Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm, trong Đường Gia Bảo, trong đại sảnh nghị sự.

Không khí có phần kỳ lạ, Đường Điện Sơn và Đường Lộ Di và mấy trưởng lão ở trung tâm Đường Môn, ngay cả Thái Nghiên đều ngồi ở đó với vẻ mặt hơi cứng nhắc.

Dương Thần ngồi trên chiếc ghế dựa gỗ lim lớn, hai chân vểnh lên bắt chéo nhau, một tay cầm hũ rượu ủ đặc chế của Đường Môn, lúc lúc lại cho lên miệng nhấp một ngụm, một tay kia cầm điện thoại, đang gọi điện cho Lâm Nhược Khê ở Trung Hải xa xôi.

- Bà xã, Anh nghe Molins nói hôm nay em muốn làm nữ anh hùng, trái lại được một cô bé búp bê cứu sao? Quả thật không hổ thẹn là một người con gái tài ba, thời học sinh không qua nổi môn thể dục, sự trái ngược của tình tiết vở kịch cũng có thể đóng thành phim hài nữa, ha ha…

Dương Thần mở rộng cổ họng, cười lớn.

Sau khi ra khỏi lầu Vạn Quyển, Dương Thần liền gọi điện cho Molins, hỏi thăm tình hình của các chị em ở Trung Hải, ngoại trừ chút chuyện xảy ra với Lâm Nhược Khê ra, những người khác đều mạnh khỏe.

Dương Thần nghe xong câu chuyện mà Molins kể, gần như biết được cô bé đó là ai, trước đây chính mình đã để ý đến cô bé, chỉ có điều không ngờ rằng, cô bé đó lại tỏ ra kì lạ đến như vậy…

Đại lực sỹ siêu cấp bốn tuổi? Dương Thần lại có hứng thú mở mang đầu óc một chút, tất nhiên, vẫn còn một cao thủ huyền bí mà lúc đầu mình đã phát hiện ra….

Chỉ có điều, để cho Lâm Nhược Khê có thể thoải mái về tinh thần, Dương Thần cũng không nói sự việc một cách nghiêm túc, vì vậy chỉ trêu đùa với Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê ở đầu kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi:

- Nếu anh không còn chuyện gì, em cúp máy đây.

Dương Thần vội nói:

- Đừng mà, lẽ nào anh ra ngoài bốn ngày em không nhớ anh sao, đến đây, hôn một cái trong điện thoại…


Không đợi Dương Thần nói xong, trong điện thoại đã có âm thanh bận.

Dương Thần bất đắc dĩ nhét điện thoại vào trong túi, nói với đám người Đường Điện Sơn:

- Được rồi, các vị gọi ta đến đây có gì muốn nói?

Đường Điện Sơn cười khan vài tiếng, nói:

- Thật ra, cũng không cần chờ tôi có việc, mà là gia chủ Lý gia ở Yến Kinh, Lý Mạc Thân, sau khi được biết Dương thiếu gia ở Đường Môn, vừa mới liên lạc với chúng ta, hi vọng đợi mọi người cùng đến, có thể trò chuyện, coi như có việc gấp cần bàn bạc.

- Lý Mạc Thân?

Dương Thần buồn bực

một lúc, bản thân mình không nên cùng xuất hiện với gã kia mới đúng, cần liên lạc với mình, đáng ra là cháu của hắn, Lý Độn.

- Bởi nghe tin của ngươi ở lầu Vạn Quyển, Lý gia chủ mới biết được, sợ quấy rầy ngươi, liền liên lạc trước với huynh trưởng, đợi ngươi có thể nói chuyện, mới cho phép chúng ta dò hỏi ý của ngươi.

Đường Lộ Di giải thích.

Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, mơ hồ phỏng đoán, nói:

- Nếu đã như vậy, vậy thì liên lạc đi.

Mặc dù Đường gia bảo nhìn rất cổ kính, nhưng những thiết bị hiện đại hóa cũng không ít.

Trong đại sảnh nghị sự, trực tiếp còn có thiết bị thông tin video, Đường Điện Sơn tự mình ra tay, gọi theo đường dây riêng của Lý Mạc Thân.

Có lẽ vừa mới khởi động thiết bị cần thiết, đợi ba phút sau, bên đối diện mới xuất hiện hình ảnh.

Điều khiến mọi người bấy ngờ chính là, ngoài Lý Mạc Thân ra, Thái Vân Thành của Thái gia cũng đang ngồi ở đó, thông qua video, đang mỉm cười với Dương Thần và Thái Ngưng.

Thái Ngưng lộ rõ sư kinh ngạc, và Dương Thần hai người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Một ông lão tinh thần sáng láng khoác chiếc áo khoác kiểu tây, nhìn rất tùy ý ngồi trên ghế làm việc, điềm đạm nói với mọi người ở trong phòng nghị sự:

- Không ngờ lại hồi âm nhanh đến như vậy, cảm phiền các vị Đường gia bảo.

Đám người của Đường Điện Sơn cũng khách khí hàn huyên vài câu, bọn họ vốn thoát ly ra bên ngoài thể chế của người trong giới cổ võ, cũng sẽ không câu nệ với thanh danh hiển hách của tứ đại gia tộc.

Lý Mạc Thân nhìn Dương Thần, cười ha hả nói:

- Trước kia vẫn chưa chính thức đối diện để nói chuyện, ông nội cậu thường xuyên nhắc tới cậu, Dương Thần, nghe nói cậu vào lầu Vạn Quyển tìm công pháp, nhưng đã tìm thấy bảo bối gì tốt chưa?

- Có cũng không nói cho ông.

Dương Thần tẻ nhạt nói.

Giọng điệu của Lý Mạc Thân tắc lại, cười khổ nói:

- Thảo nào có thể hợp lại với thằng cháu Lý gia của ta, Lý Độn. Cũng đều không biết kẻ trên người dưới. Dù có nói thế nào ta vẫn là bề trên của cậu, tốt xấu cũng hãy giữ thể diện cho ta một chút.

Dương Thần đảo cặp mắt trắng dã:

- Ông lại không có cháu gái có thể cho tôi, cần gì khách khí với ngươi, đúng không, nhạc phụ đại nhân, ha ha…

Nói xong, Dương Thần lập tức nhìn Thái Vân Thành cười nịnh hót.

Lập tức, mọi người ở phòng nghị sự Đường Gia Bảo tràn đầy sự cứng nhắc, Thái Ngưng đỏ mặt mãi, dùng sức túm cánh tay Dương Thần, ra hiệu đừng nói bừa.

Thái Vân Thành nhìn thấy khuôn mặt ngây dại của Lý Mạc Thân ở bên cạnh, coi như tỉnh táo ho lên một tiếng, nói đâu ra đấy:

- Dương Thần à, hôm nay vội tìm cậu như vậy, là vì thời gian gần đây ở Yến Kinh xảy ra một số việc, cần phải bàn bạc với cậu, dù sao cậu cũng là một trong những người tham dự ở đây.

- Xin mời nhạc phụ nói.

Dương Thần vội nghiêm

chỉnh nói, dáng vẻ khiêm tốn nghe thỉnh giáo.

So sánh sự biểu hiện như vậy, lại khiến nửa khuôn mặt của Lý Mạc Thân ở bên đầu kia đen lại.

Thái Ngưng cảm thấy buồn cười, nhưng cảm thấy không thích hợp để cười, đành phải cố nhịn.

Thái Vân Thành mặc dù cảm thầy không được tự nhiên, cũng không dám nhiều lời, lập tức trình bày những điều cốt yếu của sự việc ra.

Hóa ra, câu chuyện vẫn bắt đầu từ vụ án trúng độc của Đường gia lần đó.

Vụ Đường Triết Sâm và Đường Uyển của Đường Gia trúng độc, vẫn do cục an toàn phụ trách điều tra, nhưng người hạ độc, vẫn không có dấu vết gì lộ ra, vì vậy, chỉ còn cách tiến hành phân tích bản thân của độc tố.

Căn cứ vào một số tài liệu còn để lại trước khi rời khởi Hoa Hạ, cục an toàn nhận định, người có thể bào chế ra loại độc tố này ở toàn bộ Hoa Hạ, hẳn là không vượt quá con số một người, mà đứng đầu trong sự nghi ngờ lớn nhất, chính là Nghiêm gia Nghiêm Bất Vấn!

Câu hỏi được đặt ra, Nghiên Bất Vấn là ai? Là một nhà khoa học tài năng có quyền thế rất mạnh trong mấy năm gần đây ở Hoa Hạ, nghiên cứu khoa học về sinh hóa, nghiên cứu và phát triển vũ khí, lĩnh vực nào trọng yếu cũng có sự cống hiến xuất sắc của hắn!

Là một nhân vật thần tượng với rất nhiều công trình nghiên cứu khoa học ở Hoa Hạ, lại là cháu họ đích tôn của gia tộc hoàn toàn nổi bật Nghiên gia, Nghiêm Bất Vấn không phải có thể điều tra dễ dàng được.

Huống chi, nói về tính chất công việc của Nghiêm Bất Vấn, nơi làm việc của hắn và rất nhiều tài liệu công việc cục an toàn cũng không dễ dàng điều tra, bởi vì nơi đó vó mối liên hệ nhất định đến cơ mật cấp cao của quân đội.

Mặc dù nói rằng, cục an toàn luôn có mối liên hệ chặt chẽ với bên quân đội, nhưng cục an toàn vẫn phục vụ nhiều cho chính phủ, bên quân đội vẫn là cái dù lớn che chở cho người nghiên cứu phát triển vũ khí Nghiêm Bất Vấn.

Bởi vậy, việc điều tra đối với Nghiêm Bất Vấn, chậm chạp khó có sự tiến triển, đó là nguyên nhân quan trọng mà vì sao vụ án trúng độc Đường gia vẫn không thể vạch rõ được chân tướng.

Chuyện này vốn là một vụ án độc lập, nhưng “cái chết” trước đó của La Thúy San lại khiến cho sự nghi vấn với Nghiêm Bất Vấn càng thêm rõ ràng hơn!

- Cậu cũng biết, Ngưng nhi trước đó phụ trách chuyên môn điều tra nguyên nhân cái chết của La Thúy San, cũng không giấu cậu, thật ra chúng ta thông qua con đường đặc biệt, kiểm tra DNA của thi thể bị thiêu cháy, sau khi đối chiếu với ít lông tóc rơi ở trong phòng của La Thúy San khi còn sống, chúng ta đã phát hiện ra, đó không phải là của La Thúy San!

Nghe thấy tin như vậy, đồng tử của Dương Thần co lại, lông mày cau lại.

Thái Ngưng cũng sửng sốt:

- Cha, ý cha nói, kết quả xét nghiệm đã chứng minh thật sự rằng, La Thúy San không chết?

Trước khi cô ta rời đi, chỉ đem những chứng cứ thu thập được giao cho Viêm Hoàng Thiết Lữ, không biết được sự phát triển sau đó như thế nào.

Thái Vân Thành trầm giọng nói:

- Không xác định được đã chết hay chưa, ít nhất, có thể kết luận, La Thúy San chắc chắn không giống như Ninh gia đã công bố, chết bất ngờ do bệnh tim, còn rốt cuộc tại sao lại xảy ra tất cả như vậy… ta nghĩ, Dương Thần, hẳn là cậu có suy đoán tốt hơn ta.

Dương Thần không có ý muốn đùa giỡn, La Thúy San, người phụ nữ này nếu đã chết, vậy thì không sao cả, nếu không chết, với mối thù hận của cô ta với chính mình và Lâm Nhược Khê thật sự không biết sẽ ngấm ngầm ra tay như thế nào.

- Các người nếu biết việc cô ta gặp phải có liên quan đến tôi, vậy cũng đừng giúp tôi che dấu đi, chỉ cần nói ra là được.

Dương Thần nói.

Thái Vân Thành gật đầu, tiếp tục nói:

- Theo chúng ta được biết, cái chết của La Thúy San, lớn nhất có hai khả năng, thứ nhất, đó là vì cô ta không chịu nổi sự trừng phạt của cậu đối với cô, tự sát. Nhưng Ninh gia đã tùy tiện nghĩ ra thủ đoạn để che dấu đi, lưu lại cho cô một cái chết vẻ vang, mới làm như vậy, thứ hai… La Thúy San không muốn chết, nhưng cô ta không thể không chết, hơn nữa… người muốn cô ta chết, rất có thể là Ninh gia…

- Làm sao có thể như vậy…

Vẻ mặt của Thái Ngưng trở nên kinh hãi:

- Chẳng phải….là thủ tướng Ninh sao?

- Điều này cũng không có gì lạ cả.

Lý Mạc Thân nói tiếp:

- Tên tiểu tử Ninh Quang Diệu đó, có thể giữ được vị trí thủ tướng nhiều năm, chưa đến năm mươi tuổi đã nắm được ngai vàng Thủ tướng, không có chút nhẫn tâm, tuyệt đối không thể làm được, năm đó khi hắn mười ba tuổi làm bí thư tỉnh ở vùng Tây Nam, nhưng rất quyết đoán sát phạt những quan lại địa phương không chịu nghe lời, chấp chính được ba năm, giết chết ít nhất hơn trăm người, rất nhiều vẫn là bọn đầu xỏ có máu mặt. Nếu không phải là người cạnh tranh có khí phách khiếp sợ đó, các lão gia này đều nhượng bộ lui binh, cũng không tới phiên hắn sớm như vậy đã gia nhập vào trung ương.

Dù sao cũng đều là cha mẹ của tứ đại gia tộc, lại là bề trên của Ninh Quang Diệu một bậc, Lý Mạc Thân nói đến một trong những người cầm quyền tối cao của Hoa Hạ, không có chút kiêng nể, ngược lại còn tùy ý bình luận giống như nhóc con miệng còn hôi sữa.

Mọi người ở Đường Môn nghe thấy những câu này, mặc dù phản ứng không lớn, nhưng cũng biết đây là cơ mật tối cao ở Hoa Hạ, nghĩ đến việc không chút e dè nói cho họ nghe, cũng mong bọn họ cuối cùng biết bày tỏ thái độ, vì thế mà sắc mặt đều không giống nhau.

Thái Vân Thành nói:

- Tuy nhiên, La Thúy San có phải do Ninh Quang Diệu giết hay không, cũng không phải là chuyện lớn, Ninh Quang Diệu vì quan tâm đến danh dự của Ninh gia, bảo toàn hình tượng chính phủ trong lòng dân, làm như vậy, cũng không có gì đáng trách… Dù sao, tính nết và cảnh ngộ của La Thúy San đều đã không xứng với phu nhân thủ tướng… Quan trọng là…


- Là thi thể của cô ta rốt cuộc ở đâu?


Trong mắt của Dương


Thần hiện ra tia sáng, nói:


- Cho dù là Ninh Quang Diệu muốn giết La Thúy San, cũng không cần đánh tráo thi thể bị thiêu, nếu thi thể không có tác dụng, vậy sẽ không có người đi đánh tráo….Điều mọi người hoài nghi….Là Nghiêm Bất Vấn đã lấy đi thi thể của cô ta!?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK