Quả thực, hồng nhan tri kỉ bên cạnh hắn cũng chỉ có Mạc Thiện Ny là người bình thường nhất, nếu như tình cảm này vẫn tiếp tục kéo dài, những ngày tháng sau này, chịu thương tổn nhiều nhất chắc chắn là cô ấy.
Lưu Minh Ngọc cùng lắm là tới Thanh Long hội giữ chức đại tiểu thư của cô, tham gia quản lý buôn bán trong bang hội, Sắc Vi và An Tâm đều cao cao tại thượng, người bình thường căn bản sẽ không cơ hội bình phẩm bọn họ, Đường Uyển, chị em nhà họ Thái thì càng không phải nói, nếu như không phải hắn chặn ngang, hôn nhân của họ, một là cả đời không lấy chồng, hai là đều là liên hôn gia tộc, vốn không phải là cái mà người đời hay đem ra để bình phẩm.
Ngay tại lúc Dương Thần đau khổ, trong căn nhà lớn cách một bức tường, Mạc Thiện Ny mới ăn cơm tối xong cũng đang trong tâm trạng như thế, đang bị Sắc Vi lôi đến phòng của cô ta, làm người lao động giá rẻ.
Hai cô đều mặc quần áo ngủ lụa mỏng mát mẻ thích mặc nhất khi rảnh rỗi ở nhà, sau khi tắm xong, đều thơm ngát, đều cao gầy mà đầy đặn thu hút ánh nhìn của người khác.
Mạc Thiện Ny bị Sắc Vi ấn vào một cái bàn trong phòng ngủ, đối diện với laptop đang mở, một đống giấy tờ bảng biểu, bĩu môi sắc mặt không vui:
- Sắc Vi, cậu không thể tha cho tôi sao, tôi cũng bận rộn cả ngày rồi, sao về nhà rồi tôi còn phải giúp cậu làm việc.
Sắc Vi cười quyến rũ, cắn nhẹ ở bên tai chị em tốt.
- Ái!
Mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ, vội né mặt ra.
- Cậu làm gì đấy!
- Thiện Ny tốt, cậu giúp tôi đi, cậu cũng không phải không biết, tôi bỏ nhà đi, không học đại học, cậu cũng học qua kế toán, Ngọc Lôi sự nghiệp lớn có nhiều kế toán như thế cậu cũng có thể quản lý, giúp tôi phân tích bảng báo cáo cũng không mất nhiều thời gian, cậu giúp tôi xử lý xong, tối nay tôi ngủ cùng cậu…
Đôi mắt Sắc Vi quyến rũ như tơ, khóe miệng lại có chút trêu đùa.
Mạc Thiện Ny im lặng một hồi rồi với vẻ mặt cầu xin nói:
- Cậu căn bản là uy hiếp tôi, tôi mới không cần cậu ngủ cùng tôi, chúng ta nói rõ rồi, tôi giúp cậu làm xong chỗ này, buổi tối cậu không được tới quấy rầy tôi!
- Nói như vậy cậu đồng ý rồi?
Mưu kế thực hiện được Sắc Vi thản nhiên nói.
Mạc Thiện Ny không vui nói:
- Ai khiến tôi dễ bắt nạt như thế, hơn nữa, lần trước cậu chui vào trong chăn tôi xằng bậy, sau khi bị mẹ tôi phát hiện, mẹ tôi giận dữ giáo huấn tôi một trận ấy.
Sắc Vi khó hiểu, đôi mắt ướt át tràn đầy sự nghi ngờ.
- Tại sao cô muốn giáo huấn cậu, tôi cũng không phải đàn ông, hai chị em chơi đùa cũng không được à?
- Cậu còn nói! Mẹ tôi tư tưởng rất truyền thống cậu cũng không phải không biết, ngủ cùng nhau thì thôi đi, cậu tiến vào váy tôi sờ loạn thì giống gì?
Mặc Thiện Ny trừng Sắc Vy nói.
Sắc Vi thè lưỡi, cầm tay Mạc Thiện Ny lắc lắc lấy lòng, xem như đồng ý rồi.
Hai cô ở cùng một chỗ cũng lâu rồi, tình cảm tốt như tình cảm chị em, từ sau khi Mã Quế Phương đến, liền trở thành mẹ nuôi của Sắc Vi, càng thêm hòa hợp, chỉ là hai người đều rất ít nói đến Dương Thần, chính là sợ khiến Mã Quế Phương không vui.
Đang lúc Mạc Thiện Ny lại một lần nữa số khổ mà bị trưng dụng làm người lao động, cửa lại bị gõ, bên ngoài truyền đến Mạc Thiện Ny vội đứng dậy.
- Đây ạ, mẹ có việc ạ?
- Tìm con nói chút chuyện.
Mã Quế Phương nói.
Mạc Thiện Ny vội chạy ra ngoài cũng không quay đầu lại, khiến cho một mình Sắc Vi đứng trước máy tính giậm chân.
Đi theo mẹ đến phòng khách dưới lầu, Mạc Thiện Ny mới hiếu kì hỏi:
- Mẹ chuyện gì ạ, nghiêm túc như thế.
Mã Quế Phương đánh giá con gái, ôn tồn nói:
- Mấy ngày này, có nghe lời mẹ không?
Ánh mắt Mạc Thiện Ny có chút né tránh, cô đương nhiên hiểu rõ ý của câu nói này, là hỏi cô có liên lạc cùng Dương Thần không.
Trước khi Ngọc Lôi bị hại, hai người mới tình ý nồng nàn nói cùng nhau đi tiếp, điều này làm cô vô cùng chột dạ, ấp ấp úng úng mà “vâng” một tiếng, cũng không dám khẳng định hay phủ định.
Ánh mắt Mã Quế Phương trong nháy mắt chuyền thành lạnh:
- Hừ, mẹ biết mà, Ny Tử con sẽ không ngoan ngoãn nghe lời! Thật đúng là con gái lớn thì không giữ được, phí công mẹ nuôi con lớn.
Mũi Thiện Ny hơi cay cay, oan ức nói:
- Mẹ… Chúng con thực sự chỉ gặp mặt, ăn cơm…
- Lẽ nào còn muốn làm cái khác sao?
Mã Quế Phương tức đến mức hít thở trầm trọng, thở dốc một lát mới nói:
- Hôm nay tên Dương Thần kia đến tìm mẹ.
Lòng Mạc Thiện Ny run lên, hơi sợ hãi, nhưng càng thêm tò mò hỏi:
- Anh… Anh ấy nói cái gì sao?
- Hừ, còn có thể nói gì, chẳng qua là muốn mẹ không quản chúng mày nữa, để hai đứa tiếp tục chàng chàng thiếp thiếp.
Mã Quế Phương không tư vị nói.
- Thế mẹ…
- Mẹ đương nhiên sẽ không đồng ý.
Mã Quế Phương đập bàn.
- Ny Tử, hôm nay mẹ ra nói rõ ràng với cậu ta, con ở cùng một chỗ với cậu ta sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương, bây giờ con còn trẻ, nhưng qua vài năm nữa muốn quay đầu lại cũng khó, hôm nay cậu ta bị mẹ thuyết phục rồi, hẳn là sẽ trở về suy nghĩ thật kỹ chuyện chia tay với con, con cũng không được phép đi gặp cậu ta, tuyệt đối không để cậu ta có chút hi vọng nào.
- Mẹ!
Mạc Thiện Ny bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt ai oán, hai mắt đẫm lệ nói:
- Sao mẹ lại có thể như vậy!
Nghe thấy Mã Quế Phương lại nói Dương Thần phải suy nghĩ chuyện chia tay, Mạc Thiện Ny không nghĩ cũng biết những lời nói đó sắc nhọn và tàn khốc đến thế nào, không khỏi kiềm chế không được, lo lắng đứng dậy gào to.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Dương Thần có thể sẽ rời bỏ cô, tim của cô giống như treo trên vách núi vạn trượng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực.
- Mẹ đương nhiên có thể như vậy!
Mã Quế Phương cao giọng nói:
- Con là con mẹ lẽ nào mẹ không thể quản con!? Mẹ là người làm mẹ, tất cả chắc chắn đều vì tốt cho con, con lại không cảm nhận được tâm ý của mẹ sao? Dương Thần dù có tốt, cậu ta không thể toàn tâm toàn ý đối với con, tất cả những thứ đó đều vô dụng! Làm một người phụ nữ, con không nhất định phải lấy một người đàn ông giàu có nhưng nhất định là người đàn ông yêu thương con, đem lại hạnh phúc cho con, cậu ta căn bản không làm được.
Sắc mặt Mạc Thiện Ny tái nhợt, lùi một bước, cong chân đụng vào ghế.
- Con chỉ biết từ lúc bắt đầu quyết định yêu anh ấy, thì con đã không nghĩ tới anh ấy có thể cho con nhiều hay ít, cái con cần là anh ấy, không phải là hạnh phúc.
- Con…
Mai Quế Phương tức đến mức nói không lên lời
- Cho dù mẹ là người mẹ con yêu thương nhất, tình cảm của con cũng do con quyết định, trừ phi chính miệng anh ấy nói bỏ con. Bằng không con tuyệt đối không từ bỏ.
Mạc Thiện Ny lau nước mắt, lộ ra sự kiên định, xoay người hướng lên lầu.
Mã Quế Phương suy sụp mềm nhũn ngồi trên ghế, nhìn bóng con gái lên lầu, lệ rơi đầy mặt.
Trở lại trong phòng, Mạc Thiến Ny thở ra một hơi dài, làm cho ngọn lửa trong lồng ngực cô bình ổn, đợi cảm xúc bình ổn lại mới lấy điện thoại trên bàn lên, do dự một lúc, nhất nút gọi số máy của Dương Thần.
Cùng lúc đó, Dương Thần đang ngồi trên giường, đặt Macbook trên đùi xem tin tức thế giới, thực ra cũng là tiêu khiển nhàm chán, dùng hết khả năng để đẩy những cảm xúc phức tạp ra khỏi đầu.
Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, Dương Thần lấy lên xem, phát hiện là Mạc Thiện Ny gọi tới, không khỏi nhíu nhíu mày.
Nếu là ngày xưa, hắn thế nào cũng lập tức nghe máy, vừa cười vừa trêu cô gái đó, nhưng bây giờ, không biết tại sao Dương Thần có chút sợ hãi nhận điện thoại của cô.
Qua hơn mười giây, Dương Thần mới ấn nút nghe, miễn cưỡng cười nói:
- Sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại tới.
Nói xong lời này, Dương Thần liền thầm mắng chính mình quá ngu, người ta tan tầm đương nhiên là rảnh rỗi!
Giờ phút này Mạc Thiện Ny ngồi trên giường của cô, một tay túm ga giường, dùng lực túm chặt, cô rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong ngữ khí của Dương Thần, có chút lạ lẫm, có chút xa cách, không yên lòng…
Anh… Thực sự đang do sự?
Mạc Thiện Ny cố gắng hết sức không cho mình nghĩ đến chuyện buồn, miễn cưỡng cười nói:
- Ý anh là gì thế, gọi điện thoại cho anh không được sao, không nhớ em chút nào à?
- A…
Dương Thần cười khẽ.
- Đương nhiên… Chỉ là hơi bất ngờ.
Mạc Thiện Ny cắn cắn môi, im lặng một lúc mới nói:
- Em… Nghe mẹ nói rồi, hôm nay anh đến tìm mẹ.
- Đúng vậy.
Dương Thần trầm thấp đáp lời.
- Anh không cần quá để ý lời mẹ nói, em không sao, em thực sự rất tốt, bà cũng chỉ là quá lo lắng cho em, có rất nhiều chuyện mẹ còn không quen không phải sao, em nghĩ sẽ từ từ tốt thôi…
Mạc Thiện Ny vội nói.
Dương Thần lại có thể cảm giác được, lời nói của cô lúc này vô lực, sự bàng hoàng của cô, sự an ủi của cô, tất cả những thứ này khiến Dương Thần cảm thấy cảm giác tội lỗi càng phát ra.
Đang lúc Dương Thần không biết nên tiếp lời như thế nào, góc trái màn hình máy tính trên đùi lại truyền đến một dấu hiệu cờ hải tặc đen yêu cầu chat video…
Dương Thần nhướn mày, không ngờ là Macedonia chủ động liên lạc với hắn, có thể có chuyện gì, phải khiến cậu ta gấp gáp như vậy mà làm phiền thời gian nghỉ ngơi buổi tối của hắn?
Dương Thần không tin, thuộc hạ của mình sẽ không suy nghĩ đến chênh lệch mũi giờ nơi hắn đang ở.
- Thiện Ny, anh có việc, cúp máy trước nhé.
Dương Thần vốn không biết nói gì để tiếp lời, thấy việc gấp, vội càng nói mấy câu liền cúp điện thoại, vội vàng mở video ra.
Mạc Thiện Ny ngồi trơ trọi trong phòng, nghe đến tiếng bận rộn ở đầu dây bên kia, khuôn mặt sinh đẹp nhất thời trắng bệch.
- Anh ấy… gọi mình là Thiện Ny… Gọi tên của mình.
Mà ở bên kia, Dương Thần không suy nghĩ nhiều đến tình trạng của Mạc Thiện Ny, bởi vì sau khi mở video, bên kia xuất hiện Macedonia sắc mặt phức tạp hỏi:
- Minh Vương các hạ, không phải ngài nói hơn hai năm không đại khai sát giới sao? Sao lần này lại tiêu diệt cả hạm đội quân Mỹ?