Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hoang Vân phản bội Hồng Mông chúng ta, chạy sang Lạc gia một trong những gia tộc xưa của, đao huyết giao kim và chùy trấn ma kim đều là bảo vật mà Lạc gia đã thưởng cho hắn, nếu không phải là Hồng Mông chúng ta phái hắn ra Chư Thiên Đảo thì hắn sẽ không tự nhiên mà lập bài vị của hắn.

Hách Trường Đỉnh hồ nghi nói:

- Nhưng vấn đề là, tại sao sau khi vẽ ra ảo ảnh không thực ấy, hắn lại gặp ngươi? Lẽ nào giữa ngươi, hắn và Lạc gia có dính dáng gì đến nhau sao?

Dương Thần nghe đến đó, thở dài một tiếng:

- Do hắn coi trọng sư phụ của ta nên tặng cho ta một lọ thuốc đan dược tốt nhất dùng để hỗ trợ việc tu hành đấy.

- Đan dược? Ngươi nói là dùng khi tu hành ư?

Hai mắt của người phụ nữ này chợt lóe sáng.

Trong lòng Dương Thần xáo động, làm sao có thể làm như nảy sinh tình vảm với con cọp mẹ này chứ, nhưng đã diễn thì vẫn tiếp tục phải diễn thôi.

- Haizzz, ngay từ đầu hắn đã cố tình tiếp cận tôi, nói hắn là người của hội Hồng Mông. Tôi một mực muốn đi tới thăm Hồng Mông, hắn nói muốn đi cũng được, nhưng nhất định phải đưa cho hắn một ít đan dược. Tôi liền nghi ngờ ngay, Hồng Mông có nhiều điều kỳ lạ như vậy, lẽ nào lại còn quan tâm tới cả chuyện đan dược đó chứ?

Dương Thần nói tới đây, cố ý dừng lại một chút, nhìn về phía sư huynh sư muội.

Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đã ngầm hiểu.

- Đúng vậy, hội Hồng Mông chúng ta đang bảo vệ căn cứ của Trung Quốc, thường ngày ra sức tu luyện, theo đuổi đạo trời, không tự nhiên mà lại giống như cái tên Hoang Vân vô đạo, không chút liêm sỉ ấy, bán mình làm tay sai cho Lạc gia.

- Nhưng ngươi thực sự là có cái loại linh đan đáng giá tới mức hắn phải bỏ bao công sức chạy tới đây để cướp nó hay sao?

Hách Trường Đỉnh hỏi.


Dương Thần vỗ ngực:

- Ngươi hãy nhìn tôi xem, mới hơn 20 tuổi, cũng chẳng có kiến thức gì về tu hành có thể tự mình nghĩ ra mà không cần nhờ sự trợ giúp của tiên đan thì tôi có thể có được cái hành động thế này sao?

Bị Dương Thần nói như vậy, Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình đều tin đến vài phần.

Thực sự là, tuy họ không thấy rõ ràng hành động cụ thể của Dương Thần nhưng họ có thể thấy rõ rằng so với bọn họ Dương Thần cao hơn một khoảng.

Hai người họ tu hành từ nhỏ, cho đến nay theo như thế thường mà nói, tuổi đã vượt qua sáu mươi rồi, chỉ có điều là nhìn trẻ hơn tuổi mà thôi.

Đặc biệt là những dấu vết còn lưu lại ở Hóa Thần Kỳ, sớm đã được tới ba mươi năm, có thể nói là một bước đột phá.

- Nhưng tại sao đan dược của ngươi lại bị Hoang Vân phát hiện?

Dương Thần bộ dạng tiếc nuối:

- Chẳng phải là hắn đã nói có bảo bối gì muốn cùng tôi thưởng thức sao. Hắn lấy ra bảo pháp là đao huyết giao kim, người coi trọng sĩ diện như tôi cũng sẽ không còn cách nào khác, đành phải đưa ra đan dược của mình.

- Sau đó, khi hắn vừa nhìn thấy linh đan của ta, liền nói muốn ta tặng cho hắn, còn muốn mang bảo pháp ra để đánh đổi. Nhưng đây là do sư phụ của ta truyền lại, sao có thể dễ dàng mà tặng cho người khác được chứ?

- Chúng tôi vốn nói chuyện một hồi rồi cuối cùng lại cùng hắn giao đấu một trận. Sau khi bất phân thắng bại, hắn bỏ chạy nên tôi cũng không để ý tới nữa.

- Ý ngươi muốn nói, cái tên vô đạo Hoang Vân ấy muối dùng bảo pháp đổi lấy linh đan sao?

Hách Trường Phong hỏi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Dương Thần cười thầm trong lòng. Xem ra bọn họ đúng là không biết cái tên đạo nhân kia đã bị chính mình giết. Như vậy thì dễ dàng rồi.

- Đúng vậy. Thực ra tôi cũng không rõ công hiệu của loại đan dược này như thế nào. Chỉ là có lúc đang xiết đầy xích trên người khi luyện tập liền cắn một miếng, sau đó chỉ cần cố gắng một chút là đã có thể vượt qua. Có vẻ như dùng cũng khá được.

Dương Thần nói bậy bạ,

Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình lộ vẻ kích động. Chuyện vì sao Hoang Vân tìm được Dương Thần đã không còn phức tạp nhiều nữa.

- Linh đan của ngươi chẳng lẽ lại là Tiêu Vân Đan?

- Haizzzzz

Dương Thần buồn rầu đáp

- Tôi cũng không biết đó là loại tiên đan gì, nói thật là về các loại linh đan cũng như bảo pháp, tôi dốt đặc cán mai, sau khi sư phụ cho ta rồi sư phụ cũng ra đi.

Dương Thần không biết rằng, lúc này, Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình đang dùng bí pháp truyền âm cho nhau.

- Sư huynh, nếu đúng như tác dụng huyền diệu như hắn nói thì cho dù không phải là Tiêu Vân Đan thì cũng là một loại đan dược quý, nếu không thì tên Hoang Vân làm sao lại muốn mang bảo pháp ra trao đổi chứ?

- Đúng vậy, nêu đó thực sự là Tiêu Vân Đan thì có thể lý giải được rồi. Đây có lẽ chính là loại linh đan giúp tu sĩ trong kỳ Hóa Thần có thể tăng nội lực lên 5 lần, thành kỳ Độ Kiếp. Nay Dương gia ăn chơi trác táng, liền may mắn với được Tiêu Vân Đan. Thật là phung phí của trời.

- Nếu như hai người chúng ta có Tiêu Vân Đan, chắc chẳng cần tới ba năm sẽ có cơ hội vào cuối thời kỳ hóa thần đã có thể tiến vào kỳ Độ Kiếp rồi!

- Chỉ còn có chúng ra, coi như sư phụ hắn già rồi, chắc là cũng thèm tới chảy nước miếng loại linh đan quý này. Chư Thiên Đảo chúng ra ngoài mấy vị trưởng lão ở Thiên giai thì những cao thủ ở Địa Giai cũng chẳng còn là bao…

Sau khi nói chuyện với nhau rất nhanh bằng những ám hiệu, hai người cùng đưa ra quyết định, thứ quý hiếm như vậy nhất định phải nghĩ cách đoạt được. Dù sao cũng dựa vào chỗ vứng chắc là Hồng Mông, dùng vài thủ đoạn, có lẽ Dương Thần cũng không dám làm gì.

Dương Thần tuy không thể nghe thấy mật ngữ truyền âm của hai người nhưng có thể nhận thấy những động tác qua lại của hai người, trong lòng cũng hiểu ra, cười thầm. Quả nhiên không phải là cái gì tốt đẹp.

Những người tu hành thực ra chính là tạo hóa của trời đất, chứ chưa nói tới cái tâm trong sạch. Thực sự cần không ham hố. Vậy còn tìm theo chốn cảnh giới, tìm kiếm chốn tu vi và theo đuổi trường sinh?

Xét cho cùng thì chỉ là coi thường cõi trần tục, theo đuổi thiên đạo ở cõi hư vô mà thôi.

Dương Thần không nghĩ như vậy, hắn nghĩ rằng, người không vì mình thì trời tru đất diệt.

Điều quan trọng là, chính mình phải làm thì cần phải tàn nhẫn hơn người khác.

Có thể cướp về toàn bộ, đừng chỉ nói tới hai người trước mắt. Nếu là Hồng Mông thậm chí là những người trong gia tộc kia. Có thể là có bảo bối gì đó khiến họ lớn manh, khiên những người phụ nữ của mình có thể trường sinh, vậy thì những cái thuộc về mình mới là tốt.

Về chuyện bọn họ sống hay chết thì có liên quan gì đến hắn? Chẳng phải cũng chỉ là sự tranh chấp miếng ngon mà thôi? Tranh chấp lẫn nhau.

Hách Trường Đỉnh lộ ra chút hoài nghi, nói:

- Dương Thần, linh đan của người có mang trên người không?

- Sao thế? Sao vẻ mặt ngươi lại như vậy?

Dương Thần chột dạ, trong lòng tự nhủ, bắt đầu rồi đây, cái tên này bắt đầu diễn kịch đây!

- Có thể ngươi cũng biết, nếu cái ngươi giữ thực sự là Tiêu Vân Đan thì bây giờ ngươi đã gặp phiền toái lớn rồi.

Hách Trường Đỉnh thở dài nói.

- Là sao chứ?

- Tiêu Vân Đan thực ra là một loại độc dược mãn tính. Tuy có thể giúp người tu hành đến được kỳ Độ Kiếp nhưng trong quá trình ấy nó dần dần tích tụ một lượng nhỏ không thể phát hiện trong cơ thể của ngươi.

Dương Thần lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Sao có thể như vậy được chứ. Sư phụ không thể hại ta được!

- Điều này chúng ta cũng không biết.

Lục Hoa Đình ngạo nghễ nói:

- Chúng ta là đặc sứ của Hồng Mông, lẽ nào lại đi lừa ngươi. Điều đó có ích gì với chúng ta chứ? Nếu ngươi không phải là con cháu của Dương gia, chúng ta cũng chẳng muốn nhắc nhở ngươi.

Dương Thần vẻ mặt đau khổ:

- Lẽ nào bây giờ ta đang trúng độc sao?

- Có lẽ vậy, nhưng ngươi cũng không cần sốt ruột, chúng ta còn chưa thấy qua đan dược của ngươi nên không thể xác định được nó có phải là Tiêu Vân Đan hay không. Nếu ngươi có mang đan dược trên người, chúng ta sẽ giúp ngươi xác nhận qua nó một chút.

- Vì tôi sợ có thể gặp phải tên vô đạo Hoang Vân kia nên tôi đã để linh đan ở trong một khe núi rất xa rồi.

Dương Thần bực bội nói.

Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình hơi nhếch mép lên một chút.

- Không phải lo lắng, chúng ta đi ra lần này cũng không vội trở về. Nếu tra rõ không phải ngươi cố ý hại chết hòa thượng Thiên Âm thì chúng ta cũng có trách nhiệm chăm sóc cho cháu của bốn gia tộc chứ.

- Ngươi cứ đưa chúng ta tới xem đan dược của ngươi, nếu nó đúng là Tiêu Vân Đan, chúng ta có thể sẽ xin sư phụ cho ngươi chút thuốc giải độc Tiêu Vân Đan.

Hách Dài Đỉnh nói tránh.

Dương Thần sửng sốt:

- Sư phụ của các ngươi biết giải loại độc dược này sao?

- Đó là điều đương nhiên, nhưng…

Hách Trường Đỉnh ngập ngừng nói:

- Chỉ sợ ngươi không chịu tin tưởng chúng ta.

- Là sao?

Dương Thần hỏi:

- Bởi vì thuốc giải độc Tiêu Vân Đan phải dùng chính Tiêu Vân Đan làm thuốc dẫn. Chúng ta cần phải mang Tiêu Vân Đan của ngươi trở về Chư Thiên Đảo của Hồng Mông, làm thành thuốc giải độc rồi mang cho ngươi.

Hách Trường Đỉnh nói.

Dương Thần cười khẩy trong lòng, đúng là lừa đảo. Nhưng trên mặt lại lộ ra chút lo lắng

- Nhưng … Đó là thứ duy nhất mà sư phụ để lại cho ta mà.

Lục Hoa Đình thản nhiên nói:

- Chúng ta còn chưa thấy qua đan dược, nhỡ không phải là Tiêu Vân Đan mà có khả năng là loại đan dược khác. Ngươi cứ lo lắng như vậy, chi bằng mang nó cho chúng ta xem trước rồi nói tiếp.

Tuy giảng giải như vậy, nhưng trong lòng hai tên này đã sớm quyết định dù là bất kể đan dược gì cũng sẽ nói là Tiêu Vân Đan! Bởi vì rõ ràng là Dương Thần chẳng biết chút gì về loại đan dược này cả.

Sau khi nghe như vậy, Dương Thần đăm chiêu một lúc, suy nghĩ một hồi lâu rồi thở dài:

- Được rồi, tôi cũng chẳng muốn chết. Nhưng các người không giống như tên vô lại Hoang Vân đến cướp Tiêu Vân Đan của tôi đấy chứ, nếu như vậy thì tôi sẽ liều mạng với các người.

- Chuyện đùa! Hồng Mông chúng ta nếu giống những tên tay sai đấy thì còn có thể xưng là người bảo vệ Trung Quốc không?

Hách Trường Đỉnh nói đầy coi thường.

-Trong lòng thì nghĩ, cần gì cướp đoạt chứ? Đối phó với một tên xuẩn ngốc như ngươi, lừa đem linh đan dâng tận tay, dù lúc đó ngươi có phát hiện, vu khống thì chẳng lẽ ngươi còn dám đi Chư Thiên Đảo của Hồng Mông đòi lại đồ hay sao?

Dương Thần ngượng ngùng sờ sờ cái gáy:

- Nếu là như vậy thì các người hãy đi theo ta, chỗ đấy tuy xa nhưng nếu các ngươi bay qua thì cũng nhanh lắm.


Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình lần lượt nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Trong lòng nóng như đốt. Chưa đến phút cuối cùng thì tuyệt đối không được để lộ dấu vết!


Bọn chúng quyết đinh lừa đan dược rồi lén lút đóng cửa tu hành, tuyệt đối không để cho người khác trong Chư Thiên Đảo biết được. Ít nhất phải chờ tới kỳ Độ Kiếp rồi nói sau.


Ba người đứng lên, đến kỳ Hóa Thần, chuyến bay này thực sự là của những phần tử tự nhiên, hành trình nhanh nhất của tự nhiên, có thể sẽ cần những pháp quyết riêng, không phải là ai cũng biết.


Ba cái bóng lóe lên bầu trời, giữa sự yên lặng của thành phố, không ai phát hiện ra, rất nhanh biến mất trong khu rừng phía Bắc của Trung Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK