“Vách quỷ khóc?”
Nghe cái tên này làm Dư Chu không khỏi liên tưởng tới một số truyền thuyết yêu ma quỷ quái tại các vùng nông thôn.
Lúc Dư Khánh còn ở trên cây đã có thể nhìn rõ mồn một những thứ bên trong sọt đeo của hai người họ, lúc này không nhịn được lại liếc mắt nhìn thêm lần nữa,
“Đám lá búp mà ngươi đeo trong sọt ngoại trừ ở chỗ vách quỷ khóc thì chỉ có rất sâu bên trong núi mới có, đừng có nói với ta là các ngươi chạy tới chỗ đó đấy nhé?”
“Không có.”
Dư Chu lắc đầu, có điều không ngờ ngoài chỗ đó ra thì vẫn còn nơi khác sinh trưởng giống chè này nha.
“Vậy thì đúng rồi,”
Dư Khánh khuyên bảo,
“Mặc dù vách quỷ khóc không thật sự đáng sợ như những gì người trong thôn đồn thổi, nhưng đúng là có chút cổ quái, về sau ngươi bớt đi lại đến nơi đó, nhất là còn dẫn theo một ca nhi nữa, nhỡ đâu dọa sợ người ta thì biết làm sao?”
“Ta biết rồi.”
Dư Chu có chút phân tâm trả lời, trong lòng hắn lại đang nghĩ cùng lắm sau này lúc đi đến nơi đó thì tận lực tránh mặt Khánh thúc là được rồi.
Không biết Dư Khánh có nhìn ra dáng vẻ trả lời cho có lệ của hắn hay không, bất quá ông cũng chỉ là một trưởng bối bình thường trong thôn mà thôi, Dư Chu còn là một hán tử thành niên nữa, ông đã có lòng nhắc nhở đến mức này cũng coi như đã có lòng rồi,
“Vậy hai người các ngươi nhanh trở về làm cơm đi, cũng đã muộn lắm rồi.”
Nói xong lại nhịn không được lầm bầm:
“Lại nói ngươi ngắt nhiều lá búp như vậy làm cái gì.”
“Ách…”
Dư Chu còn chưa kịp trả lời thì Cẩm Xuyên liền đáp:
“Là ta muốn lấy những búp lá này về làm chút đồ ăn ấy mà.”
Dư Khánh nghe vậy lại thương hại liếc mắt nhìn hai người một lượt,
“Rau trong ruộng nhà ta sinh trưởng cũng kha khá rồi, trở về liền bảo thẩm các ngươi ngắt một rổ mang qua cho hai ngươi đi.”
Cẩm Xuyên đơ người tại chỗ, cứng ngắc nói lời cảm tạ:
“Cảm ơn Khánh thúc ạ.”
Sau khi hai người tách khỏi Dư Khánh, lại đi thêm một đoạn khá xa mới không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau một cái, tiếp đó liền bật cười thật tươi.
Nếu như đã bị người khác thấy được, vậy thì Cẩm Xuyên chứng nhận chuyện hái là chè là theo ý muốn của cậu dĩ nhiên là phương pháp giải quyết tốt nhất rồi. Bởi vì Dư Chu từ nhỏ tới lớn đều chỉ sinh sống ở trong thôn này, những thứ mà hắn biết ngoài việc đọc sách viết chữ ra, những thứ khác có lẽ người trong thôn cũng đều biết hết, bây giờ hắn đột nhiên hái thật nhiều búp chè về nhà như thế này rất dễ làm người khác sản sinh nghi ngờ.
Mà Cẩm Xuyên thì không giống, mọi người đều biết quê nhà của cậu ở một nơi rất xa, cho nên cậu có thể biết được một số thứ mà nơi này không biết cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là hai người đều không có ngờ rằng Dư Khánh lại là một người nhiệt tình đến thế, vừa nghe thấy họ muốn lấy lá cây để ăn liền đề nghị để người nhà mình mang rau qua tặng cho hai người bọn họ.
Lại đi thêm một đoạn nữa, sau khi rẽ vào khúc cua hai người xác nhận từ phương hướng của Dư Khánh không thể nhìn tới chỗ của mình rồi mới nhanh chóng chui lại vào trong rừng cây, ngắt thêm thật nhiều lá cây đậy kín lên bên trên miệng sọt.
“Xem ra về sau muốn đi hái lá chè thì lúc trở về vẫn nên dùng thứ gì đó che đậy lại mới được.”
Hôm nay Dư Chu nghĩ đã tới canh giờ này chắc sẽ không gặp phải người nào khác, với lại lá chè mới hái dù được đặt bên trong sọt thì cũng cần được thoáng gió, không thể ủ quá lâu, vậy nên mới không dùng lá cây che kín bên trên miệng sọt lại.
Lúc hái lá chè hai người đều phải khom người đứng trong khoảng thời gian dài, lúc hái ở trên núi hai người đều khá là hăng hái lên không có cảm giác gì, đợi đến khi về nhà ngồi xuống nghỉ ngơi uống ngụm nước thì cảm giác khó chịu cũng bắt đầu xông tới.
Thế nhưng Cẩm Xuyên cũng chỉ ngồi nghỉ ngơi không lâu liền đứng dậy đi nấu cơm.
Dư Chu nhìn thấy động tác giơ tay xoa nắn eo của cậu trước khi tiến vào bên trong nhà bếp liền có chút đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Đống búp chè vừa được hái về phải nhanh chóng mang đi hong phơi, tránh trường hợp chất đống cùng một chỗ sẽ bị hầm hơi hỏng mất.
Trước đó không biết rằng hôm nay có thể hái được búp chè cho nên các dụng cụ cần thiết để sao trà cũng chưa chuẩn bị sẵn, mà những dụng cụ này cũng cần hắn tự mình đi tìm những thứ thích hợp để dùng mới được.
Nồi dùng để sấy khô thì có thể sử dụng cái nồi xào nấu ở trong nhà bếp, chỉ cần đem ra tẩy rửa vài lần để rửa sạch sẽ phần dầu mỡ còn dính lại trong nồi thì cũng miễn cưỡng có thể sử dụng được.
Còn công đoạn rang chè thì cần dùng đến bếp lò với mẹt đựng.
Dư Chu chỉ tìm thấy được một cái chậu gốm và hai cái mẹt ở trong nhà mình, nhưng mà nếu để kết hợp sử dụng với nhau thì hai thứ này mỗi thứ ít nhất là cần tới bốn cái.
Chậu gốm còn dễ xử lý, nếu không đủ cũng có thể sao trực tiếp ở trên mặt đất, dù sao cũng đều là bùn đất cả, không cần lo lắng sẽ bị sao hỏng. Chỉ có mẹt chứa là không tìm được thứ có thể thay thế.
Dư Chu ngẫm nghĩ hồi lâu mới đi tới trước cửa nhà bếp nói với Cẩm Xuyên:
“Ta đi qua nhà Trần thẩm mượn chút đồ về dùng đây.”
“Ừ,”
Cẩm Xuyên đang nấu nướng quay đầu qua nói với hắn,
“Huynh đi nhanh rồi về nhé, cơm nước cũng sắp nấu xong rồi.”
Sau khi đi tới nhà họ Trần ở cách vách, Trần thẩm thấy hắn bảo là muốn mượn cái mẹt liền cảm thấy có chút khó hiểu,
“Lúc này ngươi đi mượn mẹt về làm cái gì hả?”
“Cẩm Xuyên muốn dùng để phơi khô chút đồ ạ.”
Dư Chu tiếp tục lấy Cẩm Xuyên ra làm lá chắn.
“Đi lấy cho Chu tiểu tử đi,”
Thấy bảo là do Cẩm Xuyên muốn sử dụng Trần đại nương liền ngắt lời truy hỏi của Trần thẩm, sau đó lại hỏi Dư Chu,
“Nhà ngươi muốn mượn đồ mới hay đồ cũ hả?”
Dư Chu: “Có đồ mới không ạ?”
“Có, thời gian còn vào đông Trần Phong nhàn rỗi không có việc gì làm nên có làm vài cái để trong nhà cất đi, tính đợi đến mùa hạ khi mọi người cần sử dụng phơi phóng đồ vật này nọ lại mang lên trên trấn bán lấy tiền.”
Trần thẩm nói.
Dư Chu đáp:
“Vậy thì tính bán cho ta vài cái luôn đi.”
Trần thẩm mở miệng định hỏi gì đó, nhưng nhớ đến lời Trần đại nương vừa nói lại không hỏi thêm nữa, chỉ nói:
“Vậy thì ngươi đi theo ta lựa mẹt đi.”
Cuối cùng Dư Chu lựa ra được năm cái, bốn cái rộng tầm khoảng hai thước, có thể dùng để đặt trên lửa sấy khô, còn một cái thật lớn dùng để trải phơi lá chè đã được sao xong.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, đôi tai linh mẫn của Dư Chu liền nghe thấy Trần thẩm ở bên trong nhà nói:
“Nương à, ngài nói Cẩm Xuyên muốn nhiều mẹt như vậy làm cái gì cơ chứ?”
Bước chân hắn hơi ngừng một chút, liền nghe thấy Trần đại nương đáp lời:
“Có còn nhớ lần trước cậu ấy dùng số vải ta tặng làm những gì không? Cho nên con đừng có thám thính dò hỏi nhiều làm gì cả, người ta luôn có cách kiếm sống mà không muốn cho người khác biết được, cậu ấy nguyện ý dạy Tiểu Quyên thêu thùa đã là cho chúng ta chiếm lợi không ít rồi.”
“Ta cũng chỉ hiếu kì một chút thôi.”
Dư Chu nghe đến đây liền không nghe thêm nữa.
Về nhà ăn vội cho xong bữa trưa liền đem lồng chụp dùng trong công đoạn sấy khô ra lắp đặt cho thật tốt, Dư Chu lại đốt lửa thêm một chút, đợi bên trong lồng chụp đều được cho thêm than đốt rồi mới bàn giao công việc đốt lửa cho Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên vẫn luôn đứng ở bên cạnh quan sát động tác của hắn, đặc biệt là mức độ lớn nhỏ của lửa trong bếp lò, cậu chỉ sợ chút nữa bản thân đốt lửa thành quá lớn hoặc quá nhỏ sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện Dư Chu sao trà.
Kì thực Dư Chu cũng đã nhiều năm không có tự mình sao trà nữa, nhưng nhìn dáng vẻ như gặp quân địch lớn mạnh của Cẩm Xuyên lại nhịn không được muốn cười:
“Không cần phải lo lắng, cùng lắm thì sao hỏng một nồi chúng ta lại điều chỉnh sau, dù sao thì búp chè cũng còn nhiều mà.”
Cũng không biết có phải do cái miệng quạ đen của hắn không mà nồi đầu tiên thật sự sao có chút quá lửa, mặc dù lá chè được sao ra là màu xanh thẫm lý tưởng, thế nhưng phần phấn trắng trên đầu búp trà lại bị sao mất hết rồi.
Dư Chu suy nghĩ xong cũng không nói tiếng nào, tiếp tục công đoạn vò chè với sao khô chè tiếp theo.
Cẩm Xuyên cũng không nhìn ra điều bất thường gì.
Đợi đến nồi thứ hai thì Dư Chu đã có thể nắm bắt một cách chuẩn xác lượng nhiệt mỗi giai đoạn cần thiết, vừa có thể làm không ngừng nghỉ vừa chú ý nhắc nhở Cẩm Xuyên tăng hoặc giảm mức độ lửa cháy trong lò.
Bên trên bề mặt lá chè của lần sao này cũng đã mất đi sự tươi mới như cũ, thế nhưng phấn trắng trên đầu búp chè có thể thấy được môt cách rõ nét, làm người vui vẻ.
Cẩm Xuyên vẫn luôn chỉ canh giữ bên bếp lửa chứ không cầm lá chè lên tỉ mỉ quan sát, nhưng từ biểu cảm trên mặt của Dư Chu có thể đoán được lá chè trong nồi thứ hai chắc là tốt hơn so với nồi đầu tiên.
Tổng cộng có khoảng hai cân rưỡi đến ba cân lá chè, Dư Chu chia ra thành hai mươi nồi, đợi đến khi sao xong nồi cuối cùng thì cũng sắp đến giờ dậu.
Cẩm Xuyên nhìn số lá chè được tách ra phơi một mình của nồi đầu tiên liền nhỏ giọng hỏi:
“Nồi đầu tiên chúng ta thật sự sao hỏng rồi à?”
“Cũng không tính là bị hỏng,”
Dư Chu nói,
“Chỉ là chất lượng sẽ kém hơn một chút thôi, đợi sau khi chế biến xong ta pha cho đệ nếm thử thì sẽ hiểu.”
Nhân khoảng thời gian dải ra phơi hai người vội vàng đun nấu chút đồ ăn, đợi ăn uống xong lại ngồi nghỉ ngơi một chút thì lá chè cũng đã bắt đầu lên men trở lại.
Dư Chu lại bắt đầu tiến hành sấy khô lần hai cho lá chè, lần này cũng không cần duy trì động tác đảo chè không ngừng như lần đầu nữa, chỉ cần đứng bên cạnh khống chế độ lửa cùng với khuấy lật hai bên trái phải mỗi khắc một lần là được.
Cùng với lượng nước bị bốc hơi triệt để thì số lượng hơn một cân lá chè sau khi sao khô lần một đến cuối cùng chỉ còn sót lại chưa đến một cân.
Cẩm Xuyên nhìn một đống nhẹ tênh trên cái mẹt lẩm nhẩm:
“Sao ra được có chút xíu vậy nè?”
Dư Chu bật cười,
“Đây vẫn chưa phải là thành phẩm cuối cùng đâu, đợi sáng mai lọc lại rồi rang khô thêm một chút sẽ càng ít hơn nữa.”
Cẩm Xuyên lo lắng nhìn đám lá chè, cảm thấy có chút đau lòng tiếc nuối.
Dư Chu bật cười thành tiếng lấy cái chum gốm đã được chuẩn bị xong từ trước ra, cho lá chè đã được sao khô vào bên trong để qua đêm, phòng tránh trải qua một đêm lá chè hấp thụ lại khí ẩm trong không khí.
Cả một ngày vất vả mệt nhọc chỉ đổi lại được một chum lá chè như vậy, Cẩm Xuyên thấy Dư Chu tùy ý đặt nó ở trên chiếc bàn ngoài sảnh lớn liền có chút do dự, cuối cùng vẫn là ôm vào trong gian phòng ngủ chính cất kỹ càng rồi mới yên tâm.
Sau đó hai người nhân lúc trời còn chưa tối hắn nhanh chóng đi đun nước để tắm rửa.
Sau một ngày dài hết đứng lại đến khom lưng, sau khi Dư Chu nằm lên giường không lâu liền ngủ thiếp đi, đợi đến khi tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Hắn xoa nắn cái eo với bắp chân có vẻ đã càng khó chịu hơn so với ngày hôm qua, thật có xung động muốn nằm ì trên giường không dậy nữa.
Thế nhưng khi nhìn thấy cái chum gốm được Cẩm Xuyên cố ý đặt vào trong phòng hắn lại chỉ có thể cưỡng ép bản thân mau rời giường, thật sự muốn biết thành quả lao động vất vả cả một ngày trời của bản thân như thế nào.
Kết quả khi hắn vừa mới bước ra khỏi cửa liền thấy được Cẩm Xuyên đang cầm khung thêu ngồi thêu thùa bên ngoài cửa gian sảnh chính, thấy hắn đi ra cậu liền buông đồ vật trong tay xuống, hai mắt sáng ngời nhìn hắn nói:
“Huynh dậy rồi à, mau đi rửa ráy đi, ta đã làm xong bữa sáng rồi.”
Dư Chu:…
Không biết vì sao hắn đột nhiên thực nghi ngờ với thể lực của bản thân mình.
Im lặng hồi lâu hắn mới thử hỏi Cẩm Xuyên:
“Đệ không cảm thấy eo mỏi, bắp chân đau nhức hả?”
“Khá tốt,”
Cẩm Xuyên nói,
“Hôm qua chỉ có lúc hái búp chè là phải đứng khá lâu, từ sau khi về đến nhà ta cũng chỉ phải ngồi một chỗ nhóm lửa lên đã nghi ngơi đủ rồi, nào có giống huynh phải khom người sao trà suốt cả buổi.”
Mặc dù lý do này là đúng sự thật nhưng Dư Chu vẫn cảm thấy khó lòng chấp nhận, hắn âm thầm đem chuyện rèn luyện thân thể nâng cao thể lực bản thân vào kế hoạch hàng ngày của mình, nên biết rằng thể lực kém chính là đòn chí mạng đối với một người nam nhân.
Cẩm Xuyên nheo mắt nhìn Dư Chu chốc lát lại nói thêm:
“Vả lại ta thật muốn biết hương vị của lá trà sau khi sao xong sẽ như thế nào, cho nên có hơi phấn khích quá độ.”
Dư Chu quyết định vẫn là không nói chuyện thêm nữa, lẳng lặng chạy đi đánh răng rửa mặt.
Khi hắn quay trở lại thì Cẩm Xuyên đã bưng cơm và thức ăn bày hết lên trên bàn, bữa sáng chỉ có một phần cháo trắng cùng với một đĩa dưa chua đơn giản, mỗi người còn được thêm một quả trứng chiên nữa.
Ăn cơm xong Dư Chu ôm chum gốm từ bên trong gian phòng ngủ chính ra, cẩn thận đem số lá trà bên trong đổ rải ra cái mẹt, hai người bắt đầu ngồi nhặt lọc.
Nhặt hết tạp chất cùng với những lá trà bị nứt vỡ ra, sau đó lại rang khô thêm một lần nữa để lá trà khô hoàn toàn.
Đây mới là thành phẩm cuối cùng, Dư Chu cầm một ít lá trà đặt trước mũi Cẩm Xuyên:
“Ngửi xem hương vị như thế nào.”
Cẩm Xuyên hít sâu một hơi,
“Thật là thơm.”
Những vẫn nhớ mong lượng lá trà sau khi chế biến ra thành phẩm không biết được bao nhiêu,
“Ta đem đi cân thử cái đã.”
Dư Chu bật cười nhưng cũng không ngăn cậu.
Đầu tiên hai người cân cái chum gốm trước, sau đó mới cân chum gốm cùng với lá trà ở bên trong, cuối cùng tính ra số lượng lá trà chỉ được khoảng gần nửa cân chứ chưa được nổi nửa cân nữa.
Cẩm Xuyên trề môi nói, “Được thật là ít mà.”
Dư Chu đã tính ra lượng thành phẩm chỉ được khoảng từng đó từ trước,
“Tỷ lệ cũng khoảng chừng có vậy, đi thôi, đi đun nước sôi chúng ta pha một chén nếm thử xem hương vị như thế nào.”
Nói xong liền vốc một ít cho vào trong chén, phần còn lại đều được giữ lại bên trong chum gốm bọc kín, sau khi nước đã được đun sôi thì để hơi nguội một chút mới đổ vào bên trong chén trà.
Đợi nước vừa đủ để ngập hết số lá trà thì hắn liền dừng động tác thêm nước, còn lấy một tờ giấy đậy kín chén trà lại.
Sau khi ngâm được khoản ba phút, Dư Chu lấy tờ giấy đậy trên miệng chén ra, thêm đầy nước vào trong tách trà rồi mới lần lượt rót nước trà vào hai cái chén khác, sau đó bưng mộc chén để trước mặt Cẩm Xuyên,
“Nếm thử xem như thế nào.”
Từ lúc hắn cho lá trà vào trong chén thì ánh mắt của Cẩm Xuyên cũng chăm chú tập trung vào mọi động tác trên tay hắn, đến tận khi nước trà đã được pha xong mới không thể chờ đợi mà bưng chén trà lên, thổi nhẹ vài lần rồi mới chậm rãi nhấp một ngụm, cậu ngạc nhiên thốt lên:
“Ngon quá!”
Dư Chu cũng bưng chén trà còn lại lên nhìn một cái, nước trà trong vắt có màu vàng xanh, đến gần còn có thể ngửi thấy được mùi hương thơm nồng.
Hắn nhấp một ngụm nhỏ, chỉ cảm nhận được hương vị đậm đà lan tràn trong miệng, một lúc sau lại cảm nhận được vị thanh ngọt nhè nhẹ.
Hai người chẫm rãi thưởng thức xong chén trà của chính mình, Cẩm Xuyên chờ mong hỏi:
“Hôm nay chúng ta vẫn đi hái lá chè tiếp chứ?”
Với sự hiểu biết của cậu về trà thì loại trà có hương vị như hôm nay của bọn họ nhất định có thể bán với giá cao, vậy nên càng muốn hái thêm thật nhiều mang về.
“Hôm nay không đi nữa,”
Cẩm Xuyên nói,
“Mảnh chè dưới vách núi kia hôm qua chúng ta vừa mới hái xong, để thêm hai ngày cho chúng lớn thêm một chút lại đi hái sẽ tốt hơn.”
Đây là lý do cực kỳ chính đáng chứ không phải do hắn đang muốn lười biếng gì cả, vách núi cũng chỉ lớn có vậy, tất nhiên là phải để lá chè có thời gian sinh trưởng nữa chứ, bất quá hắn lại nhớ tới lời nói ngày hôm qua của Dư Khánh. Ngoại trừ ở vách quỷ khóc ra thì sâu bên trong núi cũng có chỗ mọc loại lá chè này.
Người dịch: Hana_Nguyen