Sau khi bị cả ba người đả kích vào ngày hôm đó Đào Khương liền uất ức tức giận rời khỏi nhà trọ, giận tới bỏ đi hơn một canh giờ cũng không thèm quay trở về.
Dư Chu làm bạn với cậu ta lâu như vậy, dù cho phần lớn thời gian trong một năm thì Đào Khương đều là tới phủ thành học tập nên cũng không gặp nhau được bao nhiêu lần, thế nhưng hắn vẫn hiểu khá rõ tích cách của Đào Khương. Biết cậu ta sẽ không có khả năng chỉ vì chút chuyện này mà thực sự tức giận với ba người bọn họ.
Thế nhưng thân là một người bạn thân thiết nếu đối phương đã thể hiện ra dáng vẻ kiêu căng ngạo kiều như vậy thì dù có chỉ là làm dáng, hắn cũng vẫn phải lết thân tới quan tâm an ủi người ta một chút.
Vì vậy sau khi thu dọn hành lý xong xuôi hắn liền đi tới hỏi Hạ Vân Kỳ, “A Khương đi ra ngoài đã lâu, chúng ta có cần đi tìm về hay không?”
“Không cần đi tìm đâu,” Hạ Vân Kỳ nói, “Nó đã ở phu thành vài năm nay, còn quen thuộc nơi này hơn cả chúng ta ấy chứ, với lại đã là một người lớn như vậy rồi, khẳng định sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Dư Chu nghe vậy hơi nhướng mày một cái, có chút ngoài ý muốn khi nghe thấy Hạ Vân Kỳ sẽ nói những lời này, trong nhận thức của hắn thì mặc dù Hạ Vân Kỳ vẫn luôn ngoài miệng không cho phép Đào Khương làm hết cái này đến cái kia, thế nhưng trên thực tế chỉ cần không phải là việc gì quá đáng thì cậu ta đều sẽ một mắt nhắm một mắt mở thả cho Đào Khương tự do quyết định.
Quả nhiên là ấn tượng của hắn không hề sai.
Một giây sau Hạ Vân Kỳ lại nói tiếp: “Có điều chút nữa ta cần phải ra ngoài một chuyến, muốn đi mua một ít quà về cho A Ninh và các trưởng bối trong nhà, trên đường đi có thể thuận tiện liếc mắt tìm nó luôn.”
“Cùng đi thôi,” Dư Chu bật cười nói, “Đúng lúc ta cũng muốn đi mua ít đồ cho Thần Thần với cha của bé con.”
Dư Chu vừa nói xong liền nghe thấy giọng nói ai oán quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào, “Quả nhiên đi tìm ta chỉ là thuận tiện thôi mà!”
Hắn và Hạ Vân Kỳ nghe thấy vậy liền xoay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Đào Khương còn đang giữ nguyên động tác đẩy mở cửa, dùng vẻ mặt ai oán hờn tủi nhìn hai người bọn họ.
Dư Ôn Lương đứng ở bên cạnh Đào Khương, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, “Tiểu Chu ca ca à, mới nãy ta cũng định nhắc nhở hai người nhưng mà Đào Khương ca không cho phép.”
“Nếu để ngươi nhắc nhở xong rồi thì ta còn có thể nghe được mấy lời này nữa sao?” Đào Khương 'hừ hừ' hai tiếng, xoay người ôm lấy ba chiếc túi vải bằng tơ lụa đặt ở bên ngoài cửa lên, đem chiếc túi lớn nhất đặt vào trong lòng Dư Ôn Lương, “Cái này cho ngươi, hai người bọn họ không thèm quan tâm tới ta nên chỉ cho túi nhỏ thôi.”
Dư Chu với Hạ Vân Kỳ trao đổi ánh mắt với nhau một cái, hiểu rõ cậu chàng là chạy ra ngoài đi mua quà tặng cho mọi người liền có chút bất đắc dĩ, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi tội lỗi.
Vậy nên sau khi Dư Chu nhận được phần quà của mình thì đầu tiên là nghiêm túc nói lời cảm tạ với cậu ta, sau đó mới bật cười nói:
“Vi huynh không nên nói những lời như vậy, tại đây tạm nói lời xin lỗi với ngươi trước, chút nữa sẽ tặng ngươi một thứ khác coi như lễ bồi tội có được không?”
Hai mắt Đào Khương sắng quắc nhìn hắn, “Dư huynh muốn tặng ta thứ gì thế? Đồ ăn ngon sao?”
“Ngươi chỉ biết đến ăn thôi hả?” Dư Chu bất lực nói, thấy bộ dáng trông mong chờ đợi của cậu ta lại không nhẫn tâm mà hơi tiết lộ một chút nói, “Là đồ mang tới từ trong trấn của chúng ta tới, chắc chắn ngươi sẽ thích.”
Đào Khương nhăn mày suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được là thứ gì, liền nói:
“Thôi đi, đợi chút nữa thì biết rồi.”
Nói xong cậu ta lại xoay người về phía Hạ Vân Kỳ rầm rì nói: “Dư huynh đều mang theo quà tới cho ta đấy, còn biểu ca thì sao?”
“Ta thực sự không có chuẩn bị,” Hạ Vân Kỳ giơ tay nhún vai, thấy Đào Khương bắt đầu sụt sịt hít mũi liền vội vàng nói tiếp: “Bằng không đợi ta trở về liền để nương ta tìm cô cô nói chuyện một chút, để hai người họ giúp ngươi nhìn xem có cô nương thích hợp nào hay không nhé?”
Đầu tiên là Đào Khương sững người một lát, đợi phản ứng lại mới có chút bẽn lẽn ngượng ngùng nói: “Vậy… cũng được.”
“Ha ha ha.” Dư Chu và Hạ Vân Kỳ thấy bộ dáng này của cậu ta thì không nhịn được mà cùng bật cười thành tiếng, ngay cả Dư Ôn Lương cũng trốn ở bên ngoài cánh cửa cười đến toàn thân run rẩy.
Mặt Đào Khương có chút ngượng ngùng không tự nhiên, cứng rắn chuyển rời đề tài nói chuyện, “Không phải Dư huynh có đồ muốn tặng cho ta sao, mau lấy ra đưa cho ta đi.”
“Vậy thì bây giờ qua lấy luôn đi.” Dư Chu cũng không cố ý dụ nhử gì cậu ta nữa.
Khi bước ra khỏi phòng Đào Khương lại ôm thêm một cái túi lớn khác đưa cho Dư Chu, cũng không quên vì lời nói chỉ có thể cho đám Dư Chu túi quà nhỏ mà mượn cớ nói,
“Cái này là cho Thần Thần.”
Dư Chu cười cười đón lấy, “Được, ta trở về nhất định sẽ giao tận tay cho nhóc, đến lúc đó lại để nhóc con tự mình nói lời cảm ơn với ngươi.”
Đào Khương kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng đi theo Dư Chu về sương phòng phía tây.
Có điều dáng vẻ này của cậu ta không duy trì được bao lâu, tới khi Dư Chu đem cuốn thoại bản bên phía góc bên trái có viết ba chữ Khách ngoại thế đưa cho cậu ta thì tiếng hút khí vang vọng làm đám Dư Ôn Lương ở bên ngoài sân cũng đều bị dọa cho chết khiếp, nhanh chóng chạy qua hỏi, “Xảy ra chuyện gì hả?”
Cơ mặt Đào Khương co rút vài cái vội vàng giấu cuốn thoại bản ra sau người, dùng giọng nói được cậu ta cho rằng dịu dàng nhất an ủi mọi người nói,
“Không có chuyện gì đâu, Tiểu Ôn Lương à đệ ở bên ngoài đợi ta một lúc, ta có vài lời muốn nói với Tiểu Chu ca ca của đệ, nói xong chúng ta liền ra ngay.”
Dư Ôn Lương nghe cậu ta gọi mình bằng ba chữ Tiểu Ôn Lương liền có chút nghi hoặc liếc Đào Khương một cái, sau đó lại dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dư Chu. Thấy Dư Chu gật đầu đồng ý rồi cậu mới lùi lại đi ra bên ngoài sân đứng đợi.
Đào Khương kiễng chân thò dài cổ ra bên ngoài xác nhận Dư Ôn Lương đã đi đủ xa không cách nào nghe được tiếng nói chuyện của họ rồi mới nhỏ giọng hỏi Dư Chu:
“Vậy mà lại là tất cả những tác phẩm mới nhất trong năm nay của tiên sinh Khách ngoại thế, Dư huynh lấy thứ này từ đâu vậy hả? Ta nghe người trong thư viện truyền nhau nói hiện giờ bên trong phủ thành chỉ có hai quyển là còn tiêu thụ nữa thôi, còn không nhất định có thể mua được nữa chứ.”
Dư Chu không đáp mà hỏi ngược lại cậu ta, “Ngươi không tò mò vì sao ta lại tặng ngươi thứ này sao?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao, tất nhiên là bởi vì ta thích chúng rồi.” Đào Khương nói như đúng rồi.
Dư Chu gật đầu nghiêm túc nói: “Ta tặng thoại bản cho ngươi là vì biết ngươi thích chúng, thế nhưng ngươi cũng không được bởi vì chúng mà chậm trễ việc học hành, bằng không ta đúng là có chết cũng không đền hết tội mất.”
“Chuyện này thì ngươi cứ việc yên tâm,” Đào Khương tự tin nói, “Mặc dù ta yêu thích đọc thoại bản, thế nhưng hai năm nay cũng chỉ đọc các tác phẩm của tiên sinh Khách ngoại thế mà thôi, mà cũng chưa đến mức trầm mê không lối thoát, và lại mỗi tháng tiên sinh cũng chỉ viết một bộ thoại bản, ta chỉ cần mất khoảng một canh giờ là có thể đọc xong rồi, căn bản là không thể ảnh hưởng tới chuyện học hành được.”
“Vậy thì tốt,” Dư Chu nói, “Ngươi cứ yên tâm ở trong phủ thành học tập đi, mấy cuốn thoại bản của Khách ngoại thế ta đều thu thập tích trữ lại cho ngươi hết, đợi lần sau lúc ngươi về trấn thì đưa toàn bộ cho ngươi mang đi.”
“Đa tạ Dư huynh.” Đào Khương vui vẻ nói lời cảm tạ, bắt đầu chìm đắm trong niềm vui được bằng hữu tặng toàn bộ thoại bản của Khách ngoại thế cho mình, hoàn toàn quên mất vấn đề tại sao hắn có thể mua được toàn bộ số thoại bản Khách ngoại thế đã sáng tác mà bản thân vừa mới hỏi Dư Chu.
An ủi xong Đào Khương thì bốn người cùng đi ra ngoài mua đồ, tất nhiên là cực kì vui vẻ hòa hợp rồi, ba người Dư Chu dưới sự dẫn dắt của Đào Khương mua được không ít quà tặng vừa ý lại có đặc sắc của phủ thành.
Buổi tối mấy người lại tụ cùng một chỗ nói chuyện, vui vẻ thảo luận tới tận nửa đêm sau đó mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai thì mấy người Dư Chu liền khởi hành đi trở về nhà, Đào Khương lưu luyến bịn rịn tiễn mọi người ra khỏi phủ thành hơn mười dặm mới buồn bã nói:
“Nhanh nhanh đến tháng tám để mọi người tới đây thi viện nữa, thi viện xong mà được trúng cử thì chính là có công danh tú tài rồi, đến lúc đó có thể ở lại phủ thành đi học cùng với ta nữa.”
Hạ Vân Kỳ lắc đầu nói, “Bộ dáng này của ngươi làm như ngoài ba người chúng ta ra thì không còn người bạn hữu nào nữa không bằng ấy.”
“Bạn hữu đúng là không ít,” Đào Khương rũ mắt, “Nhưng tính chất không giống nhau mà.”
Nghe cậu ta nói như vậy làm mấy người Dư Chu cũng cảm thấy có chút sầu thương đa cảm theo, ngừng một lúc hắn mới vươn tay vỗ nhẹ vai Đào Khương nói,
“Yên tâm đi, mấy tháng này ta sẽ cố gắng học tập, tận lực không phụ sự kỳ vọng của ngươi.”
Tiếp đó mấy người lại nói thêm vài lời ước định các loại xong thì mấy người Dư Chu mới tiếp tục lên đường.
Đi được khoảng chừng gần trăm mét đường rồi Dư Chu ở bên trong xe ngựa lại nghe thấy Đào Khương từ phía xa hét lớn: “Đến lúc ta về nhớ phải tặng đồ đã hứa cho ta đấy nhé.”
Dư Chu kinh ngạc sừng sờ, dưới ánh mắt khó hiểu của mấy người trong xe ngưa vươn tay ra ngoài làm thủ thế đồng ý với Đào Khương chứ không dám nói ra thành lời.
Nhưng dù có như vậy thì sau khi xe ngựa chạy thêm được một đoạn nữa Hạ Vân Kỳ vẫn gặng hỏi hắn:
“Ngươi hứa cho hắn thứ gì thế hả?”
“Thì… mấy… quyển sách mà thôi.” Dư Chu vuốt nhẹ cánh mũi ngượng ngùng nói, tự dưng có cảm giác như đang dạy hư hài tử nhà người ta sau đó bị người lớn trong nhà nó chất vấn thế nhỉ.
Hạ Vân Kỳ lộ ra nụ cười hiểu rõ, vừa nghe tới sách lại kết hợp với dáng vẻ khó nói này của Dư Chu thì sao cậu ta còn không hiểu đó là thứ gì nữa chứ.
Cậu cảm thấy ở phương diện này thì bạn tốt và biểu đệ nhà mình đều rất có chừng mực nên cũng không nói gì cả.
Văn tiên sinh ngồi ở một góc của xe ngựa cũng sâu xa liếc nhìn Dư Chu một cái, đồng dạng không nói thêm lời nào.
