Vốn Cẩm Xuyên còn nghĩ hắn muốn thương lượng việc quan trọng nào với mình nên mới cho hạ nhân lui hết ra bên ngoài, kết quả thực không dễ gì mới cạy miệng phu quân nhà mình được thì lại chỉ là muốn thương lượng chuyện quà đáp lễ cho học sinh, đúng là khiến cậu cạn lời câm nín thật lâu.
Dư Chu đợi thật lâu vẫn không thấy phu lang nhà mình đáp lại thì cánh tay đang đặt trước bụng cậu liền bắt đầu không thành thật gãi nhẹ vài cái.
Cẩm Xuyên hơi giãy nhẹ phần eo bĩu môi nói: “Chuyện này thì có gì để mà thương lượng chứ, chẳng phải cũng chỉ có mấy thứ quy định sẵn đó rồi sao.”
“Đúng là không có mấy thứ,” Dư Chu nói, “Thế nhưng mỗi người mấy thứ thì số lượng gộp lại cũng không phải ít.”
Cẩm Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay hư hỏng trên bụng nhỏ của mình, “Cuốn <luận ngữ> thì huynh tự mình đi tiệm sách mua đi, cần tây với hành lá thì mấy tháng trước ta đã cho người trồng rồi, hiện giờ vừa đúng thời điểm xanh um tươi tốt ấy chứ, huynh đừng có nói với ta là mình không biết chuyện này nhé?”
Nói cũng trùng hợp, số hành lá nhà cậu trồng lần này cũng chính là số hành lá nhận quà đáp lễ thời Dư Chu đi bái Văn tiên sinh làm thầy được ông tặng cho năm đó cả. Sau khi Dư Chu mang về thì Cẩm Xuyên liền mang ra trồng tại mảnh vườn nhỏ trong sân nhà họ, hành mọc quanh năm nên một năm bốn mùa đều phát triển cực kì tươi tốt, kể cả vào những ngày đông rét lạnh thì cũng chưa từng bị chết rét. Ngay cả năm nhà họ tới phủ thành sinh sống thì cây hành cũng chỉ phát triển chậm hơn một chút chứ không hề khô héo hay lụi tàn.
Vậy nên lúc xây nhà mới Cẩm Xuyên liền kêu người giữ lại, sau đó thì chuyển qua trồng tại trong vườn rau mới của nhà mình.
Giờ Dư Chu đã là tiên sinh mà dùng số hành này tặng lại cho học sinh của mình thì khiến cho người ta rất có cảm giác truyền thừa.
Hiển nhiên là tâm tư hiện giờ của Dư Chu không có ở chỗ này, thậm chí ngay cả chuyện chuẩn bị quà đáp lễ cho học sinh cũng không quá để ý trong lòng, hắn thản nhiên thừa nhận: “Ta chỉ muốn được ở riêng với đệ một lúc thôi.”
Thực ra thì Cẩm Xuyên cũng muốn nên nghe hắn nói vậy liền không nói thêm lời nào, yên tĩnh hưởng thụ khoảng thời gian thế giới hai người hiếm hoi.
Nhưng mà trong lòng cậu vẫn luôn nhớ thương hai đứa nhỏ đang nằm ngủ ở phòng bên cạnh cho nên mới không được bao lâu liền nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Huynh nói xem, Tiểu Hi nhi nhà chúng ta là một cái ca nhi mà sao biết cách giày vò người khác như vậy chứ?”
“Nó vẫn còn là một đứa nhỏ thôi mà, ầm ĩ chút cũng là chuyện bình thường,” Dư Chu tùy ý nói, “Lại nói chứ, ca nhi thì đã làm sao, ai quy định ca nhi thì nhất định phải tuân thủ phép tắc, ngoan ngoãn im lặng cơ chứ.”
Cẩm Xuyên cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện nhi tử nhỏ trong nhà không dễ chăm mà thôi, thật không ngờ phu quân nhà mình có thể thăng cấp nói tới nguyên cái giới tính ca nhi cùng với vấn đề tuân thủ phép tắc luôn rồi, cậu tính xoay người lại phản bác vài câu. Có điều ánh mắt hai người vừa mới chạm nhau, cậu thấy được trong mắt Dư Chu là sự dịu dàng sủng nịnh thì những lời chuẩn bị phát ra đều bị nuốt ngược trở lại, cậu cười nhẹ nói: “Nếu huynh đã nói như vậy rồi thì tùy ý nó đi, dù sao sau này có như thế nào cũng đều có chúng ta trông nom.”
Một điều nữa chính là mặc dù hiện tại Tiểu Hi nhi có chút ầm ĩ nhưng cũng không phải chỉ một mình cậu chăm sóc, trừ hạ nhân trong nhà ra thì chỉ cần Dư Chu có thời gian rảnh cũng sẽ giúp đỡ ẵm bế chơi cùng, để cậu có thêm càng nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Phu phu hai người nói thêm ít chuyện lặt vặt linh tinh khác, còn chưa được bao lâu thì phòng bên cạnh đã truyền tới tiếng khóc vang dội của Tiểu Hi nhi cùng với tiếng dỗ dành gấp gáp của Thần Thần. Thói quen tạo thành trong một tháng nay khiến hai phu phu nhà cậu vội vàng bật người dậy theo phản xạ có điều kiện đi qua bên đó xem xét tình huống của hai đứa nhỏ.
Hai căn phòng cách nhau có vài bước chân là có thể đi tới nơi, tốc độ của hạ nhân bên ngoài còn nhanh hơn so với hai người bọn họ, có điều khi hai người đi tới nơi lại thấy đám hạ nhân đều đứng cách xa giường nhỏ vài bước, chỉ có một mình Thần Thần đang ngồi ở bên trong vỗ nhẹ dỗ dành đệ đệ, miệng còn đang không ngừng lẩm bẩm nói cái gì đó.
Dư Chu và Cẩm Xuyên không khỏi hơi nhíu mày.
Hạ nhân nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Đại thiếu gia nói để cậu ấy tự mình dỗ đệ đệ, không cho phép chúng ta lại gần ạ.”
Thần Thần nghe vậy cũng ngẩng đầu lên liếc nhanh hai vị phụ thân nhà mình một cái nói: “Con sắp dỗ xong đệ đệ rồi.”
Dường như muốn chứng minh cho lời nói của Thần Thần, chỉ với khoảng thời gian Dư Chu và Cẩm Xuyên đi từ ngoài cửa tới bên cạnh giường thì tiếng gào khóc vang vọng trời đất của Tiểu Hi nhi đã dần biến thành tiếng thút thít nho nhỏ, hai người đứng ở bên cạnh giường thêm một lúc là tiếng khóc đã hoàn toàn biến mất hẳn.
Đôi mắt to tròn ẩm ướt của Tiểu Hi nhi nhìn quanh một lượt, sau đó là nhìn chằm chằm vào ca ca của mình, cái miệng hơi bĩu lên một chút rồi lại chẹp chẹp hai tiếng.
Dư Chu và Cẩm Xuyên trao đổi ánh mắt một chút, hai người đều không nghĩ tới Thần Thần nhanh vậy đã dỗ nín được nhi tử nhỏ nhà mình rồi, còn là dưới tình huống Tiểu Hi nhi vừa thức giấc còn đang đói bụng nữa chứ.
Thần Thần thấy đệ đệ đã không còn khóc nữa thì vội ngẩng đầu nhìn về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên nở nụ cười như muốn được khen ngợi, “Phụ thân, cha thân, hai người nhìn này, đệ đệ cười rồi.”
“Thần Thần giỏi quá!” Dư Chu thật lòng thật dạ khen ngợi nhi tử lớn nhà mình, sau đó mới vươn tay bế nhi tử nhỏ ra khỏi giường, “Đệ đệ đói bụng rồi, chúng ta cho đệ ăn chút đồ trước nhé.”
Lúc này Thần Thần còn đang đắm chìm trong cảm giác thành tựu vượt bậc, nghe Dư Chu nói vậy cũng đứng lên khỏi gường nhỏ, thuận theo để Cẩm Xuyên mặc y phục vào cho mình, thế nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo đệ đệ chưa từng rời đi, đợi hạ nhân bưng bát bột lên thì cậu nhóc liền tự mình nhận việc nói: “Có thể để con đút cho đệ đệ ăn không ạ?”
Dư Chu bật cười đưa bát qua cho Cẩm Xuyên cầm lấy, bản thân thì đổi Tiểu Hi nhi qua một tư thế khác để Thần Thần có thể đút ăn một cách dễ dàng hơn, sau đó mới mỉm cười nói: “Có thể, thế nhưng trước khi con đút cho đệ đệ ăn thì phải cảm nhận nhiệt độ của bột quấy trước, không được khiến đệ đệ bị bỏng có được không nào.”
“Con biết rồi!” Thần Thần cẩn thận cầm chiếc thìa nhỏ bên trong bát bột lên, múc một thìa nhỏ bột quấy trong bát ra rồi học dáng vẻ của phụ thân cùng cha thân thường ngày đưa thìa bột tới gần bên môi cảm nhận một chút, sau khi thấy đã không còn quá nóng mới đưa tới trước miệng nhỏ của đệ đệ.
Cũng không biết tại sao, vừa rồi Thần Thần thực dễ dàng đã có thể dỗ dành Tiểu Hi nhi đang khóc lớn thì cũng thôi đi, bây giờ Thần Thần đút thức ăn Tiểu Hi nhi lại cũng đặc biệt ngoan ngoãn phối hợp thì đúng thật là khiến song thân ngồi bên cạnh không biết nói sao mới tốt.
Cuối cùng sau khi Tiểu Hi nhi đã ăn no bụng còn không quên nở nụ cười cực kì đáng yêu với ca ca nhà mình nữa.
Sau kinh nghiệm lần này Dư Chu và Cẩm Xuyên hoàn toàn xác định nhi tử lớn nhà mình có thể thực sự dỗ được nhi tử nhỏ, cho nên thỉnh thoảng hai người có muốn đơn độc ở cùng một chỗ liền đem Tiểu Hi nhi ném qua cho Thần Thần trông nom, sau đó sắp xếp hạ nhân ở bên cạnh để ý cả hai đứa nhỏ, như vậy thì không cần lo lắng hài tử sẽ khóc nhè hay gặp nguy hiểm gì nữa rồi.
Ngày tháng vội vàng lướt qua, rất nhanh đã tới thời gian thư viện mở lớp giảng dạy.
Dư Chu cần phải đi tới thư viện hội họp cùng đám người Hạ Vân Kỳ từ sớm, Thần Thần biết hôm nay phụ thân cần đi tới thư viện nên cũng rời giường từ rất sớm, sau đó liền nhất quyết muốn đi cùng với hắn nên Dư Chu cũng liền mang theo cậu nhóc đi chung với mình.
Chuyện bên thư viện có chút khác biệt so với kế hoạch ban đầu của họ, đến gần ngày mở cửa thư viện thì tiên sinh giảng dạy trong thư viện lại nhiều thêm một người, đồng thời cũng là người cực kì thân thuộc với đám Dư Chu, đó chính là Văn tiên sinh.
Đây còn là do Văn tiên sinh tự mình đề cử nữa, mặc dù trước đây tiên sinh từng nói hiện giờ tuổi tác mình đã cao nên ngoài hai hài tử trong thôn vẫn còn đang dạy ra thì không có ý định thu nhận thêm học sinh nữa.
Thế nhưng sau này chứng kiến thư viện của mấy người Dư Chu từng bước được xây dựng hoàn thiện, đặc biệt là sau khi nghe xong kế hoạch của mấy người bọn họ thì trong lòng ông lại bất giác nảy sinh ý chí chiến đấu mạnh mẽ, mặc dù ông vẫn cảm thấy giảng dạy những kiến thức, học vấn thâm sâu uyên bác sẽ đặc biệt hao tổn tinh thần, tuổi tác ông đã lớn sợ rằng cả về mặt tinh thần lẫn sức lực đều không đủ dùng, thế nhưng vẫn có thể thu nhận một số học sinh vẫn chưa học vỡ lòng về dạy nhận biết chữ.
Suy nghĩ này vừa vặn trùng khớp với kế hoạch nào đó của Dư Chu.
Trước đây hắn đã từng nói chuyện này với Hạ Vân Kỳ và Đào Khương, thước đo cũng có ngắn có dài, ba người bọn họ mỗi người đều có ưu thế của riêng mình, nếu tách ra độc lập dạy cho học sinh thì khẳng định sẽ có chỗ không được chu toàn, thế nhưng nếu ba người chia ra truyền thụ cho học sinh trong thư viện những phần kiến thức sở trưởng nhất của mình thì chỉ cần những học sinh đó nghiêm túc học tập được bảy tám phần mười thôi cũng đã có thể xuất sắc nổi trội rồi.
Một khi có người hấp thu lĩnh hội được toàn bộ thì khẳng định sẽ là nhân kiệt hiếm thấy.
Chỉ là những thư viện khác chưa có tiền lệ nào như vậy chưa nói, khi đưa vào thực tiễn thì số tiên sinh cần tới cũng sẽ nhiều hơn một chút so với dự kiến ban đầu nên chỉ có thể đợi về sau điều chỉnh dần dần mà thôi.
Lúc đi đườngthì đầu óc Dư Chu vẫn đang chìm đắm vào những suy nghĩ về thư viện cho nên không tránh khỏi việc bỏ qua mất Thần Thần đang đồng hành cùng với mình.
Thần Thần vẫn luôn chăm chú nhìn về phía phụ thân nhà mình, đợi thật lâu cũng không thấy phụ thân nhìn về phía cậu nhóc một cái thì không khỏi cảm thấy nôn nóng, nhịn không được mà kéo lấy ống tay áo của Dư Chu hỏi: “Phụ thân à, chút nữa mọi người bái phụ thân làm tiên sinh thì ta ở bên cạnh nên làm cái gì bây giờ ạ.”
“Ngươi đứng chơi ở bên cạnh…” Dư Chu đối mặt với ánh mắt mong chờ của Thần Thần thì lời nói được một nửa liền nhanh chóng im bặt, sửa lại nói, “Chút nữa con giúp phụ thân để gọn lễ vật bái sư của mọi người vào một chỗ.”
“Vâng ạ.” Thần Thần ghi nhớ nhiệm vụ của mình rồi lại bắt đầu đặt câu hỏi cho những vấn đề không hiểu khác.
Dư Chu kéo suy nghĩ của mình trở lại, giải đáp kĩ từng thắc mắc một của Thần Thần.
Vốn dĩ núi Thanh Nham cũng không cách nhà hắn bao xa, chạy xe ngựa qua lại càng nhanh, chỉ mất thời gian hơn một tách trà một chút thì xe ngựa đã dừng lại trước cổng lớn của thư viện rồi.
Dư Chu là người đến sớm nhất trong số mấy người bọn họ, khoảng thời gian từ bây giờ cho tới chiều tối đều không cần sử dụng đến xe ngựa nên hắn để cho hạ nhân đánh xe ngựa trở về nhà trước, còn bản thân thì dắt theo Thần Thần tới trước cửa lớn của thư viện đứng đợi mấy người Hạ Vân Kỳ cùng với Đào Khương.
Ngày hôm nay đối với ba người bọn họ mà nói là một ngày vô cùng trọng đại cho nên không bao lâu thì Hạ Vân Kỳ và Đào Khương cũng mang theo thư đồng bên người đi tới nơi.
Trên mặt mọi người đều hàm chứa nụ cười vui vẻ hạnh phúc, sau khi chào hỏi nhau một lượt liền cực kì ăn ý đứng sang bên cạnh cổng lớn, và do người có tuổi tác lớn nhất là Dư Chu lấy chìa khoá ra tháo mở chiếc khoá lớn treo trên cánh cửa xuống. Sau đó Hạ Vân Kỳ và Đào Khương cùng nhau tiến lên phía trước đặt tay lên cánh cửa, ba người trao đổi ánh mắt một cái rồi đồng thời dồn sức vào cánh tay đẩy mở cửa lớn của thư viện.
Mỗi một cảnh vật bên trong đều là thứ mà ba người họ đã nhìn qua vô số lần, thế nhưng hôm nay nhìn lại, trong lòng vẫn có cảm xúc khác biệt, bởi vì kể từ hôm nay trở đi đây chính nơi bọn họ sẽ ở lại trong khoảng thời dài thứ hai chỉ sau nơi gọi là nhà.
Thậm chí A Khương còn quên luôn chuyện phe phấy chiếc quạt gấp trong tay mình, co giật khoé miệng nói: “Nói thật ra thì tự dưng ta cảm thấy có chút căng thẳng.”
Hạ Vân Kỳ không nói gì cả, chỉ có tấm lưng là được ưỡn về phía trước đứng thẳng tắp hơn so với ngày thường một chút.
Trong ba người chỉ có một mình Dư Chu là có vẻ nhẹ nhàng thoải mái nhất, dù gì trước khi xuyên qua thì hắn cũng từng hùn vốn gây dựng sự nghiệp với nhóm bạn một lần, lần này chỉ có thể được coi là lần gây dựng sự nghiệp thứ hai trong cuộc đời hắn mà thôi, cũng có thể nói hắn đã quá quen thuộc với tình huống như thế này rồi. Huống hồ hiện giờ còn có thêm Thần Thần ở bên cạnh, cứ coi như làm gương cho nhi tử nhà mình thì hắn cũng không được thể hiện cảm xúc căng thẳng lo lắng ra bên ngoài.
Sau khi tiến vào, đầu tiên là bọn họ thắp hương cúi lạy bàn thờ đã được chuẩn bị từ trước của vị thầy thiêng liêng Khổng tử, rồi mới cùng nhau đợi Văn tiên sinh và đường thúc của Hạ Vân Kỳ tới.
Vừa qua giờ thìn đã có người nôn nóng dẫn học sinh tới nhập học rồi.
Mỗi một phòng học đều có tiên sinh giảng dạy khác nhau, nhưng học sinh tới đều cần tập hợp tại khoảng đất trống phía trước học đường trước.
Số học sinh mà nhóm Dư Chu nhận dạy đều thuộc kiểu đã được học vỡ lòng, vậy nên mặc dù trên mặt mỗi người vẫn có nét kích động không thôi nhưng biểu hiện ra ngoài lại không rõ ràng lắm.
Mấy tiểu bằng hữu mà Văn tiên sinh nhận thì không giống vậy, mỗi người đều cảm thấy có thể tới sớm và được sắp xếp ngồi phía hàng trên cùng chính là niềm vinh dự hêt sức lớn lao.
Nhóm học sinh rất nhanh đã tới đầy đủ, Văn tiên sinh có tuổi tác lớn nhất ở đây nói một câu 'Bắt đầu đi' thì mấy người Dư Chu liền chậm rãi cất bước đi về phía số học sinh của mình, dựa theo lần lượt giúp nhóm học sinh đang cung kính đứng thẳng của mình chỉnh sửa y quan ngay ngắn.
Sau khi chỉnh sửa xong cho tất cả lại nói lời dặn dò thêm một lát thì mấy người Dư Chu mới dẫn theo học sinh của mình đi tới khu vực bàn thờ Khổng tử mà mấy người họ vừa mới dâng hương vừa rồi dập đầu cúi lạy.
Tiếp sau đó chính là lưu trình Thần Thần mong chờ từ lâu, học sinh hành lễ bái sư với tiên sinh của mình đồng thời dâng lên lục lễ bái sư.
Dư Chu đang ngồi tại vị trí giảng dạy trong phòng học thuộc về chính mình nhìn một đám học sinh xếp thành hàng hành lễ, giờ phút này hắn mới thực sự cảm nhận được trách nhiệm của người làm thầy. Mỗi lần nhận được phần lễ bái sư do học sinh đưa tới thì hắn đều kiểm tra trình độ học vấn của học sinh một chút và đưa ra vài câu căn dặn động viện rồi mới đưa phần đáp lễ.
Bởi vì trường học của họ là thư viện chính thức nên lễ nhập học sẽ phức tạp hơn so với hồi Dư Chu bái Văn tiên sinh làm thầy khá nhiều, sau lễ bái sư còn có thêm lễ rửa tay và lễ khai bút, đợi tất cả lưu trình được hoàn thành thì cũng đã tới giờ thân rồi.
Thấy đã tới thời gian thì hắn chỉ nói thêm câu 'nhớ kĩ ngày mai đừng tới muộn nhé' liền để mọi người giải tán đi trở về nhà.
Mấy người bên phía Hạ Vân Kỳ cũng đã cho học sinh về hết, nhìn từng đám hài tử năng động đáng yêu mặc trên người bộ y phục màu trắng cùng kiểu nhảy nhót bước xuống các nấc bậc thang của thư viện khiến lòng Dư Chu cảm thấy thỏa mãn một cách kì diệu, hắn cảm thấy chuyện chung tay cùng xây dựng thư viện này với bằng hữu đúng là một quyết định đúng đắn.
Thấy đám hài tử đã ra về gần hết hắn mới dắt Thần Thần chậm rãi bước xuống các bậc thềm đi xuống phía dưới.
Hôm nay Thần Thần giúp đỡ phụ thân làm không ít việc, còn đều là những công việc có liên quan đến việc bái sư nữa nên trái tim bé nhỏ của nhóc con lúc này vẫn thổn thức không thôi, mới bước xuống được vài bậc thềm liền không chịu đi tiếp nữa mà ngước đầu nhỏ lên nhìn Dư Chu nói: “Phụ thân ơi, con cũng bái ngài làm tiên sinh nhé!”
Bị những học sinh bên trong thư viện ảnh hưởng tới nên lúc nói chuyện với Dư Chu thì Thần Thần cũng bất giác sử dụng kính ngữ để gọi.
“Không phải phụ thân vẫn luôn dạy ngươi mọi thứ đó sao?” Dư Chu bật cười kéo cậu nhóc tiếp tục đi về phía trước, “Có điều hiện giờ con còn quá nhỏ, còn phải đợi thêm vài năm nữa mới có thể đi tới thư viện học tập cùng với mọi người.”
“Vài năm nữa là bao nhiêu năm ạ?”
Dư Chu trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới nói: “Đợi đệ đệ lớn bằng với Thần Thần hiện giờ là có thể rồi.”
“Vậy con trở về nói với đệ đệ muốn đệ ấy mau mau lớn lên.”
Hai phụ tử vừa đi vừa nói chuyện nên rất nhanh đã có thể bước xuống tới bậc thềm cuối cùng, bên ngoài cánh cửa cổng của thư viện đang đỗ một chiếc xe ngựa mà hai người cực kì quen thuộc.
Thấy hai phụ tử bước ra thì rèm xe ngựa lập tức được vén lên, Cẩm Xuyên bế theo Tiểu Hi nhi ngồi trong xe vẫy tay với hai người, “Mau vào trong xe ngồi đi, bên ngoài gió lớn lắm.”
Thần Thần vừa thấy được cha thân cùng đệ đệ liền giãy ra khỏi bàn tay của Dư Chu chạy nhanh về phía chiếc xe ngựa.
Dư Chu cũng tăng nhanh bước chân đi đến bên cạnh xe ngựa, lúc nhấc Thần Thần lên trên xe liền hỏi: “Sao đệ lại mang theo Tiểu Hi nhi tới đây rồi.”
Cẩm Xuyên mỉm cười tới hai mắt cong cong nói, “Tới đón huynh và Thần Thần về nhà.”
Người dịch: Hana_Nguyen