Mấy người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu đoán chừng Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng muốn tự ăn mừng với nhau nữa nên sau khi uống trà nói chuyện phiếm một hồi lão gia tử liền nói:
“Nếu tính ngày kia bắt đầu xuất phát thì có một số đồ chắc hẳn phải bắt tay vào chuẩn bị từ hôm nay thì mới kịp, ta cùng với ngoại tổ mẫu và di mẫu của hai đứa về trước, ngày mai lại qua đây một chuyến sau, lúc đó lại mang thêm chút đồ qua tặng cho các con.”
Phản ứng đầu tiên của Cẩm Xuyên là cảm thấy lưu luyến không nỡ, cậu dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía mọi người nói:
“Mọi người không ở lại ăn cơm trưa xong rồi hẵng về sao? Vả lại chút nữa hai người chúng con cùng đi chuẩn bị sắp xếp đồ đạc thì ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có thể trông nom Thần Thần giúp con nữa.”
Cậu nghĩ tới chuyện vài ngày nữa đã cần phải về thôn Dư gia rồi, sau khi trở về sẽ có rất nhiều việc trong nhà cần được sắp xếp thỏa đáng, tới lúc đó hẳn phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể quay trở lại được, cho nên trong khoảng thời gian vẫn chưa rời đi thì cậu thực muốn có thêm càng nhiều thời gian ở bên cạnh mấy người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu.
Ngoại tổ mẫu nghe xong cảm thấy ấm lòng không ít, bản thân bà cũng cảm thấy mấy lời đề nghị này của Cẩm Xuyên khá hợp lý mới nói:
“Vậy thì hôm nay ta cùng với ngoại tổ phụ nhà con ở lại đây đợi ăn cơm cùng hai đứa, để cho di mẫu với biểu ca ngươi trở về sắp xếp người hộ tống hai đứa trở về quê nhà là được rồi.”
Xác thực là có rất nhiều chuyện cần Chương Uyển Như tự mình xử lý, ví như chuyện cho người hộ tống cháu ngoại trai về quê chắc chắn không thể chỉ tùy tiện đưa ra hai chiếc xe ngựa trống cùng với vài người là xong, thời gian gấp gáp, bởi vậy khi nghe lão thái thái nói xong Chương Uyển Như liền vội vàng dẫn Lý Hạo Lâm cáo từ rời đi, “Cha, nương, buổi tối con sẽ cho người tới đón nhị vị về sau.”
Dư Chu nghe lời bà nói liền hơi rũ mắt, theo lý mà nói nếu Cẩm Xuyên muốn có nhiều thời gian tiếp xúc với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của mình hơn thì giữ nhị vị qua đêm lại nhà bọn họ mới là hợp lý nhất, khổ nỗi hiện giờ bên trong nhà bọn họ không chỉ không có viện tử trống, mà ngay cả nhân thủ thừa ra để chăm sóc cho hãi lão cũng không có luôn, cho nên khi nghe di mẫu nhắc tới chuyện cho người qua đón hai vị lão nhân gia thì hắn không có lập trường gì để nói lời phản đối.
Di mẫu và Lý Hạo Lâm rời đi không lâu thì Văn tiên sinh cũng mang theo Dư Ôn Lương rời nhà ra ngoài có việc, nói là cần đi sắp xếp một số thứ tại nơi này, chắc phải buổi tối mới có thể trở về được.
Hai người đi rồi thì trong nhà chỉ còn lại hai vị lão nhân gia cùng với một nhà ba người nhà Dư Chu. So ra Cẩm Xuyên không nỡ rời xa hai người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu thì người mà nhị vị không nỡ rời xa nhất lại chính là nhóc con Thần Thần.
Lão gia tử cùng với lão thái thái thực nghiêm túc ngồi đó trông nom chơi đùa cùng với Thần Thần hồi lâu, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó liền ngẩng đầu hỏi Dư Chu và Cẩm Xuyên, “Không phải các ngươi nói là muốn đi thu dọn đồ đạc hả, sao vẫn còn ở chỗ này làm cái gì?”
Dư Chu, Cẩm Xuyên:…
Hai người thực muốn câm nín trong nháy mắt, một lát sau mới đồng thời đứng dậy nói với nhị lão, “Vậy làm phiền hai người giúp đỡ trông chừng Thần Thần rồi.”
“Đi đi.” Lão thái thái phất tay, “Hai người ta với ngoại tổ phụ của các ngươi còn không chăm nổi một mình bé con này hay sao.”
Dư Chu và Cẩm Xuyên không nói thêm lời nào nữa, một trước một sau vô cùng ăn ý tiến vào bên trong phòng ngủ.
Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng chốt then cửa 'lạch cạch' ở phía sau không khỏi sững người ngạc nhiên, quay đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Phu quân làm cái gì đấy?”
Dư Chu chỉ hơi cúi đầu chăm chú nhìn thẳng vào mắt Cẩm Xuyên, mỉm cười không nói.
Cẩm Xuyên lĩnh ngộ được ý tứ nào đó thông qua nụ cười tủm tỉm này của hắn, chầm chầm đi tới bên cạnh Dư Chu, vươn tay ôm chặt lấy eo phu quân nhà mình, khuôn mặt áp sát với lồng ngực của hắn dùng giọng nói mang theo sự phấn khích vui mừng mà trước đó không kịp biểu hiện ra ngoài nói, “Phu quân à, huynh lợi hại quá đi!”
Dư Chu cúi đầu nhìn đôi mắt đang ngước nhìn chính mình của Cẩm Xuyên chứa đầy sự sùng bái thì trong lòng nhất thời nóng lên, không nhịn được hơi khom người dồn sức vào trên đôi cánh tay, bế thẳng người trong lồng ngực mình lên xoay vòng hai vòng ngay bên trong phòng ngủ.
Cẩm Xuyên bị dọa cho giật mình sợ hãi, nghĩ tới ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu còn đang ở ngay tại gian ngoài liền vội vàng kìm nén âm thanh sợ hãi suýt chút nữa bật thốt ra khỏi miệng.
Đợi đến khi hai chân cậu đã có thể tiếp xúc với mặt đất, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào lại nghe thấy Dư Chu nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Vui không?”
“Vui!” Cẩm Xuyên dùng sức gật đầu.
“Từ nay về sau đệ chính là phu lang nhà tú tài rồi,” Dư Chu cúi thấp đầu, mũi cọ mũi với Cẩm Xuyên trong lòng, “Ta sẽ tiếp tục cố gắng giành về danh hiệu phu lang cử nhân về cho phu lang nha.”
Cẩm Xuyên đổi động tác, hai tay vươn lên câu lấy cần cổ Dư Chu nghiêm túc nói: “Như thế này ta đã thỏa mãn lắm rồi.”
Dư Chu 'à' một tiếng, hàm chứa nụ cười gian hỏi: “Vậy có thể nói cho ta biết tại sao đệ nhất quyết muốn trở về quê nhà cùng với ta hay không?”
Vẻ mặt Cẩm Xuyên có hơi cứng ngắc một chút, né tránh ánh nhìn của Dư Chu lắp bắp nói, “Ta… không cho huynh biết đâu.” Nói xong cậu buông cánh tay đang câu lấy cần cổ của phu quân nhà mình xuống, giống như một chú cá nhỏ trượt người trốn ra khỏi lồng ngực của Dư Chu, mở rương bắt đầu thu thập đồ đạc cần mang theo.
Dư Chu bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười đi qua chỗ cậu, mở rộng vòng tay ôm trọn lấy người từ phía sau, đặt cằm gác lên trên bờ vai của người trong lòng hầm hừ nói: “Đệ không nói thì ta cũng biết rõ là vì sao.”
Cẩm Xuyên cực kì không phục giãy giụa vài cái, “Nếu đã biết rõ huynh còn hỏi ta làm gì?”
Dư Chu chầm chậm nói: “Chủ yếu là cảm thấy hiện tại phu lang đã là biểu thiếu gia danh giá vọng tộc đồ cười phong phú mà ta lại chỉ là tên tiểu tử nghèo vừa mới lấy được danh phận tú tài mà….”
Cẩm Xuyên nghe được nửa đầu câu đã nhíu chặt hai hàng lông mày lại quay đầu bịt kín miệng Dư Chu lại, nhướng mày khó chịu hỏi: “Phu quân nói những chuyện này là có ý gì?”
Dư Chu nhún nhún vai, “Ta chỉ muốn đệ tự tin vào bản thân mình một chút.”
Cẩm Xuyên sững người một chút rồi mới bật cười thành tiếng, “Vậy mà huynh còn dám nói đã biết lý do ta nhất quyết theo huynh trở về quê, rõ ràng là không đoán đúng mà.” Nói xong cậu mới đẩy nhẹ bả vai Dư Chu ra, hiểu thị hắn mau tránh ra đừng có ngồi đây cản trở cậu thu dọn đồ đạc.
Dư Chu hơi dùng thêm lực vào cánh tay ép người tựa gần về phía chiếc rương đồ hơn, đè thấp âm thanh hỏi: “Vậy đệ nói cho biết là vì sao đi.”
Cẩm Xuyên biết rõ phu quân nhà mình cố ý dùng giọng nói dụ hoặc này chọc ghẹo cậu, nhưng bản thân vẫn không có tiền đồ mắc bẫy như cũ, nhất là hiện tại hai người còn ở trong tư thế này nữa, cậu miễn cưỡng chống cự vài lần rồi cũng chịu thành thật thú nhận:
“Ta chính là muốn quay trở về cho tất cả mọi người thấy phu quân nhà ta lợi hại như thế nào đấy!”
Nói xong còn đắc ý hếch cao cằm lên nữa.
Dư Chu hiếm khi thấy được dáng vẻ như ngày hôm nay của cậu, có thể thấy được cậu thực sự vui vẻ từ tận đáy lòng như thế nào, lòng hắn cũng cảm thấy yêu thích tới khó nhịn, nương theo động tác hếch cằm đắc ý của cậu thơm lên đôi môi kia một cái, “Sao hôm nay phu quân nhà ta lại đáng yêu thế chứ.”
Cẩm Xuyên chớp chớp mắt, lại hơi dùng sức đẩy Dư Chu một cái, lần này dùng đủ lực đẩy nên đã đẩy người cách xa ra được một chút, tiếp đó cậu liền xoay người đi giả vờ như bản thân đang nghiêm tức thu dọn đồ đạc cho Thần Thần.
Dư Chu thì đứng ngay bên cạnh thật lâu mới nghe thấy âm thanh nho nhỏ từ phía rương hành lý truyền tới.
“Đáng yêu là từ ngữ dùng để hình dung Thần Thần.”
Hai người bận rộn hồi lâu mới thu thập xong đồ dùng cần thiết, lúc đi ra bên ngoài thì cả hai đã quay trở về với dáng vẻ trầm ổn đứng đắn thường ngày rồi.
Thời gian hai ngày nay có ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu hỗ trợ trông nom Thần Thần, một nhà di mẫu giúp đỡ chuẩn bị xe ngựa cùng với phái người hộ tống trên đường nên hai người Dư Chu và Cẩm Xuyên chỉ cần quan tâm tới chuyện thu dọn sắp xếp đồ đạc trong nhà cùng với lễ vật mang trở về cho mọi người mà thôi, rất nhanh thì hai người đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, thậm chí là còn dôi ra chút thời gian rảnh rỗi nữa.
Tốc độ từ trước tới giờ chưa từng có này làm Dư Chu và Cẩm Xuyên không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều, càng làm cho hai người thể nghiệm được cái lợi khi có trưởng bối quan tâm săn sóc.
Buổi sáng ngày xuất phát trở về thôn Dư gia thì có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng với một nhà di mẫu tiễn ba người nhà Dư Chu và Cẩm Xuyên ra khỏi thành.
Di phụ dặn dò mấy người hộ tống bọn họ trở về thêm một vài vấn đề, còn những người khác thì đều vây quanh bên người Dư Chu và Cẩm Xuyên, chính xác mà nói là đang vây quanh bên cạnh Thần Thần dặn dò hai phu phu nhà họ: “Các ngươi đi đường chậm một chút cũng không sao hết, chớ có để Thần Thần nhà chúng ta mệt nhọc là được rồi.”
Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không biết trả lời sao mới tốt, nếu thẳng thừng nói ra chuyện nhi tử nhà mình chỉ thích ngồi trên xe ngựa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài thì cũng không biết có người nào tin tưởng hay không nữa, vậy nên chỉ đành gật đầu thay lời đồng ý.
Lão thái thái lại nói: “Di phụ ngươi nói mấy người sắp xếp đi theo hộ tống các ngươi trở về đều là người được việc, mấy việc đồng áng cũng biết làm nên đến lúc đó cứ để bọn họ cùng thu hoạch mùa màng đi. Nếu có thể thuê thêm người về hỗ trợ cũng có thể thuê thêm vài người, xử lý cho xong mọi chuyện rồi nhanh chóng trở lại phủ thành biết không.”
“Vâng ạ,” Cẩm Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, ngừng một lát lại mong ngóng nhìn về phía nhị lão nói, “Ngài với ngoại tổ phụ cũng lưu lại nhà di mẫu thêm một khoảng thời gian nữa có được không ạ, ít nhất cũng phải đợi chúng con từ dưới quê quay trở lại rồi mới được rời đi đó.”
Lão thái thái mỉm cười nói: “Chuyện này con không cần bận tâm, ta với ngoại tổ phụ của con đã gửi thư về cho cữu cữu nhà các ngươi rồi, đã nói là phải ở lại đây tới khi làm tiệc đầy năm cho Thần Thần xong mới quay trở về.”
Hiện tại mới vừa bước qua tháng chín, cách thời gia làm tiệc đầy năm cho Thần Thần khoảng hơn hai đến gần ba tháng, mấy người họ trở lại thôn Dư gia thì muộn nhất là khoảng đầu tháng mười liền có thể quay trở lại phủ thành, tính toán như vậy thì thời gian có thể ở bên cạnh hai vị lão nhân vẫn còn khoảng hơn một tháng nữa, Cẩm Xuyên cảm thấy thỏa mãn trong nháy mắt.
Lại lan man thêm mấy câu nhắc nhở giữ gìn sức khỏe các loại thì lão gia tử mới mở lời, “Đừng lưu luyến không rời mãi thế, để hai đứa chúng nó xuất phát đi, bằng không đến tối lại không kịp chạy tới chỗ trọ bây giờ, đến lúc đó Thần Thần lại phải qua đêm nơi hoang vu dã ngoại cùng với đám người lớn bọn họ.”
Vốn dĩ lão thái thái vẫn còn có chút không nỡ, vừa nghe tới chuyện Thần Thần phải qua đêm tại vùng hoang vu dã ngoại thì bà vội vàng đưa Thần Thần lại cho Dư Chu nói, “Các ngươi mau đi nhanh đi.”
Dư Chu bật cười vươn một tay ra đón lấy Thần Thần, một tay còn lại kéo lấy Cẩm Xuyên, một nhà ba người trèo lên xe ngựa trước ánh mắt chăm chú của mọi người ở đây.
Sau khi tiến vào bên trong xe ngựa còn chưa kịp ngồi vững thì Cẩm Xuyên đã vén tấm mành xe lên vươn cái đầu nhỏ ra bên ngoài nhìn những người thân đang mỉm cười đưa tiễn gia đình mình.
Chỉ duy nhất có lão gia tử là không chút lưu tình phất tay cho người đánh xe mau đánh xe rời đi.
Di mẫu chuẩn bị thêm hai cỗ xe ngựa cho đám Dư Chu mang về cùng, cho nên trong xe ngựa lúc này chỉ có ba người nhà bọn họ, còn mấy người Văn tiên sinh và Dư Ôn Lương thì đang ngồi trên chiếc xe ngựa khác, nhà Hạ Vân Kỳ thì có xe ngựa của chính mình.
Âm thanh bánh xe ma sát với mặt đường làm tâm trạng của Dư Chu và Cẩm Xuyên đều khác xa so với lúc mới tới nơi đây.
Một tháng trước cả gia đình họ từ thôn Dư gia tới phủ thành là vì để Dư Chu bước trên con đường tiến tới tương lai tốt đẹp.
Không nghĩ tới chỉ trong khoảng thời gian một tháng, không chỉ có Dư Chu giành được công danh tú tài, mà ngay cả Cẩm Xuyên cũng may mắn nhận lại được thân nhân của chính mình.
Người duy nhất không có tâm trạng biến đổi gì chắc hẳn chỉ có một mình Thần Thần mà thôi, vẫn là một bé con ngoan ngoãn dễ nuôi như cũ.
Đoàn người không nhanh không vội, đi hết hơn bốn ngày đường mới trở về tới trấn trên.
Mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí còn có suy nghĩ đi đường chậm một chút đúng là thoải mái hơn nhiều, nhưng lại không biết rằng hai ngày trước khi về tới trấn trên thì đã có người đứng ngay ngoài cửa trấn chờ đợi đoàn người bọn họ rồi.
Lúc nghe thấy được tiếng pháo nổ không báo trước thì Dư Chu mới giật mình nhớ tới chuyện Hạ Vân Kỳ giành được tiểu tam nguyên, theo tập quán tại nơi đây huyện lệnh sẽ phái người tới đón tiếp, thậm chí người trên trấn còn sẽ đứng dọc hai bên đường quan sát chúc mừng nữa.
Mấy người đi cùng như bọn họ cũng được hưởng ké chút náo nhiệt.
Điều Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không ngờ tới chính là nhóc con Thần Thần vẫn luôn ngoan ngoãn không thôi nhà mình vậy mà lại sợ tiếng pháo nổ, lúc vừa nghe được tiếng pháo đầu tiên vang lên thì thân thể bé con run lên một cái, tiếp sau đó liền nằm bò trong lòng Dư Chu lớn tiếng gào khóc tới nỗi người ngồi trong mấy chiếc xe khác cũng có thể nghe thấy được một cách rõ ràng, có dỗ dành thế nào cũng không ăn thua.
Dư Chu đoán chừng nếu còn đi cùng với nhóm Hạ Vân Kỳ thì không thể tránh được phải nghe tiếng pháo nổ tiếp, hắn chỉ đành khiến người đánh xe đi nhanh về phía mấy người Hạ Vân Kỳ chào hỏi một tiếng rồi mới rẽ ngang đi thẳng về thôn.
Thôn Dư gia không có náo nhiệt giống như trấn trên, nhưng những tin tức cần nhận được cũng đã nhận được đầy đủ.
Chớp mắt trong thôn họ đã thêm được hai vị tú tài, lý chính cùng với các vị trưởng bối trong thôn vui mừng tới cười không ngậm được miệng, ông cũng đã dặn dò đám hài tử đứng canh chừng tại cổng thôn từ lâu, chỉ cần thấy có xe ngựa tiến vào liền lập tực chạy trở về gọi người lớn ra.
Dư Chu và Văn tiên sinh cũng đã có chuẩn bị từ sớm, lúc đám hài tử vây quanh liền phát kẹo đường hết một lượt.
Tiếp đó lại ứng phó với loạt lời chúc mừng từ người lớn trong thôn mới có thể thoát thân.
Trước khi Dư Chu trở lại trong xe ngựa liền dùng ánh mắt quét nhìn một lượt những người có mặt tại đây, bỗng nhớ tới chuyện vừa rồi lúc mọi người tiến lên chúc mừng không hiểu tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy như thiêu thiếu thứ gì đó.
Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mới kéo lấy Khánh thúc cách gần nhất hỏi: “Mấy người Trần thúc…”
Hắn còn chưa nói xong thì Khánh thúc liền nói: “Trần đại nương bị bệnh, mấy ngày nay cả nhà bọn họ đều canh giữ trong nhà cả.”
Người dịch: Hana_Nguyen