Chỉ có Dư Ôn Lương nhỏ tuổi nhất ở đây là dùng vẻ mặt hiếu kì nhìn qua chỗ này một chút, lại chuyển rời qua chỗ kia một chút.
Dư Chu sợ cậu nhóc hỏi ra vấn đề linh tinh gì liền vội vàng vén tấm rèm cạnh xe lên chuyển rời trọng tâm câu chuyện nói:
“Ta vén rèm xe lên mọi người có cảm thấy oi bức hay không?”
“Còn khá tốt,” Dư Ôn Lương nghiêm túc đáp lời, “Nhiệt độ mấy ngày nay vẫn còn khá mát mẻ, chắc hẳn phải qua thêm vài ngày nữa thì mới nóng tới khó chịu.”
Dư Chu nghe vậy liền nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa xe giả vờ như đang nhìn ngắm phong cảnh, hắn quyết định sẽ không nói thêm gì nữa.
Một nhóm người nóng lòng muốn trở về nhà, lần này không cố ý thả chậm tốc độ của xe ngựa như trước nữa, ấy vậy mà không có ai cảm thấy khó chịu hết.
Sau khi xe ngựa đi tới trấn trên thì trở về nhà của Hạ Vân Kỳ trước, người trong nhà cậu ta nhận được tin tức liền chạy hết ra bên ngoài nghênh đón.
Châu Ninh thấy phu quân nhà mình bình an vô sự về tới nơi lại còn thi được hạng nhất trong kì thi phủ thì vui mừng khôn xiết, nếu không phải ở đây còn có nhiều người thì cậu đã vui tới mức muốn bổ nhào về phía Hạ Vân Kỳ luôn rồi.
Nhưng cũng không nhịn được mà một bên sắp xếp người vận chuyển đồ vào trong nhà một bên không ngừng liếc mắt nhìn về phía Hạ Vân Kỳ.
Hạ Vân Kỳ kiểm kê đồ một chút đợi hạ nhân vận chuyển hết số đồ của mình vào bên trong nhà rồi liền quay qua phân phó Tiểu Trúc:
“Ngươi tiễn mấy người Văn tiên sinh và Dư huynh trở về đi.”
Cậu ta hiểu rõ sau khi về tới nơi thì bất kể là Văn tiên sinh hay Dư Ôn Lương, ngay cả Dư Chu cũng không khác là mấy, đều gấp gáp trở về nhà báo tin vui, vậy nên cũng không nói lời khách sáo giữ người ở lại nghỉ ngơi làm gì.
Đồ đạc của mấy người Dư Chu không ít, nếu để họ tự mình trở về thì đúng là có chút bất tiện cho nên nghe Hạ Vân Kỳ nói vậy cũng không từ chối ý tốt của cậu ta.
Chỉ có Châu Ninh sau khi nghe vậy liền đề nghị: “Để người khác tiễn mọi người trở về đi, Tiểu Trúc đi đường dài trở về chắc cũng đã mệt mỏi rồi.”
Tiểu Trúc vốn chính là thư đồng của Hạ Vân Kỳ, nghe cậu đề nghị như vậy thì tất nhiên là Hạ Vân Kỳ sẽ không cự tuyệt, vậy nên liền sắp xếp một người đánh ngựa khác trong nhà tiễn mấy người Dư Chu trở về.
Mấy người Dư Chu dùng tốc độ nhanh nhất ngồi xe ngựa từ trấn trên về tới thôn nhà, khi xe ngựa tiến vào tới cổng thôn thì cũng mới khoảng tầm giờ mùi ba khắc.
Tầm giờ này phần lớn người trong thôn đều đang ra đồng làm việc, lúc còn ở trên đường thì Dư Chu và Văn tiên sinh còn có Dư Ôn Lương đã từng thảo luận với nhau rằng không biết giờ này liệu có còn người nào đang ngồi nghỉ mát bên gốc đại thụ hay không.
Kết quả cuối cùng là cả ba người đều cảm thấy sẽ không có ai ở đó cả.
Vậy nên sau khi Dư Chu xuống khỏi xe ngựa liền thấy được một bóng dáng thân quen đang ôm lấy hài tử liền nhất thời quên mất cả động tác.
Vẫn là Văn tiên sinh mỉm cười đẩy nhẹ hắn một cái mới kịp phản ứng lại,
“Chu tiểu tử này, ngươi đoán sai rồi.”
Dư Chu hồi thần liền nhấc chân chạy vội qua, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng nói:
“Sao đệ lại ở chỗ này?”
“Ta đoán trong vòng mấy ngày nay khả năng phu quân sẽ trở về,” Cẩm Xuyên mỉm cười nói, “Liền mang theo Thần Thần tới đây đợi ngươi.”
Người dịch: Hana_Nguyen