Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thần đợi Lâm Nhược Khê nghe xong điện thoại, mới hỏi:

- Không phải là công ty có người chết đấy chứ, tại sao lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?

- Anh mới chết thì có.

Lâm Nhược Khê hừ một tiếng.

- Chẳng nói được điều gì tốt đẹp cả.

- Vậy sao em lại nghiêm trọng như vậy?

Dương Thần hỏi.

Lâm Nhược Khê ngẫm nghĩ một hồi, nói:

- Thủ tướng Ninh, ngày mai muốn đến Trung Hải gặp mặt với đại diện của Tổ

chức doanh nhân. Ngô Nguyệt thông báo cho em, cần phải chuẩn bị ngày mai đến tham dự buổi gặp mặt này.

- Thủ tướng Ninh?

Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi, trở lại Hoa Hạ cũng được một năm rồi, thường xem tin tức, liền nhớ tới Thủ tướng Hoa Hạ đương nhiệm, hỏi:

- Người em nói là Ninh Quang Diệu?

Lâm Nhược Khê gật gật đầu.

- Anh xem, còn ai vào đây nữa.

Người đang giữ chiếc ghế cầm đầu chính quyền Hoa Hạ hiện thời cũng là nhân vật nắm quyền hành lớn thứ hai của Hoa Hạ, chính là Ninh Quang Diệu.


Ninh Quang Diệu cũng là vị Thủ tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Hạ. Khi chưa tròn 50 tuổi đã ngồi lên chiếc ghế vàng Thủ tướng, hơn nữa vì ngoại hình rất tuấn tú, làm việc lại cực kỳ nhanh gọn, dứt khoát, rất được lòng dân, cũng được coi như thần tượng của những nhà lãnh đạo quốc gia các cấp.

Dương Thần chậc chậc, thở dài:

- Thật không ngờ, đường đường là người nắm quyền cao nhất Hoa Hạ, muốn gặp em. Nhược Khê yêu dấu à, xem ra là muốn đưa em đặt vào vị trí lãnh đạo cấp cao trong giới doanh nhân Trung Hải rồi.

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái.

- Em cũng không ngờ chỉ đích danh em đi, có thể năm nay hoạt động của Ngọc Lôi chúng ta hơi lớn một chút, nhưng cũng không phải chỉ có em. Chủ nhân của nhà họ Viên - Viên Hòa Vĩ mà em quen cũng sẽ đi, đồng thời còn có bí thư Phương Trung Bình và một số Chủ tịch hội đồng quản trị của một vài công ty khác. Có thể sẽ có khoảng hai mươi mấy người.

Dương Thần cười nói:

- Đây là chuyện tốt, tại sao vẻ mặt của em lại buồn rầu thế kia.

Lâm Nhược Khê vẻ mặt nhăn nhó, nói:

- Em buồn rầu là bởi vì Ngô Nguyệt nói, ngoài em ra, còn phải dẫn theo nhân vật đại diện của hai công ty đến tham dự buổi gặp mặt đó, vì vậy em vừa rồi mới đang nghĩ sẽ dẫn ai đi cùng. Bây giờ, em quyết định rồi, em sẽ dẫn anh và Thiện Ny đi cùng.

Dương Thần sắc mặt cứng đờ lại, dẫn theo Thiện Ny đi cùng sao? Người phụ nữ này định làm trò gì vậy?

“Người đó….không biết có ngại không…”. Dương Thần ngại không dám nói. Rõ ràng biết người đó thân mật với ông xã của em, không phải em cố ý muốn làm khó hai chúng ta đấy chứ?

Lâm Nhược Khê dường như chờ đợi Dương Thần biểu hiện chút gì đó trên khuôn mặt, lạnh lùng cười nói:

- Em đã quyết định rồi, nên làm như thế nào là việc của bản thân em. Anh là giám đốc của công ty thành viên, Thiện Ny là phó giám đốc, dẫn theo hai người đi, không có gì là không thỏa đáng cả, nếu như vì lý do cá nhân mà làm hỏng việc, em sẽ không nương tay đâu.

Tuyên bố này chính lời đe dọa, đồng thời cũng khiến Dương Thần tỏ thái độ gì đó. Cho dù không phải là vứt bỏ ai, nhưng ít nhất cũng hiểu rõ người trong lòng bạn rốt cuộc là ai.

Bạn không đi, không được, bởi vì đây là nhiệm vụ chính đáng.

Nếu như bạn vì tình cảm cá nhân, làm cho vợ khó chịu, như vậy bạn cũng không được thoải mái gì.

Đến lượt Dương Thần buồn rầu, ngày mai gặp Mạc Thiện Ny, làm sao có thể ở chung với hai người phụ nữ cùng một lúc đây?

Nếu không thì gọi điện khiến Mạc Thiện Ny không thể đến? Không thể được, người phụ nữ đó cũng không phải là người không bao giờ gây rắc rối, biết là vì nguyên nhân này, tuyệt đối sẽ quyết đấu một cách quang minh chính đại với Lâm Nhược Khê.

“Ôi…, bên cạnh mình đều là ‘Nữ anh hùng kiệt xuất’…”Dương Thần buồn phiền nghĩ.

Cùng lúc đó, ở trong đại viện quân khu của nhà họ Thái, Dương Liệt đang bị trọng thương, không ai dám tự tiện chữa thương, bị kiểm tra liên tục, vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.

Lần này, Dương Liệt cùng với sư phụ Ngọc Ki Tử xuống Côn Luân, vốn định thể hiện tốt trong trận chiến không lâu sau đó, nhưng ai biết được, trận chiến còn chưa bắt đầu, hắn ta đã ngã xuống.

Chưa nói tới xuất binh ra trận thì đã chết trước, cũng coi như là nỗi khổ khi bị sẩy thai.

Dương Liệt lần này bị thương nghiêm trọng, hoàn toàn không thể giấu diếm được, dù sao vị trí của hắn ta cũng có nhiều người dòm ngó tới, xuất sắc vượt trội hơn người, được cao thủ Côn Luân Tiên Thiên - Ngọc Ki Tử nhận làm đệ tử.

Đồng thời, Dương Liệt lại là đại thiếu gia nắm quyền cao nhất trong gia tộc họ Dương ở Hoa Hạ, thân phận như vậy, thậm chí so với thực lực thật sự của hắn ta còn nổi hơn rất nhiều.

Cho nên, tin bị thương nghiêm trọng lần này, lập tức bị truyền ra ngoài. Mặc dù chỉ là một số người cấp trên biết được, nhưng cũng đủ để dẫn đến một chấn động không nhỏ.

Đương nhiên, làm một người bố, Dương Phá Quân vừa mới nhậm chức ở quân khu Giang Nam, nhanh chóng trở về đại viện của nhà họ Thái, thăm bệnh tình của con trai.

Không đến nửa ngày, mẹ của Dương Liệt cũng vội vàng đến đại viện nhà họ Thái. Người phụ nữ ăn mặc thanh lịch, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận giống như phụ nữ hơn 30 tuổi này chính là Quách Tuyết Hoa - người mà lúc trước có duyên gặp mặt Dương Thần.

Nhìn thấy cốt nhục của mình nằm trên giường như vậy, hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, không thể tưởng tượng ra nổi một thanh niên trẻ trung, tràn trề sức sống trước đây.

Quách Tuyết Hoa chỉ thấy trước mắt một màu u tối, thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ, may mà có cận vệ Tiểu Văn và Tiểu Lỵ đỡ dậy.

Trong phòng bệnh, chủ nhân nhà họ Thái -Thái Vân Thành, Thái Ngưng cùng với Ngọc Ki Tử, Vân Miểu sư thái đối diện với vợ chồng Dương Phá Quân, Quách Tuyết Hoa, không khí vô cùng trầm tĩnh.

Bọn họ đều thấy tâm trạng Dương Phá Quân cực kỳ không tốt. Có thể thấy rõ, Dương Liệt được coi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Dương, bản thân xuất sắc, nhưng bây giờ lại sống dở chết dở thế này, làm sao có thể chịu đựng nổi.

Dương Phá Quân sắc mặt u ám nhìn mọi người một lượt, rõ ràng ông rất lo lắng. Cho dù Vân Miểu sư thái, Ngọc Ki Tử đều là những người có vai vế cao hơn ông, nhưng chỉ cần dựa vào thân phận Tư lệnh quân khu và hàm Thượng tướng quân của ông thì cả Hoa Hạ cũng chẳng có ai dám ngồi ngang hàng với ông.

- Rốt cuộc bác sỹ nói như thế nào?

Dương Phá Quân hỏi Thái Vân Thành.

Thái Vân Thành thở dài, nói:

- Bác sỹ chỉ có thể phán định rằng, tất cả nội tạng của Dương Liệt đều bị thương nặng đến nỗi mà người thường căn bản là không thể tưởng tượng nổi. Dương Liệt có thể sống đến bây giờ có thể coi như là kỳ tích rồi, dường như không có cách nào chữa trị được.

- Không thể chữa trị?

Dương Phá Quân tức giận nói:

- Bọn bác sĩ chó má đó trên đời này còn có bệnh không thể chữa trị hay sao, cho dù là bệnh ung thư bây giờ còn có thể chữa trị được cơ mà? Rõ ràng nhịp tim Dương Liệt còn đập, không phải trước khi trở về còn có thể nói chuyện được hay sao?

Ngọc Ki Tử lên tiếng:

- Tư lệnh, bác sĩ nói như vậy thực ra không có gì sai cả, chỉ vì Dương Liệt từ nhỏ đã có các loại bí dược để rèn luyện thân thể, lại tu luyện nội công Côn Luân của chúng ta, cho nên chức năng các bộ phận trên thân thể Dương Liệt và người thường không giống nhau, mà lần này bị thương là do cao thủ Tiên Thiên tấn công. Có thể nói, xúc động một chút thôi, Dương Liệt liền….Vì vậy, không phải là vấn đề chữa bệnh thông thường có thể giải quyết được.

- Vậy thì làm thế nào? Lẽ nào Dương Liệt của chúng ta sau này cứ nằm mãi ở đó sao?

Quách Tuyết Hoa đã khóc đỏ cả hai mắt, thực sự không muốn nói nhiều nữa.

Dương Phá Quân tức giận trừng mắt nhìn vợ:

- Nói linh tinh cái gì vậy? Chắc chắn là có cách, con trai của Dương Phá Quân này làm sao có thể sống mãi cuộc đời như thế này được?

Ngược lại, ánh mắt sắc nhọn của Dương Phá Quân nhìn về phía Ngọc Ki Tử:

- Đạo trưởng, có cách gì có thể chữa trị cho Dương Liệt?

Ngọc Ki Tử nhướn lông mày. Trên thực tế, ông biết một cách, mặc dù không dám khẳng định là có thể thành công được hay không, nhưng thực sự đó là biện pháp duy nhất có thể nghĩ đến.

Ngẫm nghĩ một hồi, Ngọc Ki Tử liền nhìn về phía Vân Miểu sư thái ở bên cạnh.

Vân Miểu sư thái cứ yên lặng không nói gì, bắt gặp ánh mắt của Ngọc Ki Tử đang nhìn mình liền thở dài:

- Cách à, có một cách đấy.

- Sư thái, là cách gì vậy?

Dương Phá Quân lập tức trở nên hăng hái, ngay cả cha con nhà họ Thái đứng cạnh cửa cũng phải hiếu kỳ nhìn sang.

Vân Miểu sư thái nói:

- Tôi và đạo trưởng đã ngẫm nghĩ cẩn thận và tỉ mỉ. Vết thương của Dương Liệt chính là do cao thủ có nội công cao cường gây nên, đương nhiên có thể dùng nội công cao như vậy để tiến hành trị thương. Nhưng, người đánh Dương Liệt bị thương đã là cao thủ lợi hại nhất Tiên Thiên của toàn Hoa Hạ. Theo như những gì tôi biết, đạt được đến cảnh giới của người đó thì hoặc là cách biệt với thế giới bên ngoài, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hoặc là căn bản chẳng tìm được ai, vì vậy…

- Tìm không thấy cũng phải tìm. Dương Liệt bắt buộc phải hồi phục lại.

Dương Phá Quân cắn răng nói.

- Thực ra… còn có một cách.

Ngọc Ki Tử do dự một lúc mới nói ra.

- Thực ra, chúng ta có thể thử, để tên thanh niên đó - người đã đánh trọng thương Liệt Nhi đến để trị thương cho Liệt Nhi…Nội công của tên đó vốn uyên thâm, có thể trị thương một cách hiệu quả. Chỉ cần tên đó ra tay, Liệt Nhi sẽ có tám phần cơ hội để hồi phục lại như cũ. Nếu như là cao thủ khác, cho dù có tìm đến, cũng chưa chắc có thể khiến công lực của Liệt Nhi hồi phục trở lại.

Dương Phá Quân đột nhiên kinh ngạc:

- Cái gì? Tìm tên đã đánh Liệt Nhi bị thương, rồi lại để hắn trị thương cho Liệt Nhi?

- Đúng vậy. Theo như những gì bần đạo tìm hiểu, thực ra Liệt Nhi cũng không xích mích quá lớn với tên đó, có thể là do hiểu nhầm mà thành như vậy, vì thế….Nếu như chúng ta có thể thành khẩn xin tên đó…..có lẽ….

Ý của Ngọc Ki Tử không cần nói cũng biết, người ta chính là vị cứu tinh của Dương Liệt. Nhưng, phải mời hắn qua đây, coi như là mặt dày, không thể được.

Nhiệm vụ này đương nhiên sẽ không do người khác làm. Cho dù là sư phụ Ngọc Ki Tử, cũng không đủ tư cách, hơn nữa, có bố mẹ Dương Liệt ở đây, Ngọc Ki Tử làm như vậy sẽ chẳng ra làm sao cả.

Dương Phá Quân cau mày. Mặc dù ông muốn Dương Liệt hồi phục trở lại, nhưng phải thấp giọng đi cầu xin người khác, ông thực sự không làm được.

- Tôi đi.

Quách Tuyết Hoa đột nhiên lớn tiếng nói:

- Tôi đi cầu xin tên đó. Đạo trưởng, hãy mau nói cho tôi, tên đánh trọng thương Liệt Nhi ở đâu? Hắn tên gì?

Mọi người đều nhìn Quách Tuyết Hoa với vẻ mặt kiên quyết, mắt vẫn ngấn nước, tất cả đều xúc động. Chung quy lại, tấm lòng của người mẹ trong bất kỳ gia đình nào cũng iống nhau.

Cho dù biết rõ ràng tình hình như vậy, sau này sẽ bị chế nhạo, hơn nữa địa vị của Quách Tuyết Hoa lại cao, chịu làm như vậy là đã vô cùng tài giỏi rồi.

Ngọc Ki Tử thấy Quách Tuyết Hoa cố chấp như vậy, cũng không để ý đến sắc mặt của Dương Phá Quân, nói địa chỉ Dương Thần ở cho Quách Tuyết Hoa.

- Dương phu nhân, người trẻ tuổi đó tên là Dương Thần, hắn có nguồn gốc sâu xa với Thục Sơn chúng ta. Bà có thể nói là tôi cũng hi vọng hắn giúp đỡ. Xin hãy tha thứ cho tôi không tiện nhúng tay vào, hi vọng bà có thể thành công.

Vân Miểu nói.

- Dương…Thần…

Quách Tuyết Hoa lặng lẽ đọc, gật đầu ra hiệu đã ghi nhớ.

- Đa tạ sư thái.

Dương Phá Quân nghe thấy cái tên đó bỗng trở nên lạnh lùng, đột nhiên ý thức được cái gì đó.

Thấy Quách Tuyết Hoa muốn dẫn theo cận vệ rời đi, Dương Phá Quân suy trước tính sau, cũng lập tức đi ra ngoài.

- Tuyết Hoa, em không thể đi.

Dương Phá Quân gọi to, chặn Quách Tuyết Hoa ở hành lang.

Quách Tuyết Hoa mắt vẫn đỏ, thấp giọng nói:

- Tránh ra, em muốn đi cứu con trai em.

- Em là vợ của Thượng tướng, tông tức nhà họ Dương chúng ta, tương lai sẽ là vợ của Phó chủ tịch Quân ủy. Em đi hạ mình như vậy để cầu xin một kẻ trong giang hồ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Dương Phá Quân cao giọng khiển trách.

Quách Tuyết Hoa lộ vẻ đau thương, cười:

- Lại là địa vị của anh, thể diện của anh, sự kiêu ngạo của anh sao? Dương Phá Quân, hơn hai mươi năm trước em đã chịu đựng đủ rồi. Em vì những thứ vớ vẩn của anh nên đã để mất đi một đứa con trai. Lẽ nào cốt nhục của anh, máu mủ của anh, thằng con trai còn lại duy nhất của anh, còn không quan trọng bằng thể diện của anh sao? Lẽ nào, anh muốn em lại đánh mất nốt thằng con trai thứ hai này sao?

- Câm miệng!

Dường như bị đâm trúng tim đen, Dương Phá Quân hét to.

- Tránh ra.

Quách Tuyết Hoa không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của Dương Phá Quân, đi nhanh qua ông, vẻ mặt dứt khoát.


Dương Phá Quân kinh ngạc đứng ở trong hành lang, nhìn Quách Tuyết Hoa bước xa dần, mới lẩm bẩm tự nói một mình.


“Làm mẹ, đi cầu xin con trai…Lẽ nào, đây là báo ứng sao?”


Dương Phá Quân càng nghĩ, càng cảm thấy sự việc này lạ lùng. Nếu như Dương Thần, thực sự là Dương Thần, vậy hắn làm sao có thể có võ công thâm hậu như vậy được. Hắn thực sự giống như Dương Tiệp Dư đã nói, trưởng thành đã nổi tiếng như vậy sao?


Dương Phá Quân lim dim mắt, vết thương của Dương Liệt bị đánh từ một bên. Dương Phá Quân cảm thấy, nên điều tra cẩn thận tình hình của Dương Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK