Nhưng mà, Lăng Hùng Thiên không thèm để ý, gã có ngụy Tam Tự Kinh không e sợ công kích, Lục Nguyên sẽ không thể đụng vào một cộng lông của gã, vô cùng an toàn. Nhưng trong chớp mắt, gã hét một tiếng, ngực bị kiếm quang của Lục Nguyên đâm thủng, máu bắn ra.
Sao vậy nè! Ngụy Tam Tự Kinh của mình bị phá ư? Lăng Hùng Thiên lòng kinh sợ. Nếu như ngụy Tam Tự Kinh bị phá thì là chuyện không hay rồi, chính là nói mình có khả năng chết trong tay Lục Nguyên. Gã kiểm tra ngụy Tam Tự Kinh, phát hiện nó không bị tổn hao gì cả, vẫn hoàn chỉnh.
Ngụy Tam Tự Kinh không bị phá, vậy tại sao mình bị thương?
Lăng Hùng Thiên chưa kịp phản ứng thì Lục Nguyên lại đánh ra một kiếm, vẫn là kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm! Lăng Hùng Thiên lập tức phát hiện bắp đùi mình bị đánh trúng, máu tuôn ròng rã.
Đây là sao?
Lăng Hùng Thiên hoảng sợ nhìn Lục Nguyên, nói:
- Ngươi có thể cách pháp bảo của ta công kích đến ta?
Gã thật sự khó hiểu, ở trung ương thiên triều đúng là có bí kỹ cách pháp bảo công kích người nhưng bình thường đều xuất hiện trong văn minh, hơn nữa rất ít người văn minh nắm giữ được. Gã chưa từng nghe nói một người Vô Thượng Đại Giáo bình thường nắm giữ được.
- Tại sao không thể?
Lục Nguyên lạnh lùng cười, nói:
- Kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm!
Không sai, bây giờ Lục Nguyên mới phát hiện ích lợi của kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm. Hắn luôn không dùng pháp bảo nên đụng phải kẻ có pháp bảo phòng ngự siêu cứng thì đành bó tay, người ta là mai rùa, hết cách thôi.
Loại tình huống này mãi đến khi tạo ra kiếm linh mới giải quyết.
Lục Nguyên dùng kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm rất sảng khoái. Ngươi dùng mai rùa chứ gì, gia liền cách mai rùa đâm ngươi. Sướng chết được, nhìn Lăng Hùng Thiên ở trong ngụy Tam Tự Kinh, một khi không thu nó lại thì không tiện né tránh, mà cất đi ngụy Tam Tự Kinh thì sẽ bị Lục Nguyên dùng kiếm chiêu đánh trúng, nhìn Lăng Hùng Thiên ở trong ngụy Tam Tự Kinh bộ dạng tiến lùi khó khăn, thỉnh thoảng trúng kiếm, Lục Nguyên sung sướng vô cùng.
Kiếm của mình thích giết bốn loại người.
Loại thứ nhất là kẻ ác, người hành hiệp xưa nay thích tru sát.
Loại thứ hai là tiểu nhân, đặc biệt chân tiểu nhân, làm ác thiên hạ làm sao không tru?
Loại thứ ba là hái hoa, loại người cướp đoạt âm nguyên con gái sao không diệt?
Loại thứ tư là ngụy quân tử, đặc biệt cái loại ngụy quân tử như Lăng Hùng Thiên, giết rất là sảng khoái. Quân tử đáng kính, ngụy quân tử đáng hận. Ngụy quân tử như Lăng Hùng Thiên không biết mượn mặt nạ này làm bao nhiêu chuyện ác, hại biết bao người, sao không giết cho được.
Mình giết Lăng Hùng Thiên là thay trời giết, cũng thay mình tiêu diệt người này.
Lục Nguyên không ngừng đánh ra kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm, đánh trúng Lăng Hùng Thiên một kiếm lại một kiếm.
Lăng Hùng Thiên liên tục hét rằng:
- Đừng, ngươi đừng giết ta! Ta nói cho ngươi một bí mật động trời, bí mật động trời liên quan chữ chính của nho chi văn minh!
Gã muốn mượn đó cầu sinh.
- Thật có lỗi, ta không có hứng thú tha mạng cho ngụy quân tử.
- Kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm, tứ liên kích!
Đây là thức mạnh nhất của kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm. Một hơi bốn kiếm lần lượt đánh trúng Lăng Hùng Thiên, gã hộc máu ngã quỵ. Ngụy tiên kiếmk mất đi pháp lực chủ nhân rót vào cũng ngừng chuyển động, Lục Nguyên giơ tay cất nó vào trong ngực.
Cùng lúc đó Lăng Hùng Thiên có không ít tài nguyên, khiến Lục Nguyên lời một đống. Dù sao gần đây hắn trùng kích thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh đến nghèo, giờ khó khăn lắm mới kiếm lại một ít.
Lục Nguyên nhìn Lăng Thanh Vân đứng một bên, nói:
- Ta rất lấy làm lạ, bây giờ mà ngươi còn bình tĩnh đến thế.
Theo lý thì Lăng Thanh Vân chỉ là thế giới cảnh tam tầng, phụ thân Lăng Hùng Thiên thế giới cảnh ngũ tầng đều bị Lục Nguyên giết chết, gã càng chống không nổi.
Lăng Thanh Vân nhún vai, bộ dạng chẳn thèm để nói:
- Ngươi hỏi ta vì cái gì bình tĩnh hả? Là thắc mắc tại sao ta bình tĩnh nhìn kẻ thù giết cha ư? Cũng không có gì, thiếu đi Lăng Hùng Thiên ta chỉ là mất một trợ thủ mà thôi.
Gã đối với tình phụ tử không mặn mòi lắm.
- Còn tại sao ta không sợ chết thì càng đơn giản, bởi vì đứng ở chỗ này vốn là phân thân của ta, chân thân sớm đi rồi. Ta đoán được các loại tình huống nên sớm để phân thân tại đây, ngươi giết chỉ là phân thân của ta, sau này ta nhất định sẽ dùng chân thân ám toán ngươi.
Lăng Thanh Vân tuy bây giờ thực lực không bằng Lăng Hùng Thiên nhưng càng khó gặm.
- Thật ra một lần này không giết được ngươi nhưng làm được một việc cực tốt.
Lăng Thanh Vân nhún vai nói:
- Ngươi là ở một trăm loại nguyên tố trùng kích thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh, căn cơ không ỏn định, vậy thì sau này khả năng ngươi trùng kích văn minh cảnh là rất nhỏ, cơ bản không thể nào. Ha ha ha ha, Kiếm Chi Tử nên cảm ơn ta, sau này bớt đi một địch thủ văn minh cảnh.
- Ngươi phế rồi.
Lăng Thanh Vân cuồng cười, gã biết lần này mình thành công rồi.
Tự cho là đúng. Lục Nguyên nhún vai, gã cho rằng mình dùng một trăm loại nguyên tố trùng kích thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh, đáng tiếc không phải thế. Lục Nguyên một kiếm chặt xuống, phút chốc Lăng Thanh Vân bị chém thành hai nửa, nhưng Lục Nguyên cảm giác gã không chút, đúng là có một phân thân ở đây.
Mặt kệ nó.
Bây giờ không rảnh tìm Lăng Thanh Vân chân thân, lần sau gặp chém chết gã. Gã nói mình căn cơ bất ổn không có cơ hội trùng kích văn minh cảnh, đến lúc đó trùng kích văn minh cảnh hù chết gã, bóp chết gã. Bây giờ nên quay về Kiếm Môn, không biết hiện tại nội bộ Kiếm Môn là tình huống gì.
Lục Nguyên một đường bay về Kiếm Môn, giữa chừng có nghỉ ngơi một lần.
Hắn đi tới một công chúng tinh thần có không ít người cư ngụ thì dừng lại. Cái gọi là công chúng tinh thần tức tinh thần không thuộc về bất cứ thế lực, có người kinh doanh buôn bán. Dù là thế lực nào đều có thể vào trong, không bao nhiêu quy tắc, đụng phải kẻ thù muốn đánh thì tùy tiện.
Lục Nguyên ở lại công chúng tinh thần không lâu lắm, chỉ là mua rượu thôi.
Bắt đầu từ Địa Long Tinh rượu trống trơn, đến Tháp Nguyên Tố không có rượu uống, đến Cổ Cổ tuyệt địa càng không có rượu, thật là thèm muốn chết. Đối với một tửu quỷ chuyện thống khổ nhất là không có rượu uống, nhịn lâu như vậy rốt cuộc đụng phải chỗ bán rượu tất nhiên phải mua mây ngàn cân rượu rồi tính tiếp.
Bây giờ Lục Nguyên tay cầm một bình mười cân chứa tuyết trung thiêu tửu. Loại tuyết trung thiêu tửu vào họng lạnh lẽo, vào bụng nóng bỏng, đủ sức nóng. Lục Nguyên cầm lên tuyết trung thiêu tửu, uống ừng ực, uống đến sảng khoái. Rượu ngon quá đi, rốt cuộc sảng khoái nốc một hơi.
Một hơi uống hết mười cân chứa tuyết trung thiêu tửu, cuối cùng một giọt rượu dọc theo khóe môi chảy uống dính vào vải xanh, Lục Nguyên không thèm để ý.