Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến có số 1, Dương Thần bỗng nhiên thông suốt.

Mình làm nhiều ưu đãi cho quốc gia như vậy, gã có giúp mình một tay hay không? Nếu như gã có thể ra mặt, mời những cao thủ sau lưng gã ra chút sức lực, có lẽ gia tộc ẩn thế cũng sẽ nể mặt.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Thần mau chóng gọi điện thoại cho ông cụ trong nhà, hắn cũng không còn cách nào liên lạc với số 1 cả.

Dương Công Minh đang định đi ngủ, thì lại nghe thấy tình hình như vậy trong điện thoại, không khỏi giọng điệu nghiêm trọng nói:

- Người con gái tên Tiêu Chỉ Tình đó, con thực sự không thể cứu nổi?

- Đây có phải lời thừa không ông lão, người con gái của tôi cũng không bảo vệ nổi, tôi tự chém mình cho xong!

Dương Thần cũng đã cảm thấy mình quá mất mặt rồi, mặc dù Tiêu Chỉ Tình bị bắt đi cũng không thể nào phòng bị được, nhưng tóm lại mình cũng không thể nào thể hiện được.

- Con có biết xông vào như vậy là vô cùng nguy hiểm không?

- Có nguy hiểm đi nữa thì cũng không nguy hiểm bằng người con gái của tôi đang ở trong Huyễncảnh! Ông rốt cục có giúp tôi nối điện thoại hay không?

Dương Thần không chút do dự hỏi.

Dương Công Minh cũng không biết nghĩ những cái gì, cuối cùng thấp giọng thở dài nói:


- Đúng là một tên không biết sợ trời sợ đất là gì… Chuyện này… ta không giúp được, cho dù là số 1 cũng sẽ không giúp anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể không quản không hỏi mà thôi.

Dương Thần không vui nói:

- Lão già, ông nối điện thoại cho tôi cái, cùng lắm thì tôi dùng tiền thuê gã ra tay!

- Hừ, số 1 muốn có tiền, cũng khiến anh không thể không đưa, là lấy tiền từ chỗ anh, chứ không phải kinh doanh cùng anh, tên tiểu tử anh cũng đừng cố làm gì!

Dương Côn Minh giáo huấn một câu, nhưng vẫn không lay chuyển được Dương Thần, nên giúp hắn nối điện thoại với số 1.

Số 1 sau khi nghe thấy câu chuyện của Dương Thần nói, chỉ như mây trôi nước chảy nói:

- Anh vào trong Huyễn cảnh cứu người con gái của anh, cũng không liên quan gì đến lợi ích quốc gia, tôi là nô bộc của nhân dân, không phải chuyên bình ổn những chuyện của người khác, huống chi tôi cũng không có năng lực giúp anh, anh bạn trẻ… Anh tự giải quyết cho tốt.

Nói xong, số 1 liền dứt khoát cúp điện thoại.

Dương Thần tức giận nghiến răng kèn kẹt, tên đại gia này miệng thét ra lửa, động một chút lại nói vì nhân dân phục vụ, vì quốc gia xã tắc, nói thẳng ra, khi muốn cứu giúp thiên hạ thì lại nghĩ đến mình, đến khi cần y đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì liền trở mặt

Cũng may Dương Thần vốn cũng không ôm hi vọng quá nhiều, nếu không thực sự bị tức đến nhồi máu cơ tim mà chết quá.

Cuối cùng một phen chuẩn bị, còn không quên trả lại pháp bảo hộ thân của Phượng Tường Trạc cho Lâm Nhược Khê, để tăng thêm sự an toàn bảo đảm cho người con gái đó, hơn nữa dặn dò cô bạn nhỏ Dương Lam Lam không được luyện công, Dương Thần mới phithân chạy đến Khả Khả Tây Lý phía nam Côn Luân

Ở phía trước Khả Khả Tây Lý, Dương Thần liền điều chỉnh tu vi của mình về mức Hóa Thần sơ kỳ, đúng quy cách tiến vào Huyễn cảnh.

Vượt qua núi tuyết trùng trùng điệp điệp, Dương Thần lúc này nhìn lại, là một khoảng cao nguyên hoang vu cao vời vợi, ngoài một số con linh dương đang ăn ở phía xa, thì cũng không nhìn thấy bất cứ dấu vết con người nào.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là biểu hiện giả, Huyễn cảnh là một thế giới độc lập, những người bình thường không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Thần thức của Dương Thần đảo qua, cũng cảm nhận được không gian phía trước có chút bất thường, giống như có một tầng nào đó không nhìn rõ vậy.

Sau khi lấy ra Hoàng Tự lệnh bài, một luồng chân nguyên tiến vào trong, trên lệnh bài liền có mấy chữ màu vàng phức tạp khắc trên đó, một đường sáng màu vàng chói rọi vào hư không phía trước.

Sau đó, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.

Trên bầu trời, lại xuất hiện một quầng sáng cực lớn chiếu rọi, trong đó có dãy núi tuyết trắng, sương mù lượn lờ, giống như tiên cảnh vậy!

Quả nhiên là một thế giới khác!

Dương Thần mắt nhìn ra núi Côn Lôn phía sau, lại nhìn nhìn dãy núi phảng phất trên trời trước mặt, cái này tuyệt đối là dãy núi không thể nào tồn tại trên bản đồ.

Trong mắt Dương Thần hiện lên tia cương quyết, phi thân vào trong!

Sau khi tiến vào trong rồi, quầng sáng đại môn phía sau Dương Thần lập tức đóng lại. Vì có Hoàng Tự lệnh mở đại trận, cho nên cũng không khiến đại trận có chút gợn sóng nào.

Khi hắn đã ở trong rồi, chính là một khoảng trên không của một núi tuyết, cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ, từng mảng băng tuyết giống như những hạt óng ánh tung bay trong không trung, rét thấu xương.

Dương Thần cảm thấy, linh khí ở đây rất nồng đậm, nhiều hơn thế tục mấy chục lần thậm chí là trăm lần, luyện công tuyệt đối cũng làm ít công to.

Đương nhiên, linh khí nồng đậm mặc dù tốt, nhưng mấu chốt còn là năng lực hấp thụ chuyển hóa linh khí, giống như có một đống đạn lớn, nhưng lại không có cây súng nào, cũng không có chút uy lực nào.

Phóng thần thức ra tứ phía xem xét, Dương Thần phát hiện ra, trong chu vi khoảng trăm dặm không ngờ đều là núi tuyết, cũng không biết đi hướng nào thì tốt.

Rơi vào đường cùng, Dương Thần chỉ có thể tùy tiện chọn hướng Tây, từ từ bay, hi vọng sớm có thể gặp được người nào đó để hỏi vị trí đang đứng.

Huyễn cảnh rộng lớn, vượt xa sự tưởng tượng của Dương Thần, qua gần chục phút, Dương Thần mới phát hiện ra phía dưới còn có núi tuyết lượn lờ sương trắng.

Đang lúc Diệp Mặc cân nhắc nên đi về hướng nào, bỗng nhiên phía sau lại xuất hiện uy áp chân nguyên của hai tu sĩ!

Thần thức của Dương Thần khuếch tán phạm vi thật lớn, đối phương còn chưa quét đến Dương Thần, thì Dương Thần cũng xác định được, đây là hai tu sĩ một là Ly Hỏa sơ kỳ đi cùng với Hóa Thần trung kỳ.

Dương Thần thúc giục Diệp chướng mục, biến đổi thân hình và dung mạo của mình, rồi lại đổi cổ trang màu nâu đã chuẩn bị, biến thành một người đàn ông có mái tóc dài bồng bềnh, tướng mạo thanh tú, vài phần nho nhã.

Khi hai tu sĩ một nam một nữ kia xuất hiện trong tầm mắt Dương Thần, Dương Thần sớm đã hoàn toàn thay đổi, cười cười nhìn bọn họ.

Người đàn ông này nhìn cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, đương nhiên chưa chắc thực sự đã hai mươi mấy tuổi, lưng đeo một thanh kiếm, thân hình cao lớn, rất có anh khí.

Người con gái kia lưng đeo một thanh phi kiếm, tướng mạo rất điềm mỹ, còn trẻ hơn vài tuổi, con mắt sáng trong, đôi môi hơi đỏ, kẹp búi tóc, mặc một chiếc váy màu đỏ, cạp váy bồng bềnh, giống như hoa đào vậy.

Thấy Dương Thần đứng đằng xa lưng chừng trời lao về phía bọn họ chào hỏi, đôi nam nữ này biết chắc chắn là đợi bọn họ, vì thế phiêu nhiên đến trước mặt Dương Thần.

Dương Thần lúc này tu vi Hóa Thần sơ kỳ, ở đây cũng không có chút lực sát thương nào với đối nam nữ này, hơn nữa còn giống như một nam thư sinh rất dễ nói chuyện.

- Anh bạn này, đứng ở đó, có chuyện gì vậy?

Người đàn ông tương đối hòa khí, cũng không quá giống với ngoại hình lạnh lùng của gã.

Dương Thần lộ vẻ ngại ngùng, giả vờ chắp tay nói:

- Hai vị, kẻ hèn này vừa mới vào Huyễn cảnh chưa lâu, cũng không quen thuộc với Huyễn cảnh này lắm, muốn hỏi thăm tình hình của Huyễn cảnh một chút.

Dương Thần nói chuyện, đồng thời chăm chú nhìn vào biểu hiện trên mặt của hai người này, nếu bọn họ hoài nghi thân phận của mình, thì có thể mình nói sai rồi.

Vậy là rất nguy hiểm, vì bọn họ rất có khả năng sẽ nói chuyện của mình cho một số kẻ địch của mình biết, cho nên, bọn họ chỉ cần hoài nghi mình một chút, thì mình cũng phải động thủ giết người rồi.

Điều này mặc dù có chút không có đạo lý, nhưng Dương Thần vốn dĩ cũng không phải loại người lương thiện gì, nói trắng ra, căn bản chính là loại tội ác tày trời mà mọi người thường nói, lúc này vì sự an nguy của mình và Tiêu Chỉ Tình, những người này chết cũng đã là cái gì?

Cũng may người đàn ông này cũng không có bộ dạng hoài nghi gì, mà lại lộ vẻ chợt hiểu.

- Anh là tu sĩ Hoàng Giai được sứ giả Hồng Mông mới tuyển vào Huyễn cảnh đúng không, ha ha, đúng là ngốc, nếu không biết địa hình của Huyễn cảnh, vậy thì để những người trong Hồng Mông dẫn anh đi, một mình chạy ra ngoài, chẳng may vào khu vực nguy hiểm trong Huyễn cảnh, có thể không còn đường về đâu đấy!

Người con gái mặc váy đỏ cười duyên nói.

Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, hai người này cũng không tệ, còn giúp mình bịa một thân phận, nên vội vàng gật đầu nói:

- Cô nương này nói đúng, nhưng con người tôi đây cũng không am hiểm giao tiếp cho lắm, nên không nghĩ được nhiều như vậy.

Người đàn ông này mở miệng nói:

- Thật không biết bị đạo hữu này nên xưng hô thế nào?

- Tiêu Thần!

Dương Thần sớm đã nghĩ ra một cái tên giả, vì cứu Tiêu Chỉ Tình mà đến, đơn giản dùng họ Tiêu là được rồi.

- Tại hạ là Triệu Mộc Dương của Triệu gia, đây là Triệu Đình em gái tôi, rất vui được gặp mặt.

Triệu Mộc Dương chắp tay nói.

Trong Huyễn cảnh, những lễ nghi cổ thường được dùng, đây cũng là cái mà Tiêu Chỉ Tình thường nhắc đến khi nói chuyện với Dương Thần, cho nên cũng không ngạc nhiên.

Dương Thần lập tức đáp lễ, có chút tò mò hỏi:

- Triệu huynh, xin hỏi đây là nơi nào? Tôi nghe nói trong Huyễn cảnh có ba đại gia tộc ẩn thế là Lạc gia, Tiêu gia và Ninh gia, không biết tôi có thể đến mấy đại gia tộc đó mở mang kiến thức được hay không?

Triệu Đình cười khanh khách nói:

- Người mới này thật to gan nhỉ, anh chẳng lẽ không biết quan hệ của Hồng Mông và ba đại gia tộc đó cũng không tốt sao? Tu vi không cao, nhưng gan cũng không nhỏ đâu nhỉ.

- Ặc… Tại hạ thật là không biết, chỉ là muốn hiểu rõ thêm chút thôi.


Dương Thần cười trừ nói.


Triệu Mộc Dương ra hiệu em gái đừng chen vào, giải thích:


- Nơi này chính là dãy núi phi tuyết ở cực bắc của Huyễn cảnh, chu vi mấy chục vạn dặm, tuyết phủ quanh năm.


- Chư Thiên đảo của Hồng Mông là trung ương của Huyễn cảnh, còn Tiêu gia ở phía tây bắc của Hồng Mông, Lạc gia ở phía Đông Bắc, ở giữa là dãy núi Phi tuyết chặn ngang. Ninh gia còn lại ở phía Nam, giáp phía Đông là Đại Hoang Lĩnh, cách nơi này rất xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK