Mục lục
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới - Yên Hỏa Nhân Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc ăn trưa thì Dư Chu mới có thể gặp được mấy vị trưởng bối của Hạ Vân Kỳ.

Phụ thân của Hạ Vân Kỳ tựa hồ mới từ bên ngoài trở về, ngay cả ngụm trà cũng chưa kịp uống đã vội vàng đi qua gian sảnh phụ gặp mặt Dư Chu cùng với Dư Ôn Lương, không có chút thất lễ hay thiếu tôn trọng nào với hai người họ, đúng là kiểu cha mẹ cực kì quan tâm đến con cái trong nhà.

Chỉ là thoạt nhìn có vẻ tương đối nghiêm túc, Đào Khương vừa nhìn thấy ông thì chẳng khác nào chuột gặp phải mèo hết.

Hai người phụ nữ của Hạ gia chính là tổ mẫu cùng với mẫu thân của Hạ Vân Kỳ thì dễ tính hơn nhiều, đặc biệt là lão thái thái, vừa nhìn thấy Dư Chu liền kéo người tới bên cạnh mình nói:

“Vân Kỳ may mắn có được người bằng hữu như ngươi, mấy ngày nay thấy được thân thể nó càng ngày càng tốt thì bà già ta đây ngay cả ăn cơm hay ngủ nghỉ cũng đều thực vui vẻ.”

Nói xong còn giơ tay lau đi giọt nước mắt vừa tràn ra khỏi mi.

“Ngài quá lời rồi,” Dư Chu cười nói, “Ta cùng với Vân Kỳ đã là bạn tốt thì tất nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau rồi.”

“Đúng, ngươi nói có lý.” Lão thái thái vỗ vỗ tay Dư Chu, tiếp đó mới nhìn về phía phụ thân của Hạ Vân Kỳ ra hiệu bằng ánh mắt.

Cảm tạ Dư Chu xong thì lão thái thái cũng không bỏ qua Dư Ôn Lương mà kéo cậu nhóc tới bên cạnh khen ngợi hết một lượt.

So sánh với người có kinh nghiệm xã hội phong phú lại giỏi ứng đối với người lớn tuổi như Dư Chu thì Dư Ôn Lương đúng là non hơn nhiều, mặc dù cũng không có chỗ nào thất lễ nhưng vẫn bị một loạt những lời khen ngợi của lão thái thái làm cho đỏ thấu cả mặt.

Bữa trưa dùng để đãi khách của nhà Hạ Vân Kỳ cực kì phong phú, ăn cơm trưa xong thì hạ nhân tiến lên dọn bát đũa đi, mấy người ngồi xung quanh bàn tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm, lúc này Hạ phụ mới hỏi Dư Chu:

“Nghe Vân Kỳ nói hai người các ngươi dự tính tham gia kì thi huyện hai năm sau?”

“Đúng là có ý định như vậy ạ.” Dư Chu đáp.

Hạ phụ gật đầu, “Trước đây thân thể Vân Kỳ yếu ớt cho nên ta cùng với tổ mẫu và mẫu thân nó đều không dám để nó tham gia thi huyện, thế nhưng với tốc độ chuyển biến tốt đẹp của thân thể nó hiện tại thì đợi đến kì thi huyện chắc cũng đã có đủ sức khỏe để đương đầu với năm đợt thi liên tiếp rồi. Đến lúc đó các ngươi cùng tham gia cũng có thể làm bạn đồng hành của nhau.”

“Vậy thì thật không còn gì tốt hơn.” Vốn dĩ Dư Chu cũng thực muốn có thể tham gia kì thi huyện cùng với Hạ Vân Kỳ, loại tâm lý này giống như kiểu muốn có một bạn học sinh giỏi dẫn dắt bản thân cùng ôn tập trước kì thi vậy, như vậy trong lòng mới có được cảm giác yên tâm hơn một chút.

“Ở chỗ của ta vẫn còn một số đề thi vấn đáp liên quan kì thi huyện,” Hạ phụ vừa nói vừa đứng dậy, cũng không cần quan tâm Dư Chu và Dư Ôn Lương có đồng ý nhận hay không liền trực tiếp nói:

“Các ngươi mang về mà tham khảo.”

Xác thực là Dư Chu cũng sẽ không từ chối, vội vàng nói lời cảm tạ với ông, mấy người đi theo Hạ phụ tới gian thư phòng bên ngoài.

Sau khi tới thư phòng Hạ phụ cầm lấy một chồng sách cùng với những tờ giấy đã được chuẩn bị từ trước đưa cho Dư Chu, “Mấy thứ này các ngươi cứ cầm về xem trước, đọc xong thì đưa sách trả lại là được rồi.”

Đào Khương nghe xong liền rũ bỏ bộ dáng vẻ cun cút trước đó lẻn đến bên cạnh Dư Chu nhỏ giọng nói:

“Mấy thứ mà đại cữu nhà ta chỉnh lý đều đặc biệt hữu dụng, coi như nhà ngươi có phúc.”

Nói xong gã lại trộm lật mấy quyển sách bên trên cùng ra nhìn, còn chưa lật xong liền gào lớn:

“Đại cữu à, bản trước đó cữu đưa cho ta cũng không có được ghi chú tỉ mỉ như thế này.”

Hạ phụ nghe vậy liền nhướn mi liếc gã một cái, Đào Khương lập tức im bặt.

Lúc Đào Khương lật sách Dư Chu cũng nhìn thấy được một chút nội dung bên trong, trừ những dòng chữ bình thường trên sách ra thì những khoảng trắng bên cạnh cũng được viết thật nhiều dòng chú thích bằng nét chữ nhỏ, mỗi một trang giấy đều được viết tới dày đặc kín mít, vừa nhìn đã có thể đoán được người viết cực kì chu đáo và tỉ mỉ.

Vì vậy hắn vội vàng nói lời cảm tạ thêm một lần nữa,

“Đã phiền bá phụ phải hao tâm tổn trí rồi.”

“Cũng chỉ tốn chút thời gian mà thôi,” Hạ phụ xua xua tay, tiếp đó đổi đề tài nói,

“Chỉ cần kì thi đồng sinh của các ngươi thuận lợi thì những tâm sức này của ta mới không bị coi là uổng phí.”

Dư Chu gật đầu đảm bảo, “Ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ngài.”

Hạ phụ gật đầu nói: “Buổi sáng ngày hôm nay chắc các ngươi đã nói không ít chuyện liên quan đến vấn đề học vấn, hiện tại ta cũng không hỏi thêm nữa, lần sau mà có thời gian tới đây thì ta nhất định phải kiểm tra các ngươi một phen.”

Dám nói ra những lời như vậy thì chứng tỏ Hạ phụ phải tuyệt đối tự tin vào trình độ học vấn của chính mình.

Dư Chu cũng không chút nghi ngờ, chắp tay hành lễ nói: “Vậy ta xin nói lời cảm tạ với những chỉ điểm của bá phụ trước.”

Sau khi từ thư phòng trở lại viện Triêu Hà của Hạ Vân Kỳ thì Đào Khương liền vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm nói,

“Lúc nãy dọa chết ta rồi.”

“Làm sao thế?” Dư Chu không hề phát hiện ra vừa rồi Hạ phụ có hành động dọa người nào cả, lẽ nào hắn đã để lọt mất chi tiết gì sao?

“Chính là lúc đại cữu ta nói tới chuyện chúng ta thảo luận vấn đề học tập đó,” Đào Khương nói, “Rõ ràng là có đến một nửa thời gian là chúng ta đang thảo luận về vấn đề chung thân đại sự của biểu ca mà, vậy nên mới cực kì chột dạ nha.”

Vốn Dư Chu còn nghĩ chuyện này thì có gì mà chột dạ chứ, dù sao chỉ cần mấy người chúng ta không nói ra thì sẽ không có người ngoài biết tới, có điều thấy được dáng vẻ này của Đào Khương liền cố ý vờ như không hiểu nói:

“Không phải những kẻ thường làm chuyện xấu khi đối mặt với sự tra hỏi đều có thể vững như thái sơn hay sao?”

“Vậy cũng phải xem người tra hỏi là ai, nếu là đại cữu thì đúng là không chống đỡ được.”

Đào Khương nói xong mới biết bản thân lọt bẫy, vội vàng nói: “Ta nào có thường xuyên làm việc xấu cơ chứ!”

Dáng vẻ này của hắn chọc cho Dư Chu và Hạ Vân Kỳ đều bật cười thành tiếng, ngay cả Dư Ôn Lương bởi vì vấn đề tuổi tác mà không dám cười quá lớn, thế nhưng cũng phải mím môi nhịn cười tới mức hai vai run lên không ngừng.

Thời gian tụ hội vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, rất nhanh đã đến khoảng giữa giờ mùi, cũng chính là thời gian mà Dư Chu và Dư Ôn Lương phải nói lời cáo từ.

Trừ chồng sách cùng với số đề thi hỏi đáp mà Hạ phu đưa cho ra thì tổ mẫu cùng với mẫu thân của Hạ Vân Kỳ cũng tặng lại một chút quà đáp lễ cho Dư Chu và Dư Ôn Lương, làm cho hai người thực là ngại ngùng.

Đào Khương xách đống quà đáp lễ kéo lấy Hạ Vân Kỳ nhất quyết đòi tiễn mấy người Dư Chu ra khỏi trấn.

Mãi đến tận cổng trấn gã mới đưa đồ cho Dư Chu và Dư Ôn Lương lưu luyến nói:

“Ngày mai ta lại phải quay trở về trường huyện để học tiếp rồi, lần từ biệt này có lẽ phải tới qua năm mới có thể quay trở lại đây nữa, ta còn chưa tới nhà Dư huynh làm khách lần nào đâu.”

Đào Khương cũng giống với Hạ Vân Kỳ là người nổi danh từ thời niên thiếu, huống hồ thân thể gã còn khá là khỏe mạnh, thậm chí có thể nói là da thô thịt dày, cho nên hai năm trước Hạ phụ liền để hắn tham gia thi đồng sinh, thi huyện, thi phủ cùng thi viện trong vòng chưa tới nửa năm liền thi xong, sau khi thuận lợi vượt qua tất cả kì thi liền lấy được công danh tú tài, vậy nên cũng thuận lợi tiến vào trường huyện do triều đình quản lý để học tập.

Số lần một năm có thể trở về nhà cũng bị hạn chế.

Dư Chu nhìn bộ dáng buồn bã của hắn không nhịn được bật cười:

“Bộ dáng này của ngươi sau này sao có thể xa nha làm quan nổi hả?”

“Với cái tính cách này của ta thích hợp để làm quan sao?” Đào Khương cực kì có tự giác nói, tiếp đó lại nhìn về nơi xa nói:

“Hơn nữa làm quan không phải là lý tưởng của ta, lý tưởng của ta chính là trở thành tiên sinh của trường huyện, sau đó sẽ dạy đỗ những học sinh khác của trường huyện giống như đại cữu ta đã dạy dỗ ta vậy.”

Dư Chu và Dư Ôn Lương đều sợ hãi tới trợn mắt há mồm trước quyết định này của hắn, đồng loạt nhìn về phía Hạ Vân Kỳ như xin ý kiến.

Hạ Vân Kỳ bất đắc dĩ nói: “Chúng ta cũng cảm thấy nếu như để nó trở thành tiên sinh thì đúng là làm nỡ đời đệ tử người ta, nhưng nó cứ kiên trì thế đấy, mọi người… cũng chẳng thể lập tức không cho nó đi học hoặc tham gia thi cử được.”

Dư Chu thầm nghĩ người có mộng tưởng đúng là ai cũng ghê gớm cả, phản ứng này của Đào Khương giống hệt với một tin tức hắn từng đọc được trước đây, người ta là sau nhiều năm tốt nghiệp lại tham gia quá trình bỏ phiếu gian khổ mới chiếm được quyền lợi tàn phá trường học cũ của mình. Còn cái tên này thì chính là tàn phá không nổi trường học nên chuyển hướng quay về gây tại vạ cho đám học sinh đệ tử của trường đấy hả?

Đào Khương vẫn còn tiếp tục nói: “Đợi gần tết ta từ trên huyện trở về nhất định sẽ tới nhà Dư huynh làm khách.”

“Kì thực ta càng hi vọng ngươi có thể tới làm khách trong khoảng thời gian gần đây hơn.” Dư Chu ngẫm nghĩ nói.

Đào Khương nghe hắn nói vậy hai mắt sáng ngời nhìn qua: “Thật hả?”

“Thật!” Dư Chu nghiêm trang nói, “Sắp tới thu hoạch vụ thu rồi, nhà ta không chỉ có hai mẫu lúa nước cần phải thu hoạch mà còn có hơn nửa mẫu khoai lang cần đào nữa, nếu như hiền đệ có thể tới giúp đỡ thì vi huynh đúng là có thể nhẹ nhàng thoải mái không ít.”

Đào Khương:…

Thật lâu sau gã mới dặn ra được một câu, ” Vậy ta có thể dẫn theo Tiểu Tùng cùng tới không?”

Gã nói xong liền như nghĩ tới cái gì đó liền vội vàng bổ xung thêm một câu:

“Nó cực kì thích ăn món khoai lang nướng trước cổng trường huyện của chúng ta cho nên chắc chắn cũng thích xuống ruộng thu hoạch khoai lang.”

Đáng tiếc bình thường tính cách của gã tùy tiện bộp chộp thành quen cho nên thư đồng căn bản là không sợ gã, vừa nghe xong mấy lời này liền đứng ở phía sau nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Rõ ràng là thiếu gia ngài thích ăn lại mỗi lần đều sai ta đi mua.”

“Ha ha ha!” Dư Chu cười lớn vỗ vỗ vai Đào Khương nói, ” Đợi gần tết sau khi trở về thì ngươi với Vân Kỳ cùng nhau tới nhà ta làm khách đi, đến lúc đó chắc chắn không chỉ có một món ngon là khoai lang nướng đâu.”

“Ừ, ừ.” Đào Khương gật đầu liên tục, vươn tay lấy chiếc túi vải được buộc tới kín mít trên tay Tiểu Tùng đưa qua cho Dư Chu,

“Đây là một chút quà mọn gửi tặng Dư huynh, ta tin tưởng ngươi khẳng định sẽ thích.”

Từ hình dáng bên ngoài chiếc túi vải Dư Chu có thể đoán được bên trong chứa vài quyển sách, thế nhưng chỉ có hắn nhận được mà Dư Ôn Lương lại không có, kết hợp với tính cách của Đào Khương làm trong lòng Dư Chu bất giác xuất hiện cảm giác cực kì không đáng tin tưởng.

Sau khi chia tay với hai người Hạ Vân Kỳ và Đào Khương trở về trong thôn thì Dư Chu cùng với Dư Ôn Lương bàn bạc quyết định mang số quà đáp lễ của Hạ gia trở về nhà trước, sau đó mới cầm số sách cùng với đề hỏi đáp mà Hạ phu đưa cho qua gặp Văn tiên sinh nhờ ông xem qua giúp mình.

Dù sao thì Văn tiên sinh cũng chính là người hiểu rõ nhất tiến độ học tập hiện tại của Dư Chu, cho nên ông có thể dựa theo đó mà giúp đỡ sắp xếp trình tự học tập sau này của hắn.

Phần lớn số sách mà phụ thân Hạ Vân Kỳ đưa cho Dư Chu cùng với Dư Ôn Lương là dùng cho hai người bọn họ có thể cùng học tập, thế nhưng cũng có một vài quyển là được chỉnh lý riêng cho từng người một.

Văn tiên sinh mới lật mấy trang đầu đã gật đầu liên tục.

Tiếp đó lại nhanh chóng lật xem quyển thứ hai, quyển thứ ba, còn có đống đề hỏi đáp nữa.

Sau khoảng thời gian một nén hương thì ông cũng đã xem qua hết một lượt những thứ mà Hạ phụ đưa tặng, nhấp môi cảm khái nói:

“Tài học thức của Hạ công đúng là khó lòng so bì, những quyển sách ngài ấy tặng cho các ngươi không chỉ chú thích tỉ mỉ, rõ ràng dễ hiểu mà còn tạo cảm giác hứng thú cho người xem, mấy đề hỏi đáp cũng là độc đáo sáng tạo, ngay cả những quyển sách biên soạn riêng cho hai người các ngươi cũng là được dựa theo những khuyết điểm cùng thiếu sót của mỗi người để chỉnh lý ra, chắc hẳn đã tốn không ít thời gian cùng công sức.”

Dư Chu nghe ông nói xong cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, trước đó hắn chỉ nghĩ rằng những tư liệu học tập mà Hạ phụ đưa cho hai người họ có lẽ chính là phần tư liệu mà Đào Khương hoặc là Hạ Vân Kì đã từng dùng để học tập rồi được chỉnh lý thêm mà thôi, thật không ngờ dĩ nhiên lại là bản biên soạn riêng độc quyền cho từng người nha.

Trước đó Hạ phụ chưa từng gặp qua hai người họ, vậy nên để biết được những khuyết điểm cùng thiếu sót của hai người thì khẳng định đã phải đi hỏi thăm từ chỗ của Hạ Vân Kỳ cùng với Đào Khương rồi.

Trong lòng Dư Chu lại càng thêm cảm kích biết ơn với ông.

Văn tiên sinh đưa phần của Dư Chu trả về cho hắn,

“Phần sách và đề hỏi đáp Hạ công chuẩn bị cho ngươi đều đã được sắp xếp sẵn theo trình tự từ dễ tới khó rồi, ngươi chỉ cần học tập theo thứ tự từ trên xuống dưới thì sẽ không có vấn đề gì hết.”

“Vâng ạ.” Dư Chu đáp xong lại nói thêm, “Đợi sau khi ta xem xong lại trao đổi cùng với phần của Ôn Lương xem tiếp.”

Lúc Dư Chu ôm một chồng sách lớn về tới nhà thì Cẩm Xuyên đang đong gạo nấu cơm, thấy hắn tiến vào vẻ mặt cậu có hơi khác lạ nhưng lại không nói gì cả.

Dư Chu thấy được tất nhiên sẽ không bỏ qua, “Xảy ra chuyện gì hả?”

Cẩm Xuyên do dự một chút nói:

“Lúc huynh đi tới nhà tiên sinh thì ta có mở số đồ huynh đem về ra để mang đi xếp gọn lại.”

Chuyện này cũng không có gì đáng nói cả, phu phu hai người là một thể, mấy thứ như quà đáp lễ hắn mang về Cẩm Xuyên bóc mở đem đi xếp lại cũng chính là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

Thế nhưng hắn đột nhiên nhớ đến bao sách mà Đào Khương tặng, trong lòng không khỏi giật thót, vội hỏi:

“Đồ vật bên trong có vấn đề gì sao?”

Cẩm Xuyên hỏi: “Tại sao huynh lại… mua mấy quyển thoại bản tự mình viết về làm gì?”

Người dịch: Hana_Nguyen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK