Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dương Thần đứng dưới lầu Ngọc Lôi hút một điếu thuốc thì chỉ thấy một vài ứng viên lục tục đi từ trong ra, người nào người nấy mặt mày ủ rũ, khó coi, trong đó có cả gã béo kia nữa.

Gã béo nhìn thấy Dương Thần nét mặt lộ vẻ buồn bực:

- Người anh em này, cái đầu cậu làm bằng cái gì vậy, đề khó như vậy mà cậu cũng làm được, cái phần tiếng Anh kia tôi đọc cũng chỉ hiểu được có tám phần, còn phần tiếng Pháp thì đúng là không hiểu gì luôn.

- Ô, ăn may ăn may thôi.

Dương Thần không thể nói với gã rằng vì bản thân mình cũng luyện được một vài chiêu độc, đầu óc có khả năng học hỏi nhanh nhạy khác thường. Dựa vào cái khả năng nhìn qua là nhớ của hắn thì học ngoại ngữ chỉ cần thuộc từ điển là đủ.

Gã mập nhụt chí nói:

- Thôi thôi bỏ qua đi, cũng chỉ có cái đầu óc kì lạ của cậu mới có thể vào được công ty quốc tế Ngọc Lôi, những người anh em khác đều trượt cả rồi, cậu phải giữ thể diện cho cánh mày râu, phải trụ đến cùng đấy.


- Gì cơ? Trong đó không còn gã đàn ông nào sao?

Dương Thần hỏi.

- Ai mà cả ngày không có việc gì ngồi nghiên cứu Pháp văn chuyên dùng tiếng La Tinh hay từ vựng tiếng Tây Ban Nha?

Tên béo lắc lắc đầu.

- Xem ra đám đàn bà trong đó thêm cả cậu nữa chắc không quá năm người.

Dương Thần buồn bực sờ đầu, thực ra hắn cảm thấy vòng thi này không khó, nhưng sau khi nghe gã béo nói vậy cậu lại cảm thấy mình viết lộ quá, lẽ ra nên cố ý làm sai vài câu nếu không e là thành tích lại nổi trội quá, không đúng với ý hắn.

Gã béo thở dài một tiếng rồi vỗ vai Dương Thần:

- Thôi, tôi cùng mấy đồng chí bị trượt đi uống mấy cốc, nếu không mấy người chúng tôi thấy xấu hổ lắm.

Nói xong, gã cùng mấy người cũng bộ dạng ủ rũ khó coi đi tới bãi đỗ xe.

Dương Thần có phần buồn bực lững thững đi vào sảnh trường thi, quả nhiên nhận ra bên trong chỉ còn ba cô gái có sắc mặt tương đối tốt, cộng thêm bản thân gã nữa mới là bốn người.

Dương Thần vừa bước vào cửa, Mạc Thiện Ny cùng những giám khảo cuộc thi tuyển của công ty quốc tế Ngọc Lôi đều nhìn cậu với ánh mắt kì lại như thể nhìn thấy quái vật.

Mạc Thiện Ny chung quy sóng to gió lớn đều đã trải qua, chỉ một lát sau cô lập tức nói một hơi dài

- Xin chúc mừng anh Dương, anh là người đàn ông duy nhất còn trụ lại đến vòng phỏng vấn trực tiếp cuối cùng, cũng là người đạt điểm cao nhất trong phần test ngoại ngữ, anh đã đạt điểm tuyệt đối.

Nghe Mạc Thiện Ny nói chuyện tự nhiên mà thái độ lại tôn kính như vậy, Dương Thần mới tin chắc là mình đã không cẩn thận để lộ quá rồi. Năng lực tiếng Đức, tiếng Ý của mình đang làm cho đám người này kinh ngạc.

Cười bối rối, Dương Thần ngồi vào chỗ, đợi đến lượt phỏng vấn cuối cùng.

Bởi vì chỉ còn lại bốn người nên Mạc Thiện Ny cũng không cần dùng đến micro mà chỉ cười nói:

- Bốn vị có thể vượt qua vòng thi ngoại ngữ gian nan, có thể thấy cái vị đây đều là những người có thực tài và có học vấn thực sự để đến được vòng phỏng vấn cuối cùng này. Tôi chỉ muốn thử xem mức độ hiểu biết và năng lực giám sát của quý vị đối với doanh nghiệp hiện đại như thế nào.

Mọi người đều biết, thiết kế trang phục của Công ty Quốc tế Ngọc Lôi chúng ta mỗi năm đều có những thay đổi lớn về phong cách, vì vậy việc nhận diện trang phục của chính công ty đối với nhân viên công ty mà nói cũng là một việc vô cùng khó khăn.

Lát nữa sẽ có mười người mẫu của công ty mặc những bộ trang phục được thiết kế hoàn thiện trong năm nay để trình diễn cho bốn vị, trong vòng năm phút, các vị hãy chọn ra bộ trang phục không phải của Quốc tế Ngọc Lôi. Hãy nhớ kỹ lời tôi nói, chỉ có một cơ hội chỉ ra thiết kế không phải của Ngọc Lôi. Người lựa chọn chính xác sẽ được kí hợp đồng thử việc hai tháng.

Dương Thần nhíu mày, nói thật ra thì hắn cũng không mấy để ý đến việc ăn mặc, hiểu biết về ngành thời trang cũng hạn chế. Những bộ quần áo mà hắn đã mặc thì luôn có một đám người cung cấp nên cũng chưa hề tiếp xúc với các thương hiệu khác.

Cùng lúc đó, tầm rèm trong trường thi được mở ra, tất cả mười người mẫu trẻ đẹp bước ra phía trước, rạng rỡ xuất hiện trước mặt bốn người.

Ba cô gái nét mặt không có chút biểu hiện nào ngạc nhiên, con gái vốn có bản tính thích làm đẹp, nhìn thấy trước mặt mười bộ trang phục cắt may cầu kỳ, phong cách đa dạng, kiêu dáng nữ tính thì đều có những suy nghĩ riêng của mình, bắt đầu công việc thẩm định.

Dương Thần trước tiên lướt qua vài lượt bộ ngực của mười người mẫu, sau đó mới mắm môi nhìn trang phục của họ.

Mười cô người mẫu này quần áo đủ loại, có bộ váy họa tiết da báo, váy liền hình nụ hoa, có váy voan mỏng, váy dây màu hồng phấn, còn có trang phục công sở tao nhã và đặc biệt là không một bộ nào có thể nhìn thấy dấu vết của nhãn hiệu nào.

Đến hạn chót thời hạn quan sát, Dương Thần hơi bần thần chút rồi vội vàng, không do dự ghi đáp án của mình trên tờ giấy được phát.

Năm phút đồng hồ trôi qua nhanh như chớp mắt, Mạc Thiện Ny vỗ tay một tiếng, một vị trợ lý nhanh chóng thu lại mảnh giấy trên tay mỗi người, nộp lại cho Mạc Thiện Ny.

Chỉ nhìn qua một chút, Mạc Thiện Nhi lộ ngay vẻ bất ngờ, sau đó là có phần tò mò nhìn Dương Thần, cô hé miệng cười nói

- Đã có kết quả, tôi xin thay mặt toàn thể nhân viên của Ngọc Lôi nhiệt liệt chào đón đồng sự mới của chúng ta – anh Dương Thần.

Nói xong cô liền vỗ tay đầu tiên, tiếp đó là những nhân viên nữ bên cạnh cũng sinh lòng hiếu kì về người con trai này, xong các cô cũng đều đồng loạt vỗ tay vui mừng.

Ba cô gái cùng lọt vào vòng đó có vẻ thấy như không thể chấp nhận được, không ngờ, không lẽ mắt mình lại thua một cậu trai có vẻ thô tục, một người trong số hộ hỏi vẻ không hài lòng:

- Giám khảo, có thể cho chúng tôi biết đáp án chính xác không?

Mạc Thiện Ny ra hiệu cho mọi người giữ yên lặng, nhìn cô gái đó mỉm cười rồi lại nhìn Dương Thần nói:

- Anh Dương, hãy nói một chút suy nghĩ của anh về đáp án chính xác đi.

Mặc dù không để tâm mọi người nhìn thế nào nhưng cũng không thể chống đối cấp trên tương lai trước mặt người người như vậy, Dương Thần thở dài, giơ tay chỉ vào cô người mẫu số mười nói:

- Tôi chọn cô này.

Ba cô gái kia bỗng nhiên sửng sốt rồi cùng nhìn về phía cô người mẫu số 10.

Cô gái này mặc bộ váy dài mang hơi hướng Châu Âu cổ điển theo phong cách Bohemian, bởi vì phong cách này thể hiện có phần phức tạp và khó nắm bắt, các loại tua cờ, trang sức đều cần tỉ mỉ, tương xứng. Người Gypsy tự do phóng khoáng có phần thần bí, trang phục của họ không phải thứ mà các cô gái hiện đại có khả năng nắm bắt được, cho nên loại váy dài này từ trước đến nay không được xem trọng.

Nhưng cũng chính là loại váy dài này làm cho ba cô gái sau khi quan sát đều loại ra khỏi danh sách, các cô không tin rằng trước đấy bắt các cô làm đề thi ngoại ngữ khó đến thế lại để hở ra một lỗ hổng lớn đến như vậy, mặc dù bộ áy theo phong cách Bohemian này rất nổi bật đến mức đập vào mắt nhưng các cô chỉ cho rằng đây là một cái bẫy.

Dương Thần cũng không để ý đến ba cô gái giật mình và hối hận chỉ thản nhiên giải thích:

- Nếu tôi nhìn không lầm thì bộ váy dài cô người mẫu số 10 mặc là tác phẩm được làm thủ công của một nghệ nhân người Ý, tua rua buộc thắt lưng và những mặt trang sức đều là pha lê được gia công cầu kì tạo thành, cũng chính là vụn kim cương Nam Phi. Tôi nghĩ rằng công ty Quốc tế Ngọc Lôi mặc dù nằm trong top 10 doanh nghiệp thời trang trong nước cũng không làm được bộ váy với nhiều kim cương tự nhiên chất lượng cao như vậy.


Lúc này đây không chỉ có ba ứng viên mà toàn thể nhân viên nữ của Quốc tế Ngọc Lôi đều tỏ ra kinh ngạc. Ban đầu bọn họ nghĩ rằng Dương Thần chỉ có thể nhìn ra bộ váy này có giá trị chế tác xa xỉ, nhưng không ngờ được Dương Thần còn nắm rõ nguồn gốc xuất xứ của bộ váy.


Chỉ có điều mà tất cả mọi người ở đây không biết là Dương Thần đang vui như mở cờ trong bụng. Nhà thiết kế bộ váy này chính là người trước kia chuyên may lễ phục cho mình tự tay làm.Tự mình mặc lâu như vậy chẳng lẽ còn không nhận ra phong cách ấy, sự xa xỉ ấy, là bút tích của ai chứ? Cả thế giới này không có ai hiểu phong cách của người này bằng hắn cả.


Nhìn bộ váy phong cách Bohemian thanh lịch trang nhã trước mắt, ánh mắt Dương Thần lộ ra nét hoài niệm, trong lòng tự cất tiếng nói:


- Ron, ông già mắt kém lại không chịu đeo kính này vẫn khỏe chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK