Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tiểu Bạch mơ mơ hồ hồ, bản năng muốn phản kháng suy nghĩ triều lãng kia, nhưng rất khó khống chế được, rốt cục đánh mất bản thân.

- Tôi… tôi thuộc Ban đặc biệt của Bộ An ninh, Phó ban Khương Tiểu Bạch, tạm nhậm chức Cục phó khu Tây Trung Hải… Vợ của tôi Tiểu Như, làm cho một nhân vật nguy hiểm tức giận, tôi rất lo cho cô ấy… nên bay đến Hàn Quốc, sợ cô ấy không thích nhìn thấy tôi, nên tôi mới âm thầm đi theo…

- Hôm nay Tiểu Như ở JongYeSa, vừa vặn đụng phải cuộc náo động của Bắc Fuyu, tôi thấy Tiểu Như bị bắt, liền lén gia nhập trong phần tử Bắc Fuyu.

- Tôi muốn chờ trời tối, đưa các cô ấy lên thuyền cứu nạn rời đi, tôi hành động một mình, không có người khác…

Khương Tiểu Bạch đem ngọn nguồn nói ra, đúng như Trương Như đoán, nhưng cũng làm đám người Vũ Liên nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần Bộ An ninh Hoa Hạ không đến gây rắc rồi, sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều, dù sao Hàn Quốc trên quốc tế dáng vẻ tuy bệ vệ kiêu ngạo, nhưng thật sự bàn về thực lực, còn không bằng một ngón tay út của Bộ An ninh Hoa Hạ.

Trương Như lúc này lệ như suối tuôn trào, Khương Tiểu Bạch nhất định là sau khi nghe điện thoại của mình mới lén lút chạy tới, lại còn ngốc nghếch âm thầm bảo vệ mình…

Vũ Liên còn chú ý tới một chi tiết khác, hỏi:

- Nhân vật nguy hiểm mà cậu nói, là ai?

- Anh ta là…

- Là tôi

Một giọng nói đàn ông có chút bực mình bỗng nhiên truyền vào trong phòng, có vẻ vô cùng buồn chán.

Mọi người ở trong phòng đều kinh ngạc vô cùng, sao lại có thể thần không biết quỷ không hay mà xông vào?


Thôi miên của Vũ Liên bị ngắt quãng, Khương Tiểu Bạch hồi phục lại tinh thần, mờ mịt không biết phát sinh chuyện gì, chỉ thấy Trương Như đang tràn đầy nồng đậm tình yêu nhìn mình.

A Hào, Mason cùng Hwang Yeon Oh đều cầm súng lên, thần kinh căng thẳng.

- Kẻ nào.

Vũ Liên lạnh giọng hỏi, bà ta có cảm giác bị trêu đùa.

Cửa phòng bị một cước đá văng ra, Dương Thần chỉ mặt một cái quần lót, ở trần nửa người phía trên, trên da thịt còn mang theo chút rong biển, tóc tai ướt sũng nghênh ngang đi đến.

Phía sau Dương Thần, trên hàng lang tất cả đều là thi thể nằm chất đống, cái chết thảm thiết theo kiểu không có phần ngực nào là không bị đục lỗ hoặc là chặt đứt cổ.

Trên tay Dương Thần còn cầm một nửa con cá biển để gặm, không biết bắt được như thế nào, đang máu thịt mơ hồ mà cắn lấy.

- Ngại quá, bơi lội rất nhàm chán, trên đường khát nước, bắt một con cá uống chút máu, ăn chút thịt sống, đến muộn một chút.

Dương Thần huyên thuyên tự nói một mình, lại nhìn Khương Tiểu Bạch mừng đến sắp khóc trên mặt đất, lau máu nhầy nhụa trên miệng,

- Hắc hắc, nhóc con cậu không ngờ lại xem tôi thành nhân vật nguy hiểm, đáng chịu chút trừng phạt.

- Xem ra còn không tính là quá muộn, thân thủ cậu không tồi, tôi cũng chưa phát hiện cậu trà trộn vào, đến Hàn Quốc lúc nào vậy? Ai zô… xem ra thật sự rất quan tâm đến vợ.

- Dương tiên sinh! Dương đại thiếu gia!

Khương Tiểu Bạch giống như nhìn thấy cha mình, hạnh phúc đến sắp ngất đi!

Lúc trước còn buồn bực, Dương Thần rõ ràng là tham gia đại hội, sao lại không để ý việc này, càng không ngờ lại xuất hiện trong loại thời điểm này!

Anh ta vẫn hiểu biết đại khái về bản lĩnh của Dương Thần, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

- Thì ra là cậu, hừ, cho dù cậu có thể đối phó với thuật thôi miên của tôi, thì lần này cậu cũng xong đời! Rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt, tự chui đầu vào lưới!

Vũ Liên cười lạnh nói.

Dương Thần ném con cá biển ăn dở sang một bên, lau miệng nói:

- Mùi vị của con cá này cũng được đấy, xương hơi nhiều.

- Có nghe tôi nói hay không đấy?

Vũ Liên phẫn nộ nói.

Tướng quân Mason ở bên cạnh cũng nhíu mày, nhỏ giọng nói với Vũ Liên:

- Thủ lĩnh… hình như hắn nói… hắn là bơi… đến đây…

- Nghe cái miệng thối của hắn làm gì! Người làm sao có thể bơi hơn bốn tiếng đồng hồ để đuổi theo thuyền?

Vũ Liên tức giận không nhẹ,

- Còn thất thần cái gì? Mau đánh chết hắn?

A hào cùng Hwang Yeon Oh và Mason vừa nghe mệnh lệnh, bật người lao về phía Dương Thần!

Tạch tạch tạch!!

Tiếng súng bắn liên tục vang lên, trên người Dương Thần ánh lên một trận hoa lửa!!

Dương Thần nhìn thấy cái quần lót của mình bị bắn thủng mấy lỗ, nhất thời nổi trận lôi đình, đây chính là cái quần Lâm Nhược Khê mua cho hắn, vợ không có, đừng có ngay cả quần cộc cũng đánh mất chứ!

Một cú nhảy vọt đến trước mặt ba người, bàn tay to vươn ra nhéo vào hai má của A Hào!

Tốc độ tay nhanh như thiểm điện, A Hào căn bản không kịp né tránh, đồng thời khiếp sợ vì Dương Thần bị đạn bắn lại không hề gì, hai má đã bị Dương Thần nắm lấy!

Rắc rắc

Hai gò má theo xương đầu sụp xuống, đầu A Hào bị nắm lấy rồi bẻ gẫy, mất đi sinh khí!

Tay kia của Dương Thần thì không chút khách khí mà hung hăng cho Hwang Yeon Oh một cái bạt tai thật mạnh!

Cái tát của Dương Thần không có âm thanh gì vang dội, mà trực tiếp biến cái đầu của cô ta thành quả bóng tennis, mà tay phải của hắn lại đánh ngược lại, óc cùng mắt và các bộ phận khác đều văng ra!

Một vũ khí thân thể sống sờ sờ làm cho Vũ Liên mà Mason mất can đảm!

Dương Thần cũng mặc kệ bọn họ có khiếp sợ hay không, một chân đưa ra đá vào giữa háng Mason!

Phanh!

Phía dưới của Mason nổ ra một bông hoa máu, mãnh lực cả người bị cắt đứt, chân của Dương Thần vẫn đá tới bên trong bụng gã, sau đó là cả người bị đá lên trần, nửa thân thể đều xuyên vào bên trong!

Máu thịt lẫn lộn, phương thức giết người bạo lực tàn nhẫn đến cực điểm khiến cho Khương Tiểu Bạch thiếu chút nữa ngất đi, mà Trương Như sớm đã bị con mắt của Hwang Yeon Oh ở trước mặt làm cho sợ tới mức hôn mê!

Vũ Liên nuốt nước bọt một cái, run rẩy lui về bên cạnh bàn, không ngừng lắc đầu,

- Đừng… đừng tới đây…

Lúc này, binh lính ở bên ngoài đều vọt vào, bọn lính nhìn thấy tình trạng thê thảm ở hiện trường đều kinh hoảng không biết làm sao.

Dương Thần căn bản mặc kệ, lập tức đi đến trước mặt Vũ Liên nói:

- Bà là Thủ lĩnh của Bắc Fuyu?

Vũ Liên cứng ngắc gật đầu.

- Dám đoạt Phật tâm xá lợi với tôi, nên cho bà chết trăm ngàn lần, cho tôi tất cả tư liệu về các nhân vật quan trọng của bắc Fuyu, tôi cho bà toàn thây.

Dương Thần lo lắng bên phía Hàn Quốc, đặc biệt là bên người Ji Yoen có thừa đảng, cho nên vẫn tận lực điều tra rõ ràng.

- Thì ra cậu cũng vì xá lợi… Cậu không sợ sau khi tôi chết, bom chôn ở Seoul đều nổ sao? Bọn họ cho dù có thể phát hiện được một phần, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể loại trừ tất cả, đến lúc đó…

- Câm mồm!

Dương Thần trực tiếp tát một cái lên mặt Vũ Lên,

- Mỗi ngày trên thế giới đều chết rất nhiều người, tôi quan tâm đến sự sống chết của người Hàn Quốc làm gì, cũng chẳng phải cha mẹ tôi! Bớt nói nhảm đi, giao ra hay không?

Vũ Liên ngây dại, bà ta nhìn ba thi thể đã vô cùng thê thảm, hoàn toàn hiểu được, người đàn ông trước mặt mình căn bản là đồ tể, hắn căn bản không quan tâm đến sự sống chết của mấy vạn sinh mạng ở Seoul!

- Các người không phải là thích đếm sao? Tôi đếm một hai ba, không giao ra, tôi sẽ nhổ một ngón tay ra, tiếp tục không giao, tôi sẽ nhổ thêm một ngón tay, rồi lại một ngón một ngón nữa…

Dương Thần thản nhiên nói xong, bắt lấy một bàn tay của Vũ Liên, bẻ ngón tay cái của bà ta giống như bẻ củ tỏi.

- A!!! ——

Vũ Liên đau đến sắp ngất đi, cất tiếng kêu thảm thiết.

Đám binh lính kia vốn muốn tấn công Dương Thần, nhưng nhìn thấy cảnh Tu La ở bên trong thì không còn dám đụng vào hắn nữa, thấy tình cảnh này, liền chạy thoát ra bên ngoài!

Trong mắt Vũ Liên lộ ra chút lửa giận điên cuồng, lớn tiếng hét lên:

- Sư phụ!!! Mau tới cứu con!!!

Dương Thần nghe nói như vậy cũng không khỏi sửng sốt, sư phụ?

Không đợi Dương Thần nghĩ nhiều, đám binh lính chạy ra ngoài phát ra từng trận kêu rên!

Dương Thần quay đầu lại, ánh mắt nhất thời ngưng lại!

Trên người đám binh linh bị loại độc trùng muỗi quỷ dị màu đen tuyền cắn, chỉ trong nháy mắt, dần dần bị ăn mòn lên, ngay cả khí huyết đều bị hút cạn, chỉ để lại bộ sương trắng!

Ánh mắt Vũ Liên lộ ra chút vui mừng, mà Khương Tiểu Bạch thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây là hình ảnh quỷ dị gì vậy?

- Hừ, một đám phế vật hèn nhát, nuôi chúng bây còn không bằng nuôi mấy đứa con này của tao…

Âm thanh làm cho Dương Thần có chút quen thuộc từ bên ngoài truyền vào. Ngay sau đó, một hòa thượng mặc tăng bào, có chút buồn bã nhẹ bước đi vào trong phòng.

Hòa thượng sắc mặt âm trầm này rõ ràng là người vẫn đi theo phía sau Vũ Liên, chức vụ là người xử lý công việc của Hiệp hội phật giáo – Tử Hạo pháp sư


Tử Hạo khinh thường nhìn Dương Thần,


- Tuy không biết ngươi đến từ đâu, nhưng nếu ngươi nhất quyết không bỏ đi, vậy quả thực là tự tìm đường chết!


Dương Thần chậc chậc tán thường,


- Thảo nào… tôi đã nói, ni cô này cũng chỉ có chút bản lĩnh đó, người của Bắc Fuyu sao dám có ý nghĩ đến Jane. Thì ra… ông là sư phụ của bà ta, ông mới là ‘boss’ thật sự? Giấu diếm thật sự đủ thâm nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK