Mục lục
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới - Yên Hỏa Nhân Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như dự đoán, Thần Thần căn bản là không hiểu chuyện gì hết, dùng vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Tại sao cơ chứ? Con muốn đệ đệ cũng giống như con có thể mãi bình an vậy.”

Cẩm Xuyên hé miệng định nói gì đó thì Châu Ninh ở bên cạnh đã mỉm cười dịu dàng nói trước: “Nếu đã như vậy thì thúc thúc thay đệ đệ cảm tạ Thần Thần nhé.”

“Không cần cảm tạ ạ.” Thần Thần nói xong liền nghiêm túc tháo móc khoá bình an trên cổ xuống đặt lên trên tã quấn của bé con nhà Châu Ninh.

Cẩm Xuyên nhìn dáng vẻ vui tươi hớn hở khi tặng đồ của Thần Thần cùng với Châu Ninh tràn đầy ý cười ở bên cạnh thật không biết nên dùng biểu cảm nào cho phải phép.

Cho tới khi rời khỏi Hạ gia, xe ngựa đã chạy ra khỏi cổng thị trấn rồi cậu mới không nhịn được vén rèm xe lên ôm Thần Thần ra ngồi trước cửa xe hỏi Dư Chu còn đang bận rộn đánh xe bên ngoài: “Huynh có biết hôm nay Thần Thần đã làm ra chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì?” Dư Chu cầm dây cương không ngoảnh đầu qua mà trực tiếp hỏi ngược, giọng điệu thể hiện vạn phần tin tưởng tín nhiệm với nhi tử nhà mình.

Dù đã qua khoảng thời gian dài nhưng hiện tại nhắc lại chuyện này Cẩm Xuyên vẫn nhịn không được thở dài một tiếng, “Nó đem móc khoá bình an mình vẫn hay đeo tặng cho Tiểu Lăng nhi rồi.”

“Cái gì?” Cánh tay Dư Chu không khống chế được hơi dùng sức một cái, dường như con ngựa phía trước xe cũng cảm thấy đau nên lập tức dừng lại.

Cẩm Xuyên thầm nghĩ 'biết ngay là sẽ vậy mà', cũng may cậu đã chuẩn bị tốt từ trước, không chỉ tự mình ngồi vững mà còn kịp thời ôm chặt Thần Thần vào trong lồng ngực nữa.

Nếu ngựa đã không đi thì Dư Chu cũng liền để xe ngựa dừng luôn tại chỗ không đi tiếp nữa, bản thân thì quay đầu nhìn nhóc con Thần Thần cả mặt vô tội ngồi đó hỏi, “Tại sao con lại đem đồ mình đeo tặng cho đệ đệ chứ hả?”

“Cha thân nói cần tặng lễ vật cho đệ đệ, mà hai người đều không có chuẩn bị nên con liền đem đồ của mình tặng lại cho đệ đệ đó.” Thần Thần cúi thấp đầu có chút oan ức nói.Dư Chu nhíu chặt lông mày hỏi tiếp: ” Vậy con có còn nhớ phụ thân từng dặn qua những người như thế nào thì không thể tùy tiện tặng đồ cho người ta không?”

“Nhớ ạ,” Thần Thần nhìn phụ thân nghiêm túc đáp lời, “Chưa có sự đồng ý của phụ thân cùng cha thân thì không được tặng đồ cho các tỷ tỷ hoặc muội muội, những đệ đệ và ca ca có nốt ruồi son trên trán giống với cha thân cũng không được tặng.”Cẩm Xuyên vừa nghe Thần Thần nói mấy lời này liền ngẩng đầu nhìn Dư Chu hỏi, “Huynh dạy con những điều này từ khi nào thế?”

“Thường ngày dẫn con đi chơi liền thuận miệng dạy một chút.” Dư Chu không được tự nhiên sờ sờ mũi nói, hắn cũng chẳng thể nói bởi vì bản thân mình trước đây không biết tới sự tồn tại của ca nhi nên mới nhặt Cẩm Xuyên về nhà, cho nên bây giờ hắn mới muốn để Thần Thần nhận thức được sự khác biệt giới tính sớm một chút, tránh cho sau này làm ra mấy hành động không thích đáng nào. Dù sao thì hắn bởi vì may mắn mới có thể gặp được người thương của đời mình, đến lượt Thần Thần nhà hắn thì chưa chắc đã tốt số được tới vậy.

Nhìn tình huống hiện tại xem ra cũng không có tác dụng gì cho lắm thì phải, bên cạnh mới xuất hiện một ca nhi xấp xỉ tuổi mình thì Thần Thần đã đem móc khoá bình an luôn đeo trên người tặng qua cho người ta luôn rồi.

Hắn không nhịn được cũng thở dài theo, “Dạy lúc nào không phải trọng điểm, quan trọng chính là Thần Thần rõ ràng có thể nhớ rõ lời ta dạy thì tại sao vẫn làm như vậy chứ hả?”

Thần Thần hùng hồn nói: “Con có nghe lời phụ thân đó chứ, trước khi tặng con đã để ý thật là kĩ rồi, giữa lông mày đệ đệ không có nốt ruồi son giống của cha thân mà.”

Dư Chu giật mình lập tức nhìn về phía Cẩm Xuyên.

Cẩm Xuyên cũng ngơ người một chút mới kịp thời phản ứng lại, cậu thật bất đắc dĩ nói, “Hài tử mới sinh nốt ruồi son vốn đã rất nhạt, lại thêm da trên người vừa nhăn nheo vừa đỏ hỏn, chắc là Thần Thần không thấy rõ được.”

Có vẻ như lúc này Thần Thần cũng ý thức được bản thân đã tặng thứ không nên tặng đi rồi, cậu nhóc mím chặt môi nhìn Dư Chu cùng Cẩm Xuyên không dám nói chuyện nữa.

Dư Chu thấy bộ dáng này của cậu nhóc thì có giận tới đâu thì cũng lập tức hết, xoa đầu Thần Thần nhìn về phía Cẩm Xuyên hỏi: “Lúc đó hẳn là Châu Ninh cũng có mặt đi, cậu ấy nói sao?”

Cẩm Xuyên cố gắng để bản thân duy trì giọng nói thoải mái như không có chuyện gì nói, “Cậu ấy không nói gì cả, chỉ mỉm cười bảo Thần Thần đưa đồ cho Tiểu Lăng nhi thôi.”

Dư Chu:…

Hắn ngơ người mất một lúc lâu, bàn tay vốn đang đặt trên đầu Thần Thần nhịn không được lại dùng sức xoa mạnh vài cái.

Thần Thần thấy vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân cũng không dám kêu đau, chỉ đáng thương nhìn về phía Cẩm Xuyên hỏi, “Cha thân ơi, làm sao giờ ạ?”

“Giờ có gọi cha thân của ngươi cũng vô dụng.” Dư Chu xoay người ngồi trở lại, nhặt dây cương lên tiếp tục đánh xe. Ngừng một lúc mới quay qua cảnh cáo Thần Thần thêm một lần nữa,

“Về sau ngoại trừ đệ đệ do cha ngươi sinh ra thì những người khác bất kể là tỷ tỷ hay muội muội cũng được, là ca ca hay đệ đệ cũng thế, không cần quan tâm người ta có nốt ruồi son hay không đều không được phép tùy ý tặng đồ.”

“Con nhớ rồi.” Thần Thần ngoan ngoãn nói lời đồng ý. Thế nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không quên chiếc móc khoá bình an mà mình đã tặng đi kia, một lúc sau lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Vậy đệ đệ nhà Vân Kỳ thúc thúc…”

Dư Chu không đợi cậu nhóc nói xong đã ngắt lời: “Về sau con phải đối tốt với đệ đệ ấy hơn một chút, nhớ thường xuyên dẫn theo đệ đệ đi chơi cùng biết chưa.”

“Vâng ạ.” Thần Thần chớp chớp mắt đồng ý, cậu nhóc có chút khó hiểu, tại sao đem đồ mình thích tặng qua rồi tự dưng lại nhận thêm được một cái nhiệm vụ mang theo đệ chơi đùa nữa là sao.

Ngược lại Cẩm Xuyên vẫn có chút không yên lòng, cậu ngồi tựa cạnh thành xe hỏi: “Chuyện này cứ vậy là xong hả?”

“Không như vậy thì còn có thể chạy qua đòi đồ trở về chắc?” Dư Chu bật cười nói, “Mà lúc đó đệ cũng ở bên cạnh sao không thấy đệ ngăn con nó lại đâu.”

Cẩm Xuyên mím chặt môi không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau Dư Chu lại nói: “Tạm như vậy trước đã, nếu sau này hai đứa nhỏ đều không có ý với nhau thì cũng chỉ là tặng cái móc khoá bình an mà thôi, chưa tính là cái gì cả.”

Hai người suy đoán chắc hẳn khi đó Châu Ninh cũng có suy nghĩ giống vậy, thế nên chuyện này tạm thời không nhắc lại nữa.

Khi về gần tới nhà thấy nhi tử nhà Trần Phong đang được Trần đại nương bế chơi trong sân thì Dư Chu mới như nghĩ tới chuyện gì mà hỏi Thần Thần thêm lần nữa, “Ngươi cùng đệ đệ bên Trần gia cũng là bằng hữu tốt mà sao không thấy ngươi nghĩ tới chuyện đem móc khoá bình an tặng cho đệ ấy nha, tại sao tự nhiên lại muốn tặng cho đệ đệ nhà Vân Kỳ thúc thúc chứ?”

Thần Thần bị hỏi tới ngây ngẩn cả người, cậu nhóc đứng ngơ người trên xe ngựa ngay cả khi bị Dư Chu bế xuống xe ngựa cũng không kịp phản ứng lại, đến lúc tiến vào trong nhà rồi mới mê mang khó hiểu nói: “Con cũng không biết là vì sao nữa, vừa nhìn thấy đệ đệ thì muốn tặng nha.”

Cẩm Xuyên không còn lời nào để nói, chỉ âm thầm thêm vài phần vào quà tặng chuẩn bị cho lễ tắm rửa ba ngày cùng cúng mụ đầy tháng của Tiểu Lăng nhi.

Sau sự kiện hồ đồ lần này mặc dù không tạo thành bất cứ hậu quả nghiêm trọng nào nhưng vẫn khiến Dư Chu và Cẩm Xuyên ra quyết định đưa việc giáo dục Thần Thần vào trong cuộc sống hàng ngày, không thể để cậu nhóc chơi đùa tùy tính như trước nữa.

May mắn là phần lớn số cây chè giống được Du Chu giâm trồng trước đó đều đã mọc ra lá non, đồng thời bắt đầu tiến vào thời kì phát triển mạnh mẽ nên cũng không cần thường xuyên trông nom bên cạnh vườn ươm giống như trước nữa. Mấy việc sau đó chỉ cần giao lại cho Lâm Nhạc là được, mỗi ngày hắn chỉ cần sáng sớm và chiều tối đi qua vườn giống xem xét tình trạng phát triển của cây chè là được, thời gian khác có thể ở nhà chăm sóc cho Cẩm Xuyên cùng với dạy Thần Thần đọc sách viết chữ.

Trong khoảng thời gian này bên phía nha tử cũng có tin tức truyền tới, Dư Chu và Cẩm Xuyên cùng nhau đi mua thêm vài hạ nhân về. Tính đến hiện tại thì phần lớn việc trong nhà đều không cần hắn và Cẩm Xuyên tự mình động tay vào làm nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi sau khi Tiểu Lăng nhi đầy tháng thì Hạ Vân Kỳ cũng bắt đầu bớt ra được thời gian để suy tính chuyện quy hoạch thư viện.

Mấy ngày nay một mình Đào Khương lo lắng chuẩn bị mọi thứ tới sắp hói đầu luôn rồi, vừa nghe Hạ Vân Kỳ nói muốn nhận chút việc về xử lý cậu ta liền vội vàng kéo Hạ Vân Kỳ đi tới nhà Dư Chu. Vừa mở miệng liền hỏi thẳng Dư Chu: “Đã qua hơn một tháng rồi, chuyện thư viện ngươi suy nghĩ tới đâu rồi hả?”

“Cùng nhau chứ.” Dư Chu mỉm cười đáp.

“Ta biết ngay là ngươi sẽ đồng ý mà.” Đào Khương gác cánh tay phải lên vai Dư Chu, bàn tay nhẹ nhàng lắc lư quạt gấp trong tay, đúng dáng vẻ anh em tốt.

Hạ Vân Kỳ nhận được đáp án khẳng định của Dư Chu cũng thực vui vẻ, chỉ là thấy được dáng vẻ kia của Đào Khương liền không nhịn được hỏi: “Vậy một tháng nay ngươi đã chuẩn bị được những gì rồi?”

“Ta đã vẽ xong phần lớn bố cục phòng học của thư viện rồi, vừa vặn hôm nay có mang theo, chút nữa ta để các ngươi xem qua xem có chỗ nào cần sửa chữa gì không.” Đào Khương hếch cằm nói, “Nơi xây dựng thư viện cũng có vài chỗ để mọi người cùng nhau lựa chọn.”

“Những nơi nào?” Dư Chu thuận miệng hỏi, bọn họ là bằng hữu thân thiết nhiều năm nên hiểu rõ mặc dù tính cách Đào Khương có hơi tùy tính một chút nhưng lúc xử lý công việc lại không có gì để chê hết.

Quả nhiên mấy chỗ Đào Khương nói ra đều là những chân núi non xanh nước biếc, yên tĩnh lánh đời nhưng lại cách thị trấn không quá xa, cậu ta vừa nói vừa để ý quan sát sắc mặt của hai người Dư Chu và Hạ Vân Kỳ, cuối cùng còn cố ý dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Còn một chỗ vừa ý của ta nhất, ta nghĩ chắc hẳn các ngươi cũng sẽ rất thích.”

“Muốn chúng ta tự mình đoán không?” Dư Chu phối hợp hỏi.

“Không cần.” Đào Khương lắc đầu, không hề giấu giấu giếm giếm mà trực tiếp nói luôn, “Ta cảm thấy núi Thanh Nham là chỗ thích hợp nhất.”

Cậu ta vừa nói xong thì không chỉ có ánh mắt của Dư Chu mà ngay cả Hạ Vân Kỳ cũng không khỏi sáng rực lên.

Núi Thanh Nham không chỉ có phong cảnh mỹ lệ, khoảng cách phù hợp mà còn là nơi quen biết đầu tiên của ba người bọn họ, rất có ý nghĩa kỷ niệm.

Dư Chu cùng Hạ Vân Kỳ gần như không cần suy nghĩ liền đưa ra quyết định cùng lúc: “Chọn núi Thanh Nham đi.”

Đào Khương gật đầu đồng ý, ánh mắt dần trở nên xa xăm, “Một ngày nào đó thư viện của chúng ta vang danh khắp Đại Viêm, mọi người biết được địa chỉ thư viện chính là nơi nhận thức của ba người chúng ta thì tất nhiên cũng là chuyện đáng để ca tụng.”

Hạ Vân Kỳ bất lực nói: “Thư viện còn chưa xây xong thì ngươi đã nghĩ tới chuyện vang danh Đại Viêm rồi.”

Đào Khương lắc đầu nói: “Tiên sinh Khách ngoại thế từng nói, mộng tưởng là thứ nên có, nói không chừng đến một ngày nào đó mộng tưởng thành chân thực thì