Dư Chu đang đứng đó nín thở chờ đợi rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, may mắn mặc dù tên Đào Khương kia đúng là có chút loi nhoi, nhưng chung quy cũng chưa thành thân nên vẫn chưa đến nối tặng mấy thứ sách cấm như xuân cung đồ gì đó.
Bằng không hắn không chỉ bị Cẩm Xuyên bắt sống giữa ban ngày ban mặt, mà dù hắn có muốn giải thích chuyện không liên quan đến mình cũng khó có thể thích cho rõ được.
Cẩm Xuyên hiểu Dư Chu khá rõ, chỉ với chút biến hoá trên mặt hắn liền có thể đoán được:
“Số thoại bản đó không phải do huynh mua sao?”
“Đào Khương tặng.” Dư Chu khoanh tay nói, “Còn nói ta nhất định sẽ rất thích.”
Cẩm Xuyên nghe vậy thật có chút bất lực, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:
“Sau này nếu hắn biết được huynh chính là Khách ngoại thế không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.”
Dư Chu ngẫm nghĩ nói: “Vẫn là không để hắn biết được mới tốt.”
Cũng bởi xã hội cùng với phong tục nơi đây mà Dư Chu không định nói rõ chuyện này với bất cứ người nào ngoài Cẩm Xuyên cùng với mấy người của tiệm sách Thường Ninh, kể cả có là bạn tốt thì cũng vậy.
“Vậy thoại bản?” Cẩm Xuyên hỏi.
Dư Chu: “Cất gọn vào đi, cũng không chiếm hết bao nhiêu chỗ.”
Đến bữa tối Dư Chu lại kể hết những chuyện xảy ra trong Hạ gia ngày hôm nay cho Cẩm Xuyên nghe.
Cẩm Xuyên nghe tới chuyện hôn sự của Hạ Vân Kỳ vậy mà lại do bên nhà ca nhi nọ tìm bà mai tới đề thân liền bị gợi lên hứng thú:
“Không biết vị phu lang đính ước của Hạ công tử là người như thế nào nhỉ? Ta thật muốn được gặp y một lần.”
“Đệ cảm thấy cậu ta thực dũng cảm phải không?”
Dư Chu có thể đoán được cậu nghĩ như thế nào.
Cẩm Xuyên gật đầu, “Cậu ta là ca nhi đầu tiên mà ta biết tới dám chủ động nói ra ý nghĩ muốn kết thân với người mình thích đó”
“Thật hả?” Dư Chu nhướn nhướn mi, cười giỡn nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì trước đó cũng là người nào đó chủ động tặng túi tiền cho ta trước mà.”
Cẩm Xuyên liếc vội Dư Chu một cái, cậu không nghĩ tới hắn sẽ lấy chuyện này ra để nói, có hơi xấu hổ đáp:
“Chúng ta… chuyện này không giống nhau mà.”
“Mặc dù tình huống cụ thể không giống,” Dư Chu nói, ” Thế nhưng cậu ta không phải là người dũng cảm nhất mà đệ nghe nói tới, bất kể là xét trên phương diện nào thì người dũng cảm nhất phải chính là đệ thì mới đúng.”
Cẩm Xuyên nghe hắn nói vậy lại liếc Dư Chu một cái mới rũ mắt im lặng ăn cơm tiếp.
Sau đó hắn lại kể một số chuyện liên quan tới Đào Khương, lần này điểm gây cười cũng nhiều thêm một chút, Cẩm Xuyên bị chọc cười vui vẻ đến vài lần, cậu vươn tay lau đi chút nước mắt không tự chủ tiết ra lúc cười nơi khoé mắt hỏi:
“Huynh thật sự nói thẳng với cậu ta nếu tới trong khoảng thời gian này vừa hay có thể giúp chúng ta gặt lúa cùng thu hoạch khoai lang sao?”
“Ừ.” Dư Chu đáp như lẽ đương nhiên, “Nghe Trần thúc nói thì khoảng mười ngày nữa là có thể bắt đầu gặt thóc rồi, còn về khoai lang thì đợi gặt lúa xong cũng có thể bắt đầu thu hoạch dần rồi đi.”
Gặt lúa còn có Trần thúc tới giúp đỡ, với lại trước khi đến mùa gặt thì trong thôn cũng sẽ tổ chức nghi thức thu hoạch vụ thu cho nên Dư Chu không lo bản thân sẽ bỏ qua mất thời gian thu hoạch.
Còn về khoai lang thì không giống vậy, Dư Chu thực sự không quá xác định thời gian thu hoạch cụ thể của nó vào lúc nào, chỉ nhớ là vào khoảng thời gian bắt đầu có sương mù, người trong thôn lại không ai có kinh nghiệm nên cũng không đưa ra được bất cứ lời khuyên nào. Vả lại năm nay cả thôn cũng chỉ có nhà hắn với nhà Trần thúc là trồng khoai lang, mà số lượng nhà Trần thúc trồng còn không bằng một phần năm so với nhà hắn nữa.Cho nên tiêu chuẩn xác định khoai lang đã có thể thu hoạch được hay chưa chính là cứ cách một khoảng thời gian hắn lại chạy ra ngoài ruộng đào một hố ra xem khoai đã lớn tới mức độ nào rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày thu hoạch vụ thu. Lần thu hoạch lần này không giống với vụ chiêm trước đó, không chỉ có lúa nước cần được gặt hái mà ngay cả các loại hoa màu như cây lạc cũng đều cần được thu hoạch. Sau khi thu hoạch xong tất cả thì cũng coi như đã chấm dứt kì thu hoạch của một năm, tiếp theo đó chỉ có thể trồng một số loại lương thực chịu rét như lúa mạch hoặc rau cỏ, lúc này cũng nên bắt đầu chuẩn bị củi lửa chống rét qua mùa đông rồi.
Cũng bởi vậy nên người trong thôn đều rất coi trọng vụ thu hoạch lần này. Buổi sáng hôm trước sau khi học xong thì Văn tiên sinh liền cho Dư Chu nghỉ phép, sau đó là mỗi một hộ trong thôn tự mình mang theo hai món ăn, lại cùng nhau gom ít gạo toàn thôn tụ tập lại cùng nhau ăn bữa yến tiệc mừng vụ thu. Đây là lần đầu tiên Dư Chu và Cẩm Xuyên tham gia hoạt động tập thể như thế này, cả hai người đều đặc biệt hứng thú nên không chút keo kiệt mà mang theo một bát cá cùng một bát thịt thật lớn tới tham gia.
Có lẽ bởi vì sắp đến thu hoạch vụ thu nên dù có là người nghèo nhất trong thôn cũng đều rộng rãi hơn ngày thường rất nhiều, những nhà có điều kiện tốt một chút cũng đều chuẩn bị lấy một hai món mặn, cho nên nhà Dư Chu và Cẩm Xuyên mang theo hai bát lớn cá và thịt cũng không tính là quá đặc biệt.
Vào những ngày cày cấy đầu xuân hay mùa màng vụ thu người dân trong thôn đều sẽ dậy từ rất sớm.
Ngày tiếp theo Dư Chu vẫn dậy vào giờ mão như thường ngày, còn đang múc nước rửa mặt trong sân thì đã nghe thấy ở cách vách Trần thẩm đang nhỏ giọng thúc giục Trần Phong mau đi ra đồng tranh thủ cắt lúa xuống, đợi lúc trời sáng hẳn thì bắt đầu đập lúa.
Hai nhà đã hẹn trước sẽ cùng nhau đập lúa rồi cho nên sau khi nghe thấy những lời này Dư Chu cũng ngại đi qua muộn, rửa ráy xong liền mang theo chiếc liềm đã được chuẩn bị sẵn đi ra ngoài đồng.
Sáng sớm Dư Chu cùng với ba người Trần gia gặt đổ hết một mảnh ruộng lúa rồi mới trở về nhà.
Cẩm Xuyên thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Dư Chu đâu cả, cậu đoán được hắn đã đi ra ngoài đồng thu hoạch lúa liền đi qua nhà cách vách dặn Tiểu Quyên không cần phải nấu cơm, sau đó mới trở về nhà bắt đầu làm bữa sáng cho cả hai nhà.
Cho nên lúc mấy người Dư Chu đi làm đồng về tới nơi thì đã có thể ăn cơm được rồi.
Sau khi ăn cơm xong chỉ có Trần đại nương là ở lại trông nhà, người của hai nhà kéo nhau đi bận rộn việc đồng áng tiếp, ngay cả Tiểu Quyên cũng cùng bọn họ ra ngoài đồng làm việc.
Thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, những lúc ra đồng làm việc mọi người đều bọc mình tới kín mít, thậm chí Cẩm Xuyên còn làm thêm mấy đôi găng tay cho những người cần sử dụng, như vậy sẽ không cần lo sẽ bị lá lúa cứa vào tay nữa.
Người hai nhà tập trung lại cùng làm việc nên tốc độ làm cũng cực kì nhanh, vốn nhà Dư Chu cũng chỉ có hai mẫu ruộng, mà nhà Trần thúc cũng không được tính là nhiều nên không đến mười ngày thì hai nhà họ đã thu hoạch xong số lúa ngoài đồng đem về trong nhà.
Sau đó mới trải lên tấm bạt ngoài sân để phơi khô, sau đó dùng quạt gió thổi bay những hạt thóc lép, số hạt thóc được mang cất đi còn lại chính là số lương thực trong một năm tiếp theo của cả gia đình.
Sau khi thu hoạch lúa nước xong Dư Chu lại bảo người bên Trần gia đi cắt hết số dây khoai lang trong ruộng nhà hắn đi.
Dây khoai lang không có tác dụng gì đối với nhà hắn nhưng lại là thứ tốt với nhà Trần thúc, hơn nửa mẫu khoai lang có thể cắt được rất nhiều dây khoai, đủ để cung cấp thức ăn cho đám lợn và trâu nhà Trần thúc hết nửa già mùa đông rồi.
Cũng thật đúng lúc, Trần thúc với Trần Phong bận rộn vài ngày mới vừa cắt hết được đám dây khoai lang mang về thì ngày tiếp theo ngoài trời liền bắt đầu có sương sớm, cũng may là đám khoai lang được chôn vùi dưới đất cho nên chỉ cần không có tuyết lớn thì đều không bị ảnh hưởng gì hết.
Tuy nhiên sự thay đổi của thời tiết cũng giống như muốn nói cho Dư Chu biết những thứ chôn sâu ở trong đất đã có thể thu hoạch được rồi.
Nhà họ là nhà thứ hai trong thôn có trồng khoai lang, cho nên hôm đào khoai lang không chỉ có Trần Phong và Tiểu Quyên đến góp vui, mà ngay cả Nhị cẩu tử khá thân thiết với nhà hắn cũng chạy qua tham gia cùng.
Mặc dù Dư Chu biết đất đai của thôn Dư gia cực kì màu mỡ nhưng cũng không nghĩ tới lại thích hợp để khoai lang sinh trưởng như vậy.
Trước đó không lâu cứ cách một khoảng thời gian là hắn lại đi đào mở gốc cây xem xét tình hình phát triển của củ khoai thì vẫn chưa thấy có gì khác lạ, hiện tại thời gian sinh trưởng đã đủ chỉ mới một cuốc bổ xuống liền có một chuỗi lớn khoai lang đỏ bị lật lên theo.
Lúc mới đào hắn không quá chú ý liền cuốc nát mất hai củ.
Thấy đám người bên cạnh đều đỏ mắt chờ mong nhìn về phía bên này hắn liền gọt sạch vỏ cùng với chỗ bị cuốc nát trên củ khoai lang đi, sau đó mới chia cho đám Trần Phong ăn sống.
Khoai lang sống giòn tan thơm ngát lại mang theo vị ngọt dịu nhẹ đối với những người không có quá nhiều đồ ăn vặt ở nơi này cũng được coi là một món ăn ngon.
Sau khi Trần Phong đứng gặm hết non nửa củ khoai lang liền vui vẻ bừng bừng cầm một cái cuốc còn lại lên nói:
“Để ta tới đào giúp ngươi, Tiểu Quyên và Cẩm Xuyên gõ sạch phần đất còn dính lại trên củ khoai là được rồi.”
Nhị cẩu tử cũng lập tức nói: “Ta tới giúp mọi người nữa.”
Có người chủ động giúp sức tất nhiên là Dư Chu sẽ không từ chối rồi.
Lần thu hoạch này khiến mọi người ngạc nhiên chính là mới đào có khoảng một phần mười của nửa mẫu ruộng mà đã có thể đào ra được bốn sọt khoai lang lớn, ít nhất cũng phải được gần một trăm cân khoai.
Trần Phong nhìn đống khoai được đổ chồng chất như một ngọn núi nhỏ liếm liếm môi nói:
“Mới có một lúc mà đã thu hoạch được nhiều như vậy rồi, nhà các ngươi liệu… có ăn hết nổi không?”
Dư Chu cũng không nghĩ sản lượng khoai lang lại được nhiều như vậy, giờ cũng bị dọa cho hết hồn,
“Chắc không ăn hết nổi đâu.”
Khoai lang nướng, khoai lang khô, bột khoai lang… Tất cả các cách ăn được làm bằng khoai lang Dư Chu đều tính toán sắp xếp hết một lượt cũng không có cách nào sắp xếp ổn thỏa cho gần một trăm cân khoai lang này.
Nếu lúc này có được cái điện thoại di động thì hắn thực muốn gọi một cuộc điện thoại cho Đào Khương kêu hắn nhanh chóng trở về ăn khoai lang, có ăn hết bốn trăm năm trăm cân cũng không có vấn đề gì hết.
Nói ra thì mấy thứ này ăn vào vẫn khá là chắc bụng, nếu thực sự ăn không hết cũng có thể mang đi bán, vì vậy hắn mới nói:
“Tạm thời không cần quan tâm nhiều như vậy, thu hoạch mang về nhà rồi nói sau.”
Lúc trở về hắn để Nhị cẩu tử gom nguyên cả dây lẫn củ lang mang về, kêu cậu nhóc có thể cầm được bao nhiêu thì cầm bấy nhiêu mang về nhà, thấy Khánh thúc đúng lúc đi ngang qua bên cạnh thì Dư Chu lại biếu tặng cho Khánh thúc một ít.
Đồng thời cũng nói với mấy người họ lúc mang về chỉ cần vùi dưới tro nóng là đã có thể nướng chín được khoai rồi, hoặc là cũng có thể gọt vỏ rồi để vào trong nồi bên trên lớp gạo rồi cùng nấu cũng được.
Còn về Trần Phong thì Dư Chu nhờ anh ta gánh giúp một gánh trở về, đến lúc đó muốn lấy bao nhiêu thì lấy, kể cả gánh cả gánh khoai đó mang về cũng được.
Vồn lúc Dư Chu tặng khoai lang cho mấy người này cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy đằng nào thì nhà hắn cũng ăn không hết mà quan hệ giữa nhà hắn với mấy người này lại khá tốt cho nên nghĩ muốn tặng liền tặng đi thôi.
Lại không nghĩ tới buổi chiều lúc hắn và Cẩm Xuyên vừa mới tới ruộng chưa được bao lâu liền thấy được hai người Khánh thẩm cùng với nương của Nhị cẩu tử dẫn theo mấy vị phụ nhân trong thôn vui vẻ chạy xuống ruộng tìm hai người bọn họ.
Cách vài mảnh ruộng thì Khánh thẩm đã lớn giọng nói vọng tới:
“Chu tiểu tử này, đám khoai lang ngươi tặng cho đương gia nhà chúng ta hôm nay vừa vặn mấy cháu ngoại trai nhà ta qua chơi sau khi ăn lại thấy cực kì yêu thích, ngươi xem có thể bớt ra chút ít bán lại cho ta hay không?”
Dư Chu với Cẩm Xuyên đều là người rất biết quan sát sắc mặt của người khác, thấy điệu bộ này của Khánh thẩm liền biết là bà thật sự yêu thích khoai lang nên mới tới, thế nhưng bởi vì mang theo cả một nhóm người tới đây nên bà hỏi có bán hay không cũng chính là muốn làm cho đám phụ nhân khác trong thôn thấy mà thôi.
Nếu không bằng vào quan hệ giữa hai nhà Khánh thẩm đã có thể trực tiếp cõng sọt tới đây hỏi xin thêm một chút khoai lang là được rồi, Dư Chu cũng chẳng thể không cho.
Người ta đã đắp sẵn cầu cho hắn thì tất nhiên Dư Chu sẽ không tự mình phá, huống hồ một hàng vài người phụ nhân này hắn có thể tặng được nhưng người trong thôn nhiều như vậy hắn cũng chẳng thể mỗi một người, mỗi một nhà qua đây liền đều tặng không cho người ta được.
Vậy nên mới nghĩ một chút nói: “Nếu là thẩm muốn mua thì ta sẽ tính rẻ cho thẩm một chút nhé, liền tính giá năm văn tiền một cân đi.”
Khánh thẩm hơi gật đầu không nói lời nào, thế nhưng trong đám phụ nhân cùng đi tới lập tức có người nói: “Đã tính đến hơn hai văn tiền nửa cân rồi mà vẫn nói là rẻ hả?”
Qua thời gian một buổi trưa Dư Chu đã nghĩ kĩ rồi, số khoai lang này chắc chắn nhà hắn không thể ăn hết được, nhưng cùng lắm thì vất vả một chút làm thành bột khoai lang là được, thứ này vừa có thể để trong khoảng thời gian lâu dài lại dễ ăn, trời đông có thể dùng để nấu lẩu, buổi sáng có thể mang ra nấu bữa sáng, đảm bảo có thể tiêu hao cực kì nhanh.
Vậy nên vừa nghe thấy phụ nhân nọ chê đắt hắn liền mỉm cười nói:
“Vị thẩm tử này ngài có thể đi lên trấn trên hỏi thăm một chút, các cửa hàng trên trấn đều bán với giá ba văn tiền nửa cân cả, mà mua xong còn phải cõng cả một doạn đường xa như vậy để mang về nữa.”
Nếu như nhóm phụ nhân này đã có thể tập trung cùng một chỗ qua đây mua khoai lang thì chắc chắn trong số họ cũng có người biết được giá cả ở trấn trên, sau khi nghe Dư Chu nói như vậy liền không ai ho he gì thêm nữa.
Mấy người thực sự muốn mua như Khánh thẩm thì đều đi đến bên cạnh bờ ruộng hỏi:
“Vậy mấy người chúng ta có thể tự mình lựa chọn không?”
“Có thể.” Dư Chu thoải mái đồng ý nói, phần lớn số khoai lang thu hoạch sau này mang về sẽ đều được làm thành bột khoai lang, mà làm bột khoai lang thì lại không có yêu cầu gì nhiều với khoai lang xấu hay đẹp gì hết, cho nên chuyện mọi người muốn chọn khoai to khoai nhỏ hay loại có hình dáng đẹp đẽ gì đều không quan trọng gì với hắn.
Nằm ngoài dự đoán của Dư Chu và Cẩm Xuyên chính là chỉ với mấy người phụ nhân là Khánh thẩm, nương của Nhị cẩu tử cùng mấy người khác mà trong một lúc buổi chiều mà đã mua hết gần một trăm cân khoai lang rồi.
Sau khi ý thức được giá trị của đống khoai lang nhà mình, lúc thu dọn đồ mang về nhà Cẩm Xuyên liền nói:
“Ngày mai chúng ta nhờ thêm vài người nữa trong thôn tới hỗ trợ đào hết số khoai lang còn lại trong ruộng mang về đi.”
Đúng lúc Dư Chu cũng có ý định này, trước khi trở về hắn còn làm một cái đánh dấu để phân biệt phần khoai lang nhà mình vẫn chưa kịp đào lên nữa.
Kết quả buổi sáng ngày tiếp theo vừa ra đến ruộng liền phát hiện kí hiệu hôm qua để lại đã bị người khác động tới, khoai lang cũng bị người ta đào trộm mất ít nhất là khoảng một sọt.
Người dịch: Hana_Nguyen