Dương Thần cười nói.
- Đây là một điểm đáng ngờ, dù sao thì dấu vân tay không thể nào làm giả, mà những người của Quách gia lại không thể nói chuyện nhảm nhí, rốt cuộc là tại sao?
Lâm Nhược Khê khó hiểu nói.
Dương Thần tìm một chiếc ghế ở bên cạnh và ngồi xuống, từ từ nói:
- Còn nhớ trước đây Nghiêm Bất Vấn từng làm một nhóm thể vô tính không? Chính là dùng tế bào của anh để nhân bản ra một đám người nhân bản.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lộ ra một tia kinh ngạc:
- Anh nói là Nghiêm Bất Vấn? Không phải ông ấy đã chết sao?
Dương Thần lắc đầu:
- Anh cũng không nói nhất định là Nghiêm Bất Vấn, cho dù Nghiêm Bất Vấn thực sự đã chết, không có nghĩa là những thành quả thí nghiệm của ông ta đều đã biến mất. Dù sao thì trước giờ chúng ta cũng chưa từng nhìn thấy phòng thí nghiệm của Nghiêm Bất Vấn ở đâu, không phải sao?
- Làm sao em biết được, có một vài chuyện mọi người không nói cho em, nếu còn có loại khả năng này, vậy thì cũng có thể biện minh được rồi.
Dương Thần cười nói:
- So với chuyện này, thứ càng làm anh buồn bực là, người con gái tên Ngô Tiểu Lỵ đó, không ngờ thực sự đã thiết lập cho anh một cái bẫy, thật không ngờ, anh lại bị một cô gái trẻ tuổi như vậy lừa gạt.
- Hừ, nhất định là đã chơi quá vui rồi, nên hoa mắt.
Lâm Nhược Khê mệt mỏi nói.
Dương Thần cười khổ:
- Anh không chơi gì cả, có một “nữ gián điệp” ngồi rành rành bên cạnh, nào còn hứng thú gì?
- Nữ gián điệp?
Dương Thần kể một cách đơn giản sự tình tối hôm qua đến thăm dò La tỷ.
Lâm Nhược Khê sau khi nghe xong, không hiểu nói:
- Nếu anh đã biết người phụ nữ đó giở trò quỷ sau lưng, tại sao không bắt cô ta về tra khảo?
- Bắt cô ta? Nhưng cô ta là một con tiểu tốt, huống hồ vô căn vô cớ, nếu như cô ta không muốn sống mà tự sát, lại đổ lên đầu anh thêm một tội danh vô cớ giết hại đàn bà con gái, cần gì chứ?
Dương Thần xòe tay.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, hỏi tiếp:
- Vậy tiếp theo phải làm sao? Em nghe nói Lương gia muốn duyệt binh? Nếu đúng là như vậy, nhất định càng có nhiều người đổ trách nhiệm lên đầu anh, trách gia đình chúng ta.
- Duyệt binh?
Dương Thần hừ nhẹ:
- Vậy thì ông ta cũng cần phải có một cái mạng để xem mới được.
- Ông xã, không phải anh sẽ…
Lâm Nhược Khê không dám nói tiếp.
Dương Thần cười cười không hề che giấu, lấy điện thoại di động ra, nói:
- Một Lương gia tầm thường, lại muốn làm nội bộ Hoa Hạ huyên náo đến long trời lở đất, điều này về tình về lý, sự nhúng tay của anh chỉ có thể thúc đẩy sự ổn định trong nước, giết vài người để đổi lấy thái bình, anh nghĩ cho dù người của Hồng Mông nhìn thấy, cũng sẽ không cảm thấy anh làm sai điều gì.
Đang lúc Dương Thần định gọi điện đến Macedonia, điều tra cụ thể vị trí của người Lương gia, lại nhìn thấy trong điện thoại chẳng biết từ bao giờ có người lạ gửi tới liên tiếp những tin nhắn.
Mở tin nhắn, sau khi đọc hết những đoạn tin nhắn, khuôn mặt Dương Thần để lộ ra sự thư thái và thương tiếc nhè nhẹ.
- Sao vậy? Ai gửi tin nhắn cho anh vậy?
Lâm Nhược Khê hiếu kỳ nói.
Dương Thần đưa điện thoại tới trước mặt Lâm Nhược Khê, lúc này người phụ nữ mới phát hiện, đây là một tin nhắn nặc danh.
- Cảm ơn anh đã đồng ý giúp đỡ một người phụ nữ xuất thân từ một sơn thôn nghèo như tôi, xin lỗi, vì cha mẹ cùng em trai vẫn còn đang đi học của tôi, tôi cần phải phối hợp với bọn họ.
- Bọn họ dùng kim tiêm có virus AIDS để lây nhiễm virus cho tôi, chỉ cần phối hợp với bọn họ, cuối cùng khi chết đi, gia đình tôi có thể nhận được một số tiền lớn, tôi cũng không thể làm liên lụy đến người nhà của tôi.
- Tôi biết anh là người tốt, nhưng mỗi con người đều phải tranh thủ vì bản thân và gia đình, xin lỗi, xin lỗi…
Cho dù không có chữ ký, cũng rất rõ ràng, đây là tin nhắn của ai gửi tới.
Những tin nhắn này, hiển nhiên là được gửi tới từ sáng sớm tinh mơ, người con gái chỉ gặp mặt một lần đó, chỉ chưa đến hai giờ đồng hồ, đã chết đi đúng như dự đoán.
Lâm Nhược Khê sau khi xem xong, viền mắt phiếm hồng, trả điện thoại cho Dương Thần, cắn cắn môi, nói:
- Em biết tại sao anh không nhìn ra sơ hở, bởi vì không phải cô ấy diễn, cô ấy thực sự đang sợ hãi, thực sự rất ngỡ ngàng, thực sự không muốn thỏa hiệp nhưng lại bất lực, chỉ là cô ấy đang diễn một vai diễn về bản thân chân thực nhất.
Dương Thần yên lặng gật đầu, không kềm nổi cười nói:
- Anh thật sự hiếu kỳ, đối thủ lần này rốt cuộc là ai, thủ đoạn khống chế của con người này, thực sự so với Nghiêm Bất Vấn còn khôn ngoan hơn.
…
Tòa nhà Ninh gia tại Yến Kinh, trong thư phòng của Ninh Quang Diệu.
Nhìn rồi lại nhìn những tư liệu tình báo trên tay, một lúc lâu sau mới đặt xuống, Ninh Quang Diệu vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ hai cái vào bàn đọc sách, lặng im suy nghĩ.
Hai bên đối diện, Ninh Tâm và Ninh Đức bưng chén trà nhỏ, liếc nhau một cái, cả hai đều có chút không kiên nhẫn.
- Quang Diệu, tại sao ông lại kề cà không lên tiếng? Chẳng lẽ tin tình báo này lại có vấn đề?
Ninh Tâm hỏi.
Ninh Quang Diệu phục hồi lại tinh thần, cười nói:
- Trưởng lão, cũng không phải như vậy, tin tình báo này vẫn là người thân cận của Ninh gia chúng ta đưa tới, tất nhiên là chuẩn xác không có sai lầm.
- Nếu chuẩn xác, cũng chính là nói, không bao lâu nữa Dương gia sẽ có đại họa lớn cận cửa, lúc này đề cập tới cuộc đấu nội bộ của Dương gia, Dương Thần có tình thân ràng buộc, chưa chắc đã chống đỡ được, thời gian này, nếu như Ninh gia chúng ta hết mình một phen, Dương Thần nhất định sẽ đội ơn đội nghĩa, đến lúc đó, còn kéo theo cả Lâm Nhược Khê, cũng sẽ nhìn người cha như ông với một cặp mắt khác.
Ninh Quang Diệu trong lòng khinh thường, hai vị tu sĩ này thì hiểu cái gì, bên ngoài miệng lại cười xòa nói:
- Trưởng lão nói rất có lý, nhưng điều mà Quang Diệu đang nghĩ là, nếu như Ninh gia của chúng ta có bản lĩnh đạt được những tin tình báo bí mật này, vậy thì Lý gia có được toàn bộ mạng lưới tình báo hùng mạnh nhất của Hoa Hạ, làm sao một động tĩnh nhỏ lại không phát hiện được, nếu nói Dương gia không biết những thứ này, là bởi vì nhằm vào Dương gia mà cố ý tránh đi, Lý gia không biết, thì nói không xuôi rồi.
- Những lời này nghe có lý.
Ninh Đức cau mày nói:
- Không phải Lý gia và Dương gia qua lại thân thiết sao? Tại sao lại lần lữa không lên tiếng?
- Quang Diệu cho rằng, Lý gia không lên tiếng như vậy, ngược lại lại là một cử chỉ thông minh.
- Tại sao?
Ninh Tâm cau mày nói.
- Hai vị trưởng lão thử nghĩ xem, hai cha con Quách gia hôm nay mới sáng sớm đã đến làm loạn Dương gia, là ông ngoại, cậu ruột của Dương Thần, nhưng không ngờ lần đầu tiên gặp mặt, đã trở thành mối tử thù, ngay cả Quách gia đã hận Dương Thần đến tận xương tận tủy, còn chưa nhắc đến những gia tộc phải chịu thiệt thòi do Dương Thần.
- Có thể tưởng tượng Dương Thần hiện giờ, ở Yến Kinh có thể gọi là vô số kẻ thù, gia tộc có quá nhiều sự thấp thỏm lo sợ, muốn đi theo xu thế lần này, để Dương Công Minh vứt bỏ Dương Thần.
- Nhưng nhiều gia tộc và thế lực hợp sức bao vây tấn công như vậy, Dương Thần mặc dù hiện giờ không thể ngăn cản, trừ khi không quan tâm đến sự an nguy của những người thân khác mà làm cho Yến Kinh máu chảy thành sông, bằng không hắn cũng chỉ có thể chịu thua.
- Đến lúc đó, Ninh gia chúng ta cũng được, Lý gia họ cũng được, tham gia vào, chỉ có thể trở thành đối tượng bao vây tấn công của các thế lực lớn, thành thì cũng thế mà thôi, giúp cũng không thành, chỉ có thể làm rớt uy tín của chúng ta.
- Còn một điều nữa, đó là trước kia Tứ gia đã từng giải thích, đối với binh quyền của Dương gia, cũng nên làm một số hạn chế, nếu lần này có thể làm cho Dương Thần rời khỏi Dương gia, thì Dương gia sẽ không thể nắm binh quyền quá chặt như hiện nay…
Ninh Tâm và Ninh Đức lúc này mới gật gật đầu chợt hiểu.
- Vậy theo ông, lần này sẽ không quan tâm nữa? Có làm tổn thương thái quá trái tim của cô con gái ông không?
Ninh Đức lo lắng nói.
Ninh Quang Diệu khoát tay, cười nói:
- Không sao, tôi đoán nhiều nhất là nửa ngày nữa, Dương gia nhất định sẽ chú ý đến sự tập hợp của các thế lực khắp nơi, đến lúc đó, Dương gia tự nhiên sẽ biết được sự phát sinh của tất cả. Tôi sẽ đợi đến lúc chạng vạng tối, gửi một tin nhắn cho Lâm Nhược Khê, để nó chú ý bảo trọng, đồng thời truyền đạt ý muốn để nó quay về Ninh gia.
- Nhược Khê tất nhiên có thể hiểu được tâm ý của người cha ruột như tôi, bất kể nó có đồng ý quay về Ninh gia hay không, đều không sao cả, tôi nghĩ, dù thế nào, Dương Thần cũng không thể để vợ nó bị tổn thương.
- Ha ha, hay! Hay! Như vậy, Dương Thần không sao cũng tốt, nếu thực sự rời khỏi Dương gia, vậy thì Ninh gia chúng ta sẽ lén lút thu nhận vợ con bọn họ, càng nắm bắt sự gia tăng đáng kể!
Nhìn thần sắc vui mừng của Ninh Tâm và Ninh Đức, trong lòng Ninh Quang Diệu cười lạnh, trên thực tế, ông cũng rất mong chờ, sau khi xếp đặt từng vòng một cái bẫy dành cho Dương Thần, Dương Thần sẽ có phản ứng như thế nào.
…
Đêm khuya, nội bộ quân khu tỉnh Quảng Châu, đại viện của Lương gia.
Thời khắc đặc biệt, chiến sĩ bộ đội đặc chủng quân khu tầng tầng giới nghiêm, làm cho bốn phía của đại viện giống như một Thiết Dũng Trận, gió thổi không lọt.
Bên ngoài thậm chí còn đỗ hơn mấy chục chiếc xe tăng, xe thiết giáp sẵn sàng xuất phát, giống như chuẩn bị ra trận.
Ngoại trừ vài cây gỗ sam cao lớn phát ra những tiếng vang “xào xạc” theo cơn gió lạnh, toàn bộ quân khu lộ vẻ yên tĩnh mà trang nghiêm.
Lúc này, một hàng chiến sĩ bộ đội đặc chủng ở cửa đại viện, chợt nghe thấy tiếng bước chân được truyền đến từ hơn mười thước phía trước.
Không ít người thậm chí còn hoài nghi mình bị hoa mắt, hoàn toàn không thể lý giải nổi, vô tri vô giác, bóng dáng một nam thanh niên trẻ tuổi dần dần hiện rõ.