đáy, uống là vạn niên túy tửu, loại này màu rượu xanh biếc, không thể dùng pháp lực buộc ra, độ nặng cũng cao khủng khiếp. Bình thường các trưởng bối phó chủ văn minh thích dùng rượu này để chuốc say, người đã thành thân ví dụ như Phong Tinh Tinh vừa thấy loại rượu đó liền sợ hãi. Năm ấy Phong Tinh Tinh muốn dùng mặt búp bê giả đáng yêu nhưng cũng bị chuốc rượu thảm không đành lòng nhìn, vô nhân đạo. Ha Pháp Thánh thấy cũng muốn khóc, năm ấy gã cũng bị rót rượu thảm thiết.

Lần này mỗi trưởng bối văn minh như là cái gì Pháp không phó chủ văn minh, Pháp Diệu phó chủ văn minh, Võ Thánh phó chủ văn minh, Vũ Vác phó chủ văn minh, Phong Thương phó chủ văn minh vân vân đều hăng hái muốn chuốc say Lục Nguyên. Đặc biệt là long chi văn minh có người gọi là Niên Đại phó chủ văn minh đi đầu nhóm chuốc rượu, phải dìm chết hắn. Ngay cả Tam Thư phó chủ văn minh thường ngày dáng vẻ cứng nhắc giờ cũng chộp cơ hội chuốc rượu Lục Nguyên. Mấy vị pháp bảo văn minh Thiên Công phó chủ văn minh cũng không phải loại dễ chọc, giờ đều muốn dìm Lục Nguyên trong hũ rượu, thật là kẻ địch tám hướng đều có.

Nhưng mà gió xuân thổi, trống trận vỗ, thật sự chiến đấu ai sợ ai?

Lục Nguyên không hề sợ hãi, vạch cổ áo khai chiến.

Hậu quả cuối cùng trận khai chiến đó là các tiền bói phó chủ văn minh tập thể bị Lục Nguyên và đám phù rể của hắn liên hợp gạt ngã. Các tiền bối phó chủ văn minh chỉ đành cảm thán, bây giờ sóng sau đè sóng trước, thật là một sóng cao hơn một sóng, các hậu bối rượu đạo không tầm thương. Dĩ nhiên khủng bố nhất là Lục Nguyên, hắn có sức chiến đấu chủ chốt gạt gã nhiều người phe tiền bối thế mà lành lặn đứng.

Trước khi các tiền bối gục ngã rốt cuộc hiểu ra, tửu lượng của Lục Nguyên tuyệt đối không kém gì kiếm thuật, đều là sâu không lường được, nếu phải hình dung chỉ có thể dùng tửu lượng cấp văn minh.

Đối phó xong các tiền bối phó chủ văn minh nhưng còn sót lại một số, ví dụ như đoàn các chị các em. Nhóm các nàng giờ muốn khó xử Lục Nguyên, muốn thơ từ, cái gì mà làm thơ, kêu tân lang hiện trường viết câu thơ, làm hay mới được mang tân nương đi.

Lục Nguyên lần này nuốt lệ khóc rống, văn hóa của mình chỉ có có một chút, năm đó ở Hoa Sơn có xem ít sách nhưng giới hạn mức đọc trung bình thôi, viết thơ từ cái gì, đùa sao? Mình không có trình độ đó đâu. Lục Nguyên nhìn hướng đám rể phụ, Diệp Phương và Diệp Viên lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Đám Tiêu Phong Hùng cũng lắc đầu.

Võ Chi Tử lắc đầu hồi nhìn hướng Pháp Chi Tử, nói:

- Pháp Chi Tử, ta biết ngươi rất có văn hóa.

Pháp Chi Tử lắc đầu nói ngay:

- Nghiên cứu pháp thuật thì ta biết nhưng thơ từ, ngay nói trong Khí Vận Thất Tử chỉ có mình Tiên Chi Tử là biết, nghe nói Tiên Chi Tử làm thơ không tệ.

Chết tiệt, làm nửa ngày Pháp Chi Tử cái gọi là nghiên cứu chỉ là đồ dỏm, đụng phải thơ từ một đám người cứng đơ.

Kết quả là lấy Lục Nguyên dẫn đầu, đám đàn ông bị các thiếu nữ cười chê đã đời.

May là phút cuối Lục Nguyên làm mấy bài vè miễn cưỡng coi như qua ải, nhưng bài vè này lan truyền thì Lục Nguyên cũng mất hết danh tiếng. Bài vè của Lục Nguyên trình độ cỡ này: 'Mặc kệ ngươi đông nam tây bắc phong, một kiếm ra tay chém phong lưu.'

Khiến mọi người hiểu được thì ra Lục Nguyên cũng không phải toàn năng, về mặt thơ từ quá yếu, yếu đến không thể vớt vát.

Khó khăn lắm mới rước Vân Tụ Tuyết ra khỏi Pháp Thuật Chi Cung đi hướng nam, tương tự là nhóm người quậy một trận, trong đó thêm một hạng mục là Vân Tụ Tuyết bái lạy hai ông bà họ Lục, cái khác giống y đúc bên nhà gái. Lục Nguyên phát hiện thành thân thật là mệt muốn chết.

Thanh âm du dương vang lên:

- Đưa vào động phòng.

Lục Nguyên rơi lệ đầy mặt, rốt cuộc chờ tới bốn chữ này rồi.

- Đưa vào động phòng.

Bốn chữ này biểu thị hôn lễ đã xong xuôi một nửa.

Không đúng, còn có phá động phòng nữa.

Nếu lúc trước chắn rượu, làm thơ đám phù rể còn giúp đỡ giùm, bây giờ phá động phòng thì không giúp gì được. Những phù rể và một số phù dâu, những người khác gào to phải đi phá động phòng, tất cả tụ tập ngoài phòng tân hôn.

Nhưng đám người phát hiện một điều là không thể vào phòng được, bên ngoài phòng sớm ẩn giấu không biết bao nhiêu kiếm khí. Những kiếm khí cực kỳ dịu dàng không tổn hại người nhưng ai vọt vào trong đều bị loại kiếm khí này chặn ở ngoài hết, không vào được.

Lần này thì mọi người mới nhận ra rằng Lục Nguyên là văn minh cảnh.

Văn minh cảnh bày ra kiếm trận, không dễ xông vào.

Người phá được kiếm trận của Lục Nguyên không nằm trong số muốn phá động phòng.

Có mấy người như Võ Thánh phó chủ văn minh, Võ Bác phó chủ văn minh mới phá được kiếm trận này, tu vi của họ càng đáng sợ hơn. Nhưng họ đều là lão tiền bối cả, những tiền bối này chuốc rượu tân lang thì được chứ phá động phòng thì chẳng ra gì.

Kết quả chuyện này trở thành phá động phòng khó khăn nhất từ xưa tới nay ở bản kỷ nguyên.

Trong phòng tân hôn diện tích cỡ một trăm mét vuông, chính giữa có một giường lớn phủ màu đỏ, trên bàn có đôi nến đỏ. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài căn phòng đều treo vật vui mừng, cả căn phòng tràn đầy không khí kết hôn.

Trù mâu thúc lương, tam tinh tại thiên. Kim tịch hà tịch, thấy này lương nhân. Tử hề tử hề, như vậy lương nhân hà!

Trù mâu thúc sô, tam tinh tại ngung. Này là khi nào, kiến này tình cờ gặp gỡ. Tử hề tử hề, như vậy tình cờ gặp gỡ hà!

Trù mâu thúc sở, tam tinh tại hộ. Kim tịch hà tịch, kiến này xán giả. Tử hề tử hề, như vậy xán giả hà!

Ngân hà song tinh, thạch lạn hải khô đồng tâm kết,

Nhân gian bạn lữ, trời cao đất rộng nhâm chim bay.

Đây chính là thành thân!

Trong căn phòng tân hồn rất yên tĩnh.

Trong phòng trên giường lớn màu đỏ Vân Tụ Tuyết yên tĩnh ngồi, nàng rất là hạnh phúc nhưng cũng rất căng thẳng. Vân Tụ Tuyết phát hiện trái tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, quá hồi hộp! Lục Nguyên phát hiện hắn cũng hồi hộp, đây là lần đầu tiên trong đời của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK