Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thần đang muốn xung trận thì lại bị tụt hứng, buồn bực nói:

- Làm sao em biết cô bé đó sẽ gọi?

Đường Uyển bật cười, mặt đỏ bừng.

- Cái này gọi là sự liên kết giữa mẹ và con.

Dương Thần nhìn cô một hồi.

- Anh thấy cô bé đó rõ ràng làm khó anh.

- Mau ra ngoài đi. Con đói rồi. Con muốn ăn sáng.

Đường Đường lại nũng nịu gọi.

Dương Thần hận không thể đập tường, quay đầu ra ngoài phía cửa nói to:

- Cháu không biết tự ăn trước sao?

- Không muốn, không muốn. Hai người mau dậy đi, nếu không thì con sẽ mở cửa đi vào đấy.

Âm thanh này rõ ràng là ngay ở ngoài cửa, đương nhiên Đường Đường có thể xông vào bất cứ lúc nào.

Đường Uyển sốt ruột, vội nói:


- Đường Đường ngoan nào, mẹ sẽ dậy ngay thôi. Con ra ngoài đợi đi.

Nếu thực sự để con bé Đường Đường không biết trời cao đất rộng là gì kia xông vào, nhìn thấy hai người đang trần như nhộng quấn lấy nhau, thì Đường Đường thực sự muốn chết cho rồi.

Lúc này Dương Thần cũng không còn cách nào khác, trước mặt con gái Đường Uyển vẫn có sự uy nghiêm, nên đành cùng Đường Uyển mặc quần áo vào và bước xuống giường.

Trong thời gian chờ đợi, ở dưới tầng, những người phục vụ của nhà họ Đường đã đặt những món ăn trông rất hấp dẫn lên trên bàn ăn. Đường Đường ngồi ở chính giữa, một tay đang cầm chiếc bánh bao để gặm, một tay đang cầm thìa để uống sữa đậu.

Nhìn thấy Đường Uyển và Dương Thần đi xuống, Đường Đường cười nói đầy hàm ý:

- Mẹ! Tối hôm qua con mới biết, hóa ra mẹ biết cách phát ra âm thanh to như thế, rất thoải mái sao?

Đường Uyển đang muốn ngồi xuống, nghe thấy như thế, mặt liền đỏ bừng, tức giận đến nỗi đưa tay ra tát vào mặt Đường Đường một cái:

- Đứa con phiền phức này, con còn nghe trộm sao?

Đường Đường bị tát một cái, liền nói một cách mơ hồ:

- Chẳng phải sao? Ai bảo mẹ hét to như vậy, tối qua con không ngủ được. Còn không nhìn thấy mắt con thâm quầng sao?

- Con còn nói à!

- Được rồi, được rồi…Con không nói nữa.

Đường Đường bĩu môi.

Dương Thần cảm thấy mẹ con nhà này thật vô vị. Một người thì suốt ngày nói mình đã trưởng thành, nhưng đối với chuyện nam nữ thì lại nói mãi, còn một người thì rõ ràng tỏ vẻ nghiêm khắc của một người mẹ, nhưng có những lúc lại ngây thơ hơn cả đứa con gái.

Bữa sáng ăn khá thong dong, mẹ con Đường Uyển vốn không có chuyện gì để nói, Dương Thần cũng đang chờ Thái Nghiên đến Yến Kinh. Không giống như ngày xưa, ăn xong là phải đi làm luôn.

Đường Đường ăn không biết đến cái bánh bao thứ mấy, thì đột nhiên nói:

- Đáng tiếc là chú còn quá trẻ, không thích hợp làm bố, nếu không thì, trông thật giống một gia đình.

Mặt Đường Uyển lại đỏ bừng, trừng mắt nhìn Đường Đường:

- Nói linh tinh cái gì đấy.

- Căn bản là như vậy mà, còn xấu hổ cái gì nữa.

Đường Đường nói mỉa mai.

Dương Thần cốc ngay một cái vào đầu Đường Đường, trợn mắt nói:

- Chú còn chưa nói đến sự phiền phức của một đứa con gái như cháu đấy. Là một đứa con gái, chắc cháu chê chú rồi.

Đường Đường bị đánh một cái, bĩu môi nói:

- Mẹ! Chú đánh con.

Đường Uyển dứt khoát không thèm nhìn Đường Đường.

Đường Đường oan ức chỉ vào Dương Thần, cắn răng oán hận:

- Xem ra chú cứu phải một người mẹ xem trọng người tình, bỏ rơi con gái rồi. Tiểu thư Đường Đường con đây hôm nay tha cho chú trước.

Dương Thần không để tâm đến lời nói đầy oán hận của Đường Đường, hỏi:

- Sao lâu như vậy mà cháu vẫn chưa trở lại Trung Hải, không cần đi học, không cần ôn tập sao? Trinh Tú nhà chúng ta rất chăm chỉ nhưng đến lúc đó lại chẳng đỗ vào một trường đại học nào.

Đường Đường dịu dàng nói:

- Hừ, cái thứ gọi là trung học gì đó còn có thể làm khó cháu sao? Bất cứ khi nào thi, cháu cũng đều có thể vào được trường đại học tốt nhất.

Đường Uyển thở dài, nói:

- Đừng kiêu ngạo, cùng lắm là một tuần nữa, mẹ sẽ đưa con trở lại Trung Hải.

- Đừng mà mẹ, lên lớp thực sự rất nhàm chán.

Đường Đường hờn dỗi không chịu.

Đường Uyển đột nhiên trợn trừng mắt, cao giọng quát:

- Có muốn mẹ đóng băng tài khoản ngân hàng của con lại không?

Vừa nghe đến việc đóng băng tài khoản, Đường Đường lập tức không còn thái độ chống đối, đôi mắt long lanh nhìn Đường Uyển, ngoan ngoãn ăn nốt bữa sáng.

Dương Thần trợn mắt há hốc miệng. Hóa ra những nhà có tiền không dùng vũ lực để dạy con cái, mà dùng cách cắt khoản tài chính kinh tế.

Bỗng nhiên cảm thấy cách này cũng rất là hay. Sau này khi mình đã có con, Lâm Nhược Khê không biết có dùng chiêu này không? Xem ra căn bản không cần làm mấy việc quản giáo thì mấy đứa nhỏ nhìn thấy mẹ nó cũng sợ chết khiếp rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến con cái, Dương Thần lại thở dài. Bản thân thực sự cũng không biết là làm sao, lẽ nào thực sự có liên quan đến Thần Quang sao? Mình rất khó để khiến phụ nữ có thai?

Từ trước cho đến nay chưa từng nghĩ đến việc có con. Nhưng hôm nay ở gia đình này, nhìn thấy mẹ con Đường Uyển gần gũi ấm áp như vậy, hắn cũng không khỏi nhen nhóm một tia hi vọng.

Thậm chí Dương Thần còn nghĩ xem bây giờ còn mỗi mình ở Yến Kinh, có nên đi đến nhà họ Dương tìm Yến Tam Nương hỏi không. Trước mắt người mà có thể tìm để cho mình một lời giải thích chỉ có thể là người phụ nữ thần bí kia.

Đúng lúc này, Dương Thần phát hiện ra điện thoại trên tay mình rung lên, giơ lên nhìn nhìn, không ngờ là số của Lưu Thanh Sơn.

Từ lần đó, vì việc của Cao Việt, sau khi bất hòa với Lưu Thanh Sơn thì người bố vợ hồ hởi kia vẫn chưa nói chuyện lại với mình lần nào. Dương Thần nghĩ, hay là nhận điện thoại

Dù sao cũng là bố của Lưu Minh Ngọc, mình không thể cứ mãi không gặp được.

- Bố vợ à! Sao mới sáng sớm đã rảnh rỗi gọi cho con vậy?

Dương Thần vẫn chào hỏi khách khí một câu.

Lưu Thanh Sơn hừ một tiếng.

- Đừng có làm bộ làm tịch với tôi. Tôi biết cậu chẳng coi người bố vợ này ra gì cả. Nhưng nhìn thấy Ngọc Nhi như vậy, vãn bối tôi đây cũng không tính toán gì với cậu. Tôi biết cậu đang ở Yến Kinh, Ngọc Nhi cũng nên nói với tôi chứ. Tôi cũng đang tìm thời gian rảnh rỗi để dẫn cậu đi gặp một số người.

Dương Thần biết rằng, tất nhiên là Lưu Minh Ngọc thông báo cho Lưu Thanh Sơn biết, hi vọng nhân dịp này quan hệ cũng trở nên hòa thuận hơn, thật sự là lo lắng thừa rồi.

Dương Thần cũng không muốn hỏi là gặp ai, chỉ nói:

- Mấy hôm nay con rảnh, bố vợ à, bố hãy gọi một chiếc xe đến đón con, con đưa cho bố địa chỉ.

- Thực sự là không thể nói trước được vì xe đến Yến Kinh không có lấy một chiếc.

Lưu Thanh Sơn đùa giỡn trả thù như một đứa trẻ, lại đưa ra việc này để chế giễu Dương Thần.

Dương Thần ngượng ngùng cười cười, cũng không tính toán nhiều với ông ta. Sau khi nói xong địa chỉ của mình liền gác điện thoại xuống.

Đường Uyển dùng ánh mắt khác thường nhìn Dương Thần, hỏi chua chát:

- Là bố của người đẹp nào vậy? Theo như những gì em biết, Lâm Nhược Khê không có bố.

Trong lòng Dương Thần nghĩ, “không phải không có bố, mà là Tổng giám đốc Ninh không dám thừa nhận mà thôi”, nên liền nói:

- Là bố của Lưu Minh Ngọc, tên là Lưu Thanh Sơn.

Đường Uyển giật mình, gật gật đầu:

- Khoảng thời gian trước, em cũng mới biết, hóa ra bố của Lưu Minh Ngọc là Lưu Thanh Sơn. Ông ta là con rắn đầu đàn ở Yến Kinh. Anh cũng thật là, quan hệ của anh và bọn xã hội đen ở Trung Hải và Yến Kinh chẳng phải rất tốt sao.

- Anh cũng không nghĩ đến như vậy. Việc cũng đã đến nước này rồi.

Dương Thần xua tay, nói:

- Đợi lúc nữa, anh ra ngoài gặp vài người. Vậy, em…

Đường Uyển cười nói:

- Anh đi đi. Em dẫn Đường Đường đi gặp bác nó, lâu lắm rồi cũng chưa về Yến Kinh mà. Vừa mới trở về, nhưng chẳng bao lâu sau lại trúng độc, vẫn chưa dẫn đứa nhỏ này đến hỏi thăm vài người.

Đường Đường bĩu miệng, di di tay trên khuôn mặt mình, nói:

- Chú thật là một người mặt dày nhất từ trước đến nay mà cháu từng gặp. Xấu hổ xấu hổ…

Dương Thần cầm lấy một cái bánh bao, nhét ngay vào miệng Đường Đường, cô bé bị chặn họng, không thể nói thêm nửa lời.

Thời gian hẹn với Lưu Thanh Sơn sắp đến, Dương Thần đi ra khỏi ngôi biệt thự của nhà họ Đường, đi vào một khu phố nhỏ gần đấy.

Nhà họ Đường dù sao cũng là một nhà quyền quý ở Yến Kinh, quan hệ với hội Thanh Long cũng không được tốt lắm, Dương Thần cũng không muốn nghĩ đến những chuyện không hay nữa.

Chẳng bao lâu sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen sáng bóng, được sản xuất tại Anh quốc chạy vù vù đến bên con đường đó rồi dừng lại, thu hút mọi ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh.

Cửa xe được kéo xuống, Lưu Thanh Sơn mặc một bộ đồ Tây màu đen đang nhe răng cười ngạo nghễ, ngậm điếu xì gà, vẫy tay với Dương Thần, nhưng lại có một người phụ nữ tầm trung niên đang dựa vào bên cạnh ông ta.


Dương Thần mặc kệ ánh mắt của những người đi đường, thản nhiên ngồi vào trong xe, khiến cho những người đi đường cũng phải trợn tròn mắt.


Sau khi Dương Thần ngồi vào một chiếc ghế bọc da, duỗi dài lưng ra, xê xê mông, rồi mới quan sát tỉ mỉ người phụ nữ đã ngồi ở ghế sau từ trước.


Người phụ nữ này chạc 40 tuổi, xem ra chăm sóc bản thân cũng khá kỹ càng vì làn da vẫn giống như những người phụ nữ ngoài 30 tuổi. Cắt tóc ngắn đến ngang tai, đôi mắt và đôi lông mày tuyệt đẹp, dáng người đẫy đà, mặc một bộ trang phục màu vàng làm tôn lên vẻ điềm tĩnh, rất hợp với sự gợi cảm.


Cùng lúc đó, người phụ nữ này cũng tò mò nhìn Dương Thần cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK