Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Lôi vô cùng kinh sợ, y không ngừng giãy dụa nhưng thân thể không chịu nghe sự sai khiến của y, tất cả chân nguyên đều dồn hết vào việc chạy trốn nhưng vẫn không tài nào thoát được sức hút của Hỗn Đỗn đỉnh.

- Cậu… rốt cuộc là ai?

Sắc mặt Lạc Lôi đỏ ửng, đã sống hơn hai trăm năm nhưng vẫn chưa bao giờ điên cuồng hét lên một cách mất mặt như vậy.

Dương Thần mặc kệ y, hắn đang chú ý đến những thủ vệ đang có ý định chạy trốn, thân người vụt một cái, trên tay ngưng kết ra một con rồng lửa tím xẹt qua bầu trời đêm.

Năm gã tu sĩ Hóa thần kỳ và Ly hỏa kỳ vẫn chưa kịp chạy liền bị tia lửa màu tím xuyên qua thân thể, chớp mắt trở thành bột phấn biến mất.

Lạc Lôi nhìn thấy cảnh này, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không còn nữa, thực lực của đối phương, khiến y cảm thấy thâm sâu khôn lường như của gia chủ Lạc Thiên Thu.

Sau khi Dương Thần chắc chắn rằng không còn kẻ nào nữa, quay đầu về phía Lạc Lôi, nhìn vào ông già đang bị Hỗn Đỗn đỉnh khống chế, hắn cười tà ma nói

-Tôi hình như thấy họ gọi to ông là đại quản gia, vậy nghĩa là ông chính là Lạc Lôi?

- Phải thì thế nào, cậu dám xông vào Lạc gia bảo, còn dám động thủ với tôi, nếu biết điều thì lập tức thả lão phu ra, nếu không, cho dù ngươi thủ đoạn cao siêu cũng không thể thoát khỏi cao thủ của Lạc gia ta đâu!

Lạc Lôi gân cổ nói

- Ha ha, mắc cười, ông muốn giết tôi, bây giờ muốn tôi thả ông ra, ông có phải già rồi nên lú lẫn rồi không?

Nụ cười của Dương Thần vừa nở ra thì liền trầm xuống, sát khí đằng đằng nói

- Nếu muốn giữ tính mạng thì phải ngoan ngoãn hợp tác với tôi, trả lời câu hỏi của tôi. Sau khi hỏi xong, tôi sẽ phế đi tu vi của ông rồi thả ông đi. Nếu không, bây giờ tôi sẽ tiêu diệt ông đến nỗi không thể tìm ra dấu vết, hồn bay phách lạc!


Lạc Lôi nghiến răng nghiến lợi, lại có ý đồ thoát khỏi sự khống chế của Hỗn Đỗn đỉnh, điên cuồng xông vào hàng rào ma lực u ám của Hỗn Đỗn đỉnh nhưng vẫn không thành.

Tuy y có tu vi của Minh thủy trung kỳ nhưng Dương Thần đang nắm Thái thanh thần lôi đại viên mãn, lại có bảo vật đẳng cấp đã được phục hồi thành tiên khí là Hỗn Đỗn đỉnh, cứ cho là tu sĩ ở Nhược thủy cuối kỳ, với pháp bảo tiên khí đẳng cấp này thì không thể nhẹ nhàng thoát khỏi sự khống chế của nó, chứ đừng nói đến y chỉ là tu sĩ Minh thủy trung kỳ?

- Đừng phí công vô ích nữa, tôi muốn giết ông cũng dễ như trở bàn tay thôi

Dương Thần khinh miệt nói

Trong mắt Lạc Lôi lóe lên nhiều suy nghĩ, do dự một chút, hỏi

- Nếu tôi hợp tác với cậu, cậu thật sự sẽ thả tôi đi?

- Tôi nói lời sẽ giữ lời, chỉ phế tu vi của ông thôi

Dương Thần nói

Lạc Lôi giãy dụa một hồi, phế đi tu vi, giữ lại tính mạng, ít nhất dựa vào sự tận tụy tận lực đối với Lạc gia hơn một trăm năm nay, cũng có thể kiếm được miếng cơm, hơn nữa tu luyện lại, có lẽ còn có cơ hội chuyển mình.

Chết không bằng được sống, Lạc Lôi quyết định, gật đầu nói

- Được, cậu hỏi đi!

Dương Thần trong lòng mừng thầm, hỏi

- Lạc gia có phải đã bắt được Tiêu Chỉ Tình của Tiêu gia không?

- Ừm?

Lạc Lôi không ngờ chuyện hắn muốn hỏi là chuyện này, y cứ tưởng tên cao thủ bí mật này sẽ hỏi những bí văn gì đó của Lạc gia, nhíu mày hỏi

- Vậy, cậu tại sao lại hỏi về cô ấy? Cậu là người của Tiêu gia?

- Đừng phí lời, tôi hỏi thêm ông, Chỉ Tình đang ở đâu, tình hình thế nào?

Dương Thần cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh.

Con ngươi Lạc Lôi lay chuyển một lát, vẻ mặt lão già hiện lên nét cười tinh quái

- Cậu chẳng lẽ muốn cứu Tiêu Chỉ Tình? Khà khà, nếu muốn cứu cô ấy thì tốt nhất đừng đụng vào tôi, nếu tôi chết thì cô ấy cũng phải chết!

Lạc Lôi nghĩ ra một kế, có lẽ như vậy sẽ lừa được đối phương, không dám động đến y.

Nhưng Dương Thần cũng đâu phải thuộc loại hiền lành gì, thấy lão già này như vậy mà con dám uy hiếp hắn, nhất thời giận dữ.

Chợt thu lại Hỗn Đỗn đỉnh, trực tiếp lấy tay bóp, khiến cho cổ của Lạc Lôi bị hắn bóp chặt.

Dưới uy lực chân nguyên bá đạo, Lạc Lôi không hề có lực phản kháng.

- Mẹ kiếp, tù nhân mà dám uy hiếp lão tử, ngươi tưởng lão tử là đứa trẻ ba tuổi cho ngươi chơi đùa à?

Dương Thần phát ra tà khí điên cuồng dường như trong phút chốc có thể giết chóc khắp nơi, khiến cho Lạc Lôi sợ đến nỗi gần như đái ra quần, cả đời y chưa hề biết đến loại sát khí đẳng cấp này, trong Huyễn cảnh không hề có người giết người điên cuồng, loại sát khí này nếu không chém giết tính mạng của hơn ngàn người trở lên thì không thể có được.

Đang lúc y tính cầu xin tha mạng thì Dương Thần dùng một bàn tay nắm lấy bả vai trái của y.

Rắc rắc

Dương Thần trực tiếp kéo đứt một cánh tay trái của y, giơ lên cao, máu tươi đầm đìa.

Bùng

Một luồng tam muội chân hỏa được dấy lên, ngọn lửa bạch kim trong phút chốc đốt cánh tay thành tro bụi.

- A

Đợi đến khi thấy cảnh này thì Lạc Lôi mới phản ứng, trơ mắt nhìn cánh tay trái của mình bị đốt đi, tơ máu ở tròng mắt trải rộng, càng thêm sợ hãi, khàn giọng la đau.

- Lão tử hỏi ngươi thêm lần nữa, Chỉ Tình đang ở đâu?

Dương Thần trầm giọng hỏi

Lạc Lôi cố nén sự đau đớn, sắc mặt xanh mét, run rẩy nói

- Cô ấy đang ở phòng lưu trữ của phòng luyện đan… cô ấy… cô ấy vẫn còn sống…

- Phòng luyện đan ở đâu?

Dương Thần vui mừng, xác định được Chỉ Tình vẫn còn sống là tốt.

Lạc Lôi trả lời

- Nằm phía nam của Lạc gia bảo, kiến trúc có ba tầng lầu, có treo tấm biển, rất dễ nhận ra… cô ấy ở tầng thứ ba.

- Vậy ông có được vào đó không? Phòng luyện đan có cấm chế gì, có người canh chừng không?

- Tôi … tôi là đại quản gia, có thể đi vào bất cứ lúc nào, trưởng lão canh giữ sẽ mở cấm chế, chỉ cần họ mở cửa, bên trong ngoài trưởng lão luyện đan ra thì không còn ai canh chừng nữa.

Lạc Lôi cũng đã học được cách trở nên ngoan ngoãn, bản thân biết chắc sẽ bị phế đi tu vi, nếu lại bị cụt chân thì không đáng, cho nên đã hỏi thì trả lời, còn cố gắng trả lời cặn kẽ.

- Rất tốt, tôi hỏi thêm câu cuối, gia tộc trong Lạc gia, có bao nhiêu cao thủ ở Minh thủy kỳ trở lên

Dương Thần rất quan tâm điểm này, nếu có hơn năm người trở lên thì phải đặc biệt cẩn thận, cứu được Chỉ Tình cũng khó mà dễ dàng thoát khỏi đây.

Dù sao bản thân hắn vừa bảo vệ cô gái vừa chạy thì Hỗn Đỗn đỉnh sẽ không khôi phục hoàn toàn được uy lực của nó, cũng không thể chịu nổi mấy tên cao thủ Nhược thủy kỳ cùng lúc công kích, không thể an nhiên bảo vệ được Chỉ Tình.

Lạc Lôi lập tức trả lời

- Có ba người, lão gia, nhị gia và đại trưởng lão

Trong lòng Dương Thần an tâm một chút, ba người vẫn còn được, có lẽ sẽ không có vấn đề gì

- Cao nhân, tôi đã nói hết rồi, ông có thể thả tiểu lão tử này không?

Lúc này Lạc Lôi mới bắt đầu cầu xin.

Dương Thần chỉ vội vã đi cứu Chỉ Tình, cũng lười hỏi thêm

- Thả ông?

Dương Thần cười nhạo

- Ông đã sống từng tuổi này rồi, xem ra quá hồ đồ rồi, lão hổ bắt được thỏ con, sống hay chết là do con thỏ quyết định sao?

- Người nuốt lời

Lạc Lôi tức đến nỗi thổ huyết

Dương Thần hừ lạnh một tiếng, trên tay ngưng tụ chân nguyên hùng hồn, “răng rắc” một tiếng, trực tiếp vặn nát cổ của Lạc Lôi.

Lạc Lôi mất đi cơ hội sống nên chết một cách không nhắm mắt, thậm chí trước khi chết, y cũng không biết Dương Thần là ai.

Dương Thần tháo chiếc nhẫn không gian ra, lấy ra một bộ y phục của Lạc Lôi mặc lên người, lấy đi Kinh lôi tiên của y, phát hiện ra trong nhẫn không gian còn có một số chìa khóa và lệnh bài các loại của gia tộc, cũng bỏ vào hết, chỉ tiếc là không biết dùng vào việc gì.

Mà trong số đó có một thứ khiến cho Dương Thần có chút bực bội.

Đây là một kim loại tính chất đặc thù, giống như một cái bình lớn bằng ngón tay cái được nung luyện từ các loại kim loại thần bí mà thành, dùng một nút lọ phù văn bịt kín.

Sau khi Dương Thân lấy nút lọ ra thì lập tức nhíu mày.

Trong bình có một số chất lỏng sền sệt màu đen đỏ, tuy chỉ có một chút, chắc cũng mười mấy giọt, ngửi không ra mùi gì cả, khiến cho Dương Thần nhạy bén cảm nhận được khí chất âm u hùng mạnh.

Xem ra cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, Dương Thần lập tức đậy nút lại, tạm thời không nghĩ nhiều đến nó, cất về nhẫn không gian.

Xử lý ổn thỏa, sau khi hủy diệt thi thể của Lạc Lôi thì Dương Thần điều chỉnh tu vi ở Minh thủy trung kỳ, thảnh thơi trở về Lạc gia bảo.

Lần trở về này cũng không tốn quá nhiều thời gian, đến phía nam của Lạc gia bảo, nhìn thấy thủ vệ của mình gọi lớn “đại quản gia” mà không phát hiện ra gì cả.

Lạc gia bảo rất lớn, một số thủ vệ đi theo không trở lại cương vị của mình, nhất thời không có người chú ý đến.

Dương Thần giả vờ ra dáng tuần tra, vênh váo dạo một vòng lớn, cuối cùng đến bên ngoài một nơi có kiến trúc bạch ngọc cực lớn với ba tầng lầu.

Liếc nhìn tấm biển, phía trên ba chữ ghi “phòng luyện đan”, Dương Thần trong lòng reo mừng, Tình Nhi xem như anh tìm được em rồi.

Nhưng Dương Thần biết rằng càng quan trọng khẩn cấp thì càng không thể sơ ý, duy trì dáng vẻ bình tĩnh, đi đến trước cửa phòng luyện đan.

Hai trưởng lão canh giữ bên ngoài thuộc Minh thủy sơ kỳ, đều đầu tóc bạc phơ, cũng được tính là lão nhân trong gia tộc, nhưng nhìn thấy “Lạc Lôi” thì cung kính hành lễ.


- Đại quản gia tối như thế này mà còn tới phòng luyện đan, chẳng lẽ gia chủ muốn lấy linh đan gì sao?


Một vị trưởng lão cười hỏi


Dương Thần trong lòng lo lắng, hai người này vẫn chưa chịu chủ động mở cửa, cũng không trả lời nhiều, thấp thỏm cười gật đầu


- Đúng vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK