Đám người của Dương Thần cùng với vài người còn lại trên đảo, những lính đặc chủng chưa rời đi và những cán bộ đến được cảng, thì mới phát hiện ra sự thật bất lực này.
- Hừ, những kẻ nhát gan, căn bản là làm gì có chuyện gì, chạy nhanh như vậy làm cái quái gì chứ.
Lilith dìu đỡ bố, bĩu môi tức giận nói.
Sargeras cười lớn:
- Đi rồi cũng tốt, Minh Vương Các Hạ sở dĩ dọa bọn họ, thực ra cũng vì muốn để cho thân phận của hai người Apollo và Artemis càng ít người biết càng tốt.
Dương Thần quay đầu lại cười cười:
- Thế giới của Thần Minh, thế giới của con người đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
Nói xong, lại nói với Verdessa ở bên cạnh:
- Phó cục trưởng Verdessa. Cho dù không có thuyền, thì tôi cũng có thể đi trên biển. Nhưng, những người bạn này của tôi có lẽ không thể làm được điều đó. Các người nên chuẩn bị tàu dự phòng đi.
Verdessa lập tức gật đầu, nói:
- Không sai, chúng ta còn có tàu vận chuyển dự phòng, Dương…À…Minh Vương Các Hạ, ngài hãy đợi một chút, tôi sẽ đích thân đem tàu vận chuyển đến.
Verdessa lúc này, sớm đã coi Dương Thần là đại ân nhân. Dù sao nếu không có Dương Thần thì cả gia đình của ông ta cũng coi như toi đời, mà cả quyền lực quốc pháp cũng đều thuộc về tay của tên phản tặc Daipuni kia.
Mặc dù Dương Thần làm việc này không phải vì hắn và đất nước của hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của Verdessa dành cho hắn.
Khi chỉ còn thừa lại Verdessa đi lấy tàu, thì Solon đang cầm thanh kiếm được gói trong một chiếc hộp màu đen, đi lên trước nói:
- Minh Vương Các Hạ, thanh kiếm này, ngài định xử lý như thế nào?
Dương Thần nhìn nhìn ngẫm nghĩ, vốn tưởng rằng lần này có thể đợi kẻ thần bí kí kia đến đoạt kiếm, đáng tiếc là ngay cả một bóng dáng cũng không thấy, bèn phẩy tay nói:
- Anh cầm lấy cái này, sau khi trở về Paris, hãy để cho đội Hải Ưng vận chuyển đến FORGOTTENREALMS. Hãy để Ron giúp tôi bảo quản thần khí này. Cho dù một người bình thường có cầm được nó thì cũng không nhấc lên như một cành hoa. Hơn nữa tôi cầm nó cũng không có tác dụng gì.
Solon sửng sốt:
- Các Hạ, ngài không đích thân trở lại đấy để xem sao?
Dương Thần cười khẽ một tiếng, có chút tiếc nuối, nói:
- Lần này không trở về. Dù sao sau khi cùng bà xã đến tham gia Tuần lễ thời trang Paris xong thì phải trở về Hoa Hạ. Thời gian không thể chậm trễ hơn nữa. Ở Hoa Hạ còn rất nhiều việc cần phải giải quyết, bỏ đi lâu quá cũng không tiện.
Bệnh tình của lão gia nhà họ Đường, chứng đau đầu của mình cần được kiểm tra và chữa trị, phải đưa Thái Nghiên trở về Yến Kinh, đội dự bị Long Tổ cũng gần kết thúc đợt huấn luyện.
Hơn nữa đám người Quách Tuyết Hoa và vú Vương cũng đang đợi mình quay về. Dương Thần không cho rằng, trong tình hình như vậy mà đi thăm những người bạn cũ sẽ là sự lựa chọn an toàn.
Đám người Solon như cảm thấy mất mát gì đó, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Dương Thần.
Sau mười mấy giây, đích thân Verdessa điều khiển con tàu đến cảng đón mọi người, lái theo hướng cầm đầu đang ở.
Khi còn cách vài trăm mét nữa là đến được khu vực biển bị đóng băng, mọi người đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Băng tuyết trắng xóa, giống như một khối băng Bắc Cực lớn di động, trôi trên biển.
Căn bản hình ảnh nhìn thấy từ máy hiển thị đã đủ khiến mọi người phải kinh ngạc, nhưng lúc này được tận mắt nhìn thấy thì không dám tưởng tượng đó là khu vực của cái chết.
- Các người không cần qua đó, tôi làm xong chuyện sẽ lập tức trở về.
Dương Thần cũng biết với nhiệt độ ở nơi đó, hơn một nửa số người trên tàu không thể chịu đựng nổi. Vì thế một mình nhảy khỏi boong tàu, xuống mặt biển.
Một đám người chỉ nhìn thấy Dương Thần lên xuống nhấp nhô ở trên mặt biển, đi lại như kiểu nước biển cũng bằng phẳng như mặt đất, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi đâu.
Trên boong tàu chiến đã bị đóng băng, bóng dáng Dương Thần thoắt ẩn thoắt hiện, đáp ngay xuống trước mặt Stern và Alys.
Hai anh em đang thân mật với nhau như vậy, thì những gì diễn ra bên ngoài đương nhiên cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến họ. Lâm Nhược Khê và mẹ con Harry vẫn đang nằm trong sự bảo vệ của vòng bảo hộ.
Daipuni bị đóng băng vẫn bị giữ nguyên động tác vừa rồi, không nhúc nhích.
Dương Thần đi xung quanh Daipuni, dường như đang quan sát cái gì đó rất tỉ mỉ.
- Hades! Tôi thực sự không hiểu, người đàn ông này có cái gì đáng tìm hiểu mà muốn chúng tôi chờ lâu như vậy chứ.
Stern bĩu môi nói.
Dương Thần liếc nhìn anh ta một cái.
- Lẽ nào anh không cảm thấy tò mò sao. Cho dù cây cung trên tay hắn ta là một thần khí dởm đi chăng nữa, nhưng cuối cùng thì vẫn là thần khí. Bất kỳ một cao thủ nào, cho dù là đặc công giỏi nhất ở trên thế giới đi chăng nữa, khi cầm vào thần khí cũng không thể phát huy hết sức mạnh của thần khí được. Nhưng, Daipuni lại thực sự có thể khiến thần khí này phát huy hết sức mạnh của nó.
Hắn ta dựa vào cây cung đó, đánh bất ngờ vào 3 căn cứ quân sự. Cho dù chúng ta có nghi ngờ là hắn ta phô trương thanh thế, nhưng chúng ta lại không thể nghi ngờ hắn ta có đủ năng lực để điều khiển thần khí này.
Hai người Stern nhíu mày. Tuy rằng bọn họ cũng biết có chút kỳ lạ ở đây, nhưng cũng không thắc mắc gì quá nhiều.
Dương Thần dừng bước, đứng trước mặt Daipuni nói:
- Các người hãy nhìn cho kỹ đi. Cho dù tên này bị một khối băng âm mười mấy độ làm đông cứng lại, nhưng thực ra máu của hắn ta vẫn lưu thông. Điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn của người bình thường.
Nói xong, Dương Thần đặt một tay lên khối băng, truyền vào một luồng chân khí.
“Bàng…bàng…bàng”.
Sau một chàng các tiếng nổ vang lên, khối băng xung quanh người Daipuni đều bị vỡ tan ra làm nhiều mảnh.
Quả nhiên, đúng như Dương Thần đã nói, sau khi khối băng vừa mới bị vỡ thì Daipuni cũng không bị đóng băng nữa, ngồi xụp ngay xuống mặt đất, thở hổn hển.
- Ý! Như vậy xem ra thân thể của kẻ ngu xuẩn này thực sự không tầm thường chút nào.
Alys là người hiểu rõ nhất khối băng của cô có nhiệt độ thấp như thế nào, là người thường thì không thể nào chịu đựng nổi.
Dương Thần cười, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Daipuni, nói:
- Nói, lai lịch thực sự của mày. Mày tuyệt đối không chỉ là một tên Apollo giả mạo ngu xuẩn, thân thể của mày sao lại biến thành như vậy. Sao mày lại hiểu những việc có liên quan đến Chủ Thần. Hai thần khí kia làm thế nào mà mày có được. Nói ra thì tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái.
Ý của Dương Thần rất rõ ràng. Cho dù là thế nào đi chăng nữa thì gã cũng phải chết, chỉ khác nhau ở chỗ chết một cách thoải mái và chết một cách đau đớn mà thôi.
Trong mắt Daipuni hiện rõ sự không cam chịu, cầm lấy kíp nổ trong tay, định ấn, nhưng đột nhiên ngộ ra điều gì đó. Cho dù đầu đạn hạt nhân có nổ thì cũng là một việc chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì trên đảo căn bản đà không còn ai.
Không nhịn được bực tức, Daipuni liền quăng kíp nổ xuống, dẫm nát.
Dương Thần cũng không vội vàng, nhìn Daipuni cúi đầu thở, đã có những định liệu sẵn trong đầu.
Một lúc lâu sau, Daipuni mới mở miệng, nói giọng khàn khàn:
- Là…Thần Quang.
Bộ não Dương Thần như vị kích động mạnh. Hắn không bao giờ ngờ rằng, lại chính là nguyên nhân đó.
- Thần Quang? Mày bị Thần Quang chiếu sao?
Dương Thần không kìm được sự kích động.
Daipuni cười khẩy, nói:
- Sao? Không tin tao sao?
Dương Thần suy nghĩ một hồi:
- Mày nói tiếp đi, tin hay không tin là ở tao.
- Hơn 30 năm trước, tao cùng với những đồng nghiệp cùng tuổi ở trong một căn cứ nghiên cứu khoa học ngầm ở Madagasca, bị bắt đi tham gia một tổ chức thực nghiệm để làm thí nghiệm cái đó, tao nghĩ Minh Vương như mày hẳn phải hiểu rõ.
Daipuni nói.
- Zero…
Dương Thần đương nhiên rất rõ, bởi vì hắn đã từng là một trong số những người bị bắt làm thực nghiệm đó.
Là do Zero dùng đá Thần để thay đổi thân thể hắn, cũng vì đá Thần mà hắn có được sức mạnh đó, cũng vì đá Thần nên mới dẫn đến thảm kịch bao nhiêu năm về trước.
Lúc trước, chính tay Dương Thần đã phá hủy Zero, nguyên nhân chủ yếu chính là oán hận tất cả những gì mà Zero đã làm với hắn.
Nhưng cũng chính hắn xây dựng lại Zero, chỉ vì muốn củng cố lại trật tự của giới sát thủ, cũng như không có sự xuất hiện của những dự án thực nghiệm kia nữa.
Daipuni tiếp tục nói:
- Thực ra, cuộc thực nghiệm lần đó bị thất bại. Lúc đó tao cảm thấy như mình đã chết. Thực tế thì những tên cuồng khoa học làm cuộc thực nghiệm này cũng cho rằng tao đã chết. Tao không biết chúng đã xảy ra sai sót gì, hay bước nào đó xảy ra vấn đề gì. Có thể tao đã được an bài là phải bị Thần Quang chiếu. Tóm lại vì xuất hiện một vài nguyên nhân sai lầm như vậy mà cuối cùng tao đã bò dậy từ cõi chết.
Câu chuyện Daipuni kể, thực ra rất đơn giản.
Khi tên này còn trẻ, cũng giống như Dương Thần, bị Thần Quang chiếu. Chỉ là trong thực nghiệm xuất hiện những khác thường, nên mặc dù gã không giống như Dương Thần, có vật bảo mệnh là Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, nhưng gã cũng vẫn sống lại được.
Thực nghiệm không thành công, Daipuni may mắn sống sót sau tai nạn đó cũng phát hiện ra, thân thể gã thật sự khỏe mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Lúc trước Daipuni còn giữ sự thù hận trong lòng, luôn muốn trở về căn cứ đó để báo thù. Nhưng lại không muốn, sau khi gã thành công trong việc trở thành người đứng đầu trong cục an ninh của Pháp lại nghe tin Zero bị phá hủy.
Gã mang theo những cảm xúc phức tạp ở trong lòng, trở lại lần nữa, thì một trong số những căn cứ của Zero đã bị hủy diệt. Gã muốn xác nhận xem thông tin này có chính xác hay không.
Nhưng không ngờ, lại phát hiện ra một nơi, do bị sập mà lộ ra là một căn phòng bí mật.
Trong căn phòng bí mật đó, Daipuni tìm được một tài liệu có liên quan đến các vị thần, cây cung đó, và thanh kiếm tử thần.
Những chuyện xảy ra tiếp theo sau đó giống như những gì Dương Thần đã suy đoán. Sau khi Daipuni có được thần khí, liền có dã tâm muốn bành chướng, khiến hắn ta lập ra “Lĩnh vực của thần”, đồng thời mượn danh tiếng của các vị thần, làm một phen mạo hiểm, chính là nhen nhóm ý định thâu tóm được các đấu trường chính trị quốc tế của.
Daipuni cũng đã từng lo lắng không biết có gặp phải sự cản trở của các vị thần hay không, nhưng gã vẫn đặt lợi ích lên trên hết, hơn nữa thần khí ở trong tay, đặc biệt là sau khi đã thành công trong việc phá hủy được một căn cứ, thì lại có niềm tin rất lớn vào việc bành chướng, nên gã bất chấp tất cả.
Nghe xong những lời mà Daipuni nói, Dương Thần liền chau mày, không phải là hắn hoài nghi về sự chân thực của Daipuni.
Những kẻ sắp chết, lời nói sẽ rất chân thực.
Chẳng qua, đã xuất hiện một Daipuni như vậy thì liệu trên thế giới này có xuất hiện thêm một kẻ khác cũng như thế không, cũng sống lại từ Thần Quang?
Những công phu giống như Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh không chừng có rất nhiều. Nhưng trên thế giới này tuyệt đối sẽ không chỉ có một thứ như vậy, nếu như người khác cũng có vật bảo mệnh, may mắn sống sót nhờ Thần Quang, thì liệu đã đạt được sức mạnh đặc biệt đó chưa?
Daipuni chỉ bị Thần Quang chiếu, chưa thể coi là thành công triệt để, nhưng đã có thể sử dụng được thần khí, có thể nhìn thấy được sức mạnh của đá Thần, chẳng phải đã rất mạnh rồi sao?
Thậm chí Dương Thần bắt đầu hoài nghi, kẻ thần bí cướp đá Thần, cướp Chén Thánh kia có phải cũng giống như hắn ta, bị Thần Quang chiếu? Mà lại không phải là Thần Minh?
Suy nghĩ về những vấn đề này, Dương Thần quay đầu lại, nhìn về phía Stern và Alys.
Stern giải thích nghi vấn của Dương Thần, nhún vai nói:
- Không cần hỏi chúng tôi, tác dụng của đá Thần, những người chúng tôi cũng không hoàn toàn biết được, nếu không thì Hades đời một cũng sẽ không làm nhiều thực nghiệm như thế.
Dương Thần xoay người sang chỗ khác, quay về phía Daipuni cười:
- Cảm ơn, tao sẽ tiễn mày lên đường tại đây.
- Mày…mày không thể tha cho tao sao?
Daipuni lộ vẻ mặt thảm thương, cầu xin.
Dương Thần không nói nhiều, giơ tay lên cao, vận chân khí, đập thẳng xuống.
Cho dù bị Thần Quang chiếu thì cơ thể tự nhiên của Daipuni cũng chỉ là một thân xác bằng máu bằng thịt, làm sao có thể ngăn cản được sức mạnh của Dương Thần?
Trong chớp mắt, Dương Thần cúi đầu nhìn vào thi thể đã mất não, vẩy vẩy những vết bẩn trên tay. Tâm trạng thực sự không tốt, bởi vì sau khi hỏi xong thì những sự nghi ngờ sẽ lại càng nhiều hơn.
Nhưng trong lúc tâm trạng đang bực bội như thế thì khi quay người lại, Dương Thần phát hiện ra một việc khiến hắn cảm thấy chẳng lành chút nào.
Lâm Nhược Khê, không ngờ đã tỉnh.