Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông Thiên hồ ở trung tâm Vạn Yêu giới, diện tích thực tế cũng không kém bất kỳ lãnh địa của phe cánh nào.

Nếu không có phía dưới Đại lục của Vạn Yêu giới nối liền một chỗ, từ chỗ phân cách ba nhánh sông cũng có thể cho là chia làm ba mảnh đại lục.

Muốn tới vùng phụ cận Thông Thiên tháp trong hồ Thông Thiên, phải có tu vi ngoài ngũ phẩm. Nói cách khác, chỉ cần bay một mạch tới đây, chân nguyên đều đã tiêu hao gần hết.

Cho nên, bình thương các cao thủ ba phương phái tới đều đã ngoài thất phẩm, cấu thành nhân viên đồng hành đại hội, chờ tới phía dưới mặt hồ Thông Thiên tháp, chia nhau đứng trên ba miếng gỗ lưu động khắp nơi.

Cao thủ tham gia đại hội đồng thời đối chiến giữa không trung, có thể liên hợp, cũng có thể một đối một, không hạn chế phương thức chiến đấu.

Miễn là một bên chết, hoặc chịu thua, hoặc rơi xuống nước, thì có nghĩa là chịu thất bại.

Cho nên nói, đại hội Thông Thiên cũng không cần phải ngươi chết ta sống, lớn hơn một mức nào đó, vẫn là vì tránh cho Vạn Yêu Giới thương vong trên quy mô lớn, tiến hành thi đấu lý trí.

Khi Dương Thần theo Ngọc Tuyết Ngưng, cùng hơn trăm Thiên yêu đã ngoài thất phẩm chạy tới dưới Thông Thiên tháp, Dương Thần chưa từng nghĩ đến, diện mạo thực sự của Thông Thiên tháp này… lại lớn như vậy!

Lớn, lớn đến mức nhìn không ra là tháp!

Gần nghìn trượng trên bầu trời Thông Thiên hồ, một pháp trận thật lớn, không ngừng chầm chậm chuyển động.

Pháp trận kia tỏa ra ánh sáng chói chang màu tím vàng, bên trong hình ảnh phức tạp, giống như có vô số mãnh thú hung cầm, mà ở chính giữa, là một trận đồ bát quái.

Chỉ theo thị lực của Dương Thần có thể thấy được, trận pháp này không thấy rìa, diện tích hẳn là vượt qua trăm km!

Mà Thông Thiên tháp kia, còn cao hơn cả trận pháp huyền phù, diện tích cơ hồ ngang hàng với trận pháp!


Thân tháp hiện lên màu đen vàng nhàn nhạt, tràn đầy phong cách cổ xưa. Tầng đầu tiên lớn nhất, một cửa tháp màu đỏ sẫm bị phong bế.

Thông Thiên tháp cao đến tận trời, hoàn toàn không nhìn thấy là thông với nơi nào, càng không biết dáng dấp của đỉnh tháp ra sao.

- Không cần nhìn nữa, Bổn cung đã từng tự mình bay trên không trung, xung quanh Thông Thiên tháp này có vô số trận pháp cấm chế, ngoại trừ cách đột phá từ bên trong tháp ra, cho dù tu vi đỉnh cao cửu phẩm của Bổn cung cũng khó có thể tới độ cao của đỉnh tháp.

Trong lời nói của Ngọc Tuyết Ngưng rất không cam lòng,

- Những đại thần thượng cổ phát hiện ra Vạn Yêu giới, đúc thành Thông Thiên tháp, thực lực sợ rằng đã vượt qua đám chúng ta rất nhiều.

- Nếu như ngươi may mắn có thể đột phá ‘Ngọc Thanh thần lôi kiếp’, có lẽ có cơ hội nhìn trộm thiên đạo ảo diệu này. Ngươi hôm nay, vẫn là yên tâm mà tham gia đại hội Thông Thiên này, tranh thủ đi vào đánh giá bên trong tháp.

Ngọc Thanh thần lôi kiếp?

Trong lòng Dương Thần một hồi xoắn xuýt, bản thân thật muốn có bản lãnh đó, còn ở chỗ này chịu bà khống chế sao?

- Cung chủ, người của Ma Tu và Long Tộc, sao vẫn chưa tới?

Người hỏi chính là Tuệ Lâm cùng theo tới, cô di chuyển trên đảo, tò mò nhìn bốn phía xung quanh.

Vốn, với tu vi của Tuệ Lâm, bay đến Thông Thiên hồ này là tương đối nguy hiểm, nhưng Dương Thần tính nếu ra khỏi tháp cũng phải mang theo Tuệ Lâm, dứt khoát hết sức giúp đỡ Tuệ Lâm, dù sao có Long Hoa đan có thể cấp tốc bổ sung chân nguyên, cũng không sợ.

Đang lúc nói chuyện, mười mấy tu sĩ từ phía bắc bồng bềnh lướt tới. Áo choàng thuần sắc nâu, dẫn đầu là một gã đàn ông tuấn mỹ, thân mặc áo bào tím, lại cả tóc tím phất phới, tiêu sái vô cùng.

Bạch ngọc trường tiêu bên hông người đàn ông, đeo một bình hồ lô rượu cực lớn, đứng chắp tay, có chút thản nhiên tự đắc.

Trong nhóm người này, Dương Thần rất nhanh phát hiện ra một cá thể đặc biệt.

Đó là một gã đeo mặt nạ trúc tóc đen, có vài phần đạo cốt tiên phong, ngoài ra không nhìn thấy gì đặc biệt khác.

Dương Thần vô cùng kinh ngạc chính là, uy áp của người này rõ ràng bất đồng với các tu sĩ khác, có chút quen thuộc, nhưng lại cảm thấy giống như lọt vào trong sương mù, sờ không thấy điểm.

Giống như, đang tận lực cất dấu cái gì đó.

- Người đó là Ma Đế Tử Tiêu, là người không tệ, nhưng chỉ là một con sâu rượu.

Ngọc Tuyết Ngưng giới thiệu với Dương Thần.

Tử Tiêu chầm chậm phiêu lạc đến trước mặt mọi người, cổ quái liếc mắt nhìn Tiêu Thần, lộ ra nụ cười thần bí,

- Cậu chính là người đại diện Ngọc Hồ cung tham gia đại hội lần này?

- Tôi cũng không hy vọng là như vậy, nhưng thực tế đúng là như thế.

Dương Thần cảm thấy, trong lời có chuyện.

Tử Tiêu gật đầu, nói với Ngọc Tuyết Ngưng:

- Chân nguyên của cô có vẻ yếu hơn so với lần trước, trong Vạn Yêu giới này, còn có người có thể khiến cô bị thương sao?

Dương Thần kinh ngạc nhìn Ngọc Tuyết Ngưng, bị thương? Chỉ sợ nguyên nhân chính là cho Tuệ Lâm ăn một phần máu huyết thôi

Bà ta vì Tuệ Lâm mà tổn thương nguyên khí, hơn nữa còn chưa bình phục, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, bị thương bản nguyên có thể nguy hiểm hơn hao hết chân nguyên lực nhiều, đó là bởi vì, trong một thời gian ngắn không cách nào khôi phục tình trạng tu vi cao nhất.

Càng là cao thủ, càng biết coi trọng thực lực cao nhất của mình có thể phát huy hay không, tránh việc bị địch thừa cơ gây chuyện!

Ngọc Tuyết Ngưng liếc Tử Tiêu một cái, nói:

- Cho dù yếu đi, nhưng ngươi có thể gây khó dễ cho ta sao?

- Ha ha, Cung chủ cũng không nên hiểu sai, bản tọa tự nhận không phải là đối thủ của Cung chủ, chỉ là có chút hiếu kỳ thôi.

Tử Tiêu cũng thoải mái trực tiếp nhận thua.

Lúc này, âm thanh vài phần quen thuộc từ trong đám Ma Tu phía sau truyền đến.

- Dương huynh, không gặp từ khi từ biệt, gần đây sống tốt chứ?

Một thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ tóc tím áo choàng hoa văn sắc hoa, có chút khó nhọc rơi xuống đảo, rõ ràng là người Dương Thần cứu khi vừa tới Vạn Yêu giới, Tử Mạch.

Dương Thần và Tuệ Lâm liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy bất ngờ đối với sự xuất hiện của người kia.

- Cậu sao lại…

- Ha ha.

Tử Mạch vài phần đắc ý, chỉ chỉ Tử Tiêu nói:

- Anh ấy là anh trai tôi.

Dương Thần bừng tỉnh, chẳng trách lúc đó lần đầu nhìn thấy, gã căn bản không cần người hỗ trợ, sợ rằng lúc đó gã thật sự là chưa ra đòn sát thủ. Nếu đường đường là em trai của ba đại cao thủ Vạn Yêu giới, bị mấy đại Yêu giải quyết, vậy cũng quá không cách gì nói nổi rồi.

- Tiểu tử thối, ngươi chưa từng đề cập qua, ngươi biết em trai Tử Tiêu.

Ngọc Tuyết Ngưng không vui nói.

Dương Thay giang tay,

- Tôi nào có biết tiểu tử này là ai.

Tử Mạch tiếc hận nói:

- Dương huynh à, tôi vốn muốn đưa anh đến Tử Trúc Lâm, cũng để anh vì chúng tôi tham gia đại hội Thông Thiên này, đáng tiếc anh khăng khăng phải đi đường bên cạnh Thông Thiên hồ.

- Người định không bằng trời định, không ngờ hôm nay Dương huynh lại là cao thủ do Ngọc Hồ cung phái tới, tôi không thể trợ uy cho Dương huynh rồi.

Ngọc Tuyết Ngưng nghe đến đó, híp híp mắt, cười lạnh nói:

- Sâu rượu, đệ đệ của ngươi, là muốn gây xích mích quan hệ giữa Bổn cung và Dương Thần? Hay là nói… chán sống rồi…

Tử Tiêu tỉnh bơ kéo Tử Mạch lui ra phía sau, đột nhiên cười nói:

- Cung chủ, em trai tôi chỉ biết đùa bỡ hoa cỏ, tu vi rất kém, nhưng lại ham sống, cứ để anh cả tôi, quản giáo chút.

Ngọc Tuyết Ngưng hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt quét về phía người đeo mặt nạ trúc cách phía sau Tử Tiêu không xa, trong mắt hiện lên một tia nghi dị, ba quang lưu chuyển nói:

- Người này, chính là cao thủ ngươi phái tới lần này?

- Ồ, quên giới thiệu, đây là vị tán tu tôi mới quen, tên gọi ‘Hình Thiên’, lần này đến đây vừa lúc giúp tôi một tay.

Tử Tiêu giới thiệu nói.

Hình Thiên? Ngay cả cái tên trong truyền thuyết Chiến Thần Hồng Hoang cũng dùng? Dương Thần không khỏi nghĩ có chút buồn cười.

- Thật sao, vậy người bạn này của ngươi, thế nào mà ngay cả dung mạo thật cũng không dám lộ?

Ngọc Tuyết Ngưng khinh thường nói.

Tử Tiêu rất kiên nhẫn nói:

- Hình Thiên huynh lúc đến có nói, nếu trong lúc đánh nhau mặt nạ bị tổn hại, anh ấy tự nhiên cũng lộ ra dung mạo. Nếu cao thủ của quý phương và Long cốc đều bất lực, vậy cũng không cần phải lộ diện nữa.

- Ha ha, khẩu khí thật lớn!

Xa phía chân rời, một tiếng huýt sáo dài, dắt theo một lượng uy áp hung mãnh nhanh nhẹ, từ xa tới gần, cơ hồ như chỉ trong nháy mắt!

Đảo mắt, một gã vóc người mạnh mẽ hùng tráng, tóc đen áo bào đen đứng cao hơn mười mét trên không trung!

- Cầu Vô Cương, mỗi lần xuất hiện đều cười lớn như vậy, sợ ta không biết là giọng của Long tộc ngươi lớn sao?

Ngọc Tuyết Ngưng châm chọc nói.

Cầu Vô Cương vẻ mặt kiêu ngạo liếc nhìn Hình Thiên, nhếch miệng nói:

- Nếu không phải Bản Vương lúc này không thể động thủ, vừa rồi đã xé tên tiểu tử không biết tốt xấu này thành mảnh nhỏ rồi. Trước mặt Bản vương, còn mang mặt nạ, thực đáng ghê tởm!

Tử Tiêu không biểu hiện tính tình ôn hòa như vừa rồi với Cầu Vô Cương, trào phúng cười nói:


- Ta đây cũng muốn nhìn xem, ngươi thật sự có cái bản lãnh đó hay không.


Cầu Vô Cương hừ lạnh nói:


- Tử Tiêu, ngươi tốt nhất không nên gây hấn với Bản vương. Bằng không, Bản vương cũng sẽ không coi cái quy củ gì mà chém ngươi, bất quá cũng chỉ là tiện tay mà thôi.


- Khẩu khí thật lớn! Bản tọa lại muốn xem xem, mấy trăm năm không gặp, con trùng thối ngươi có bao nhiêu đạo hạnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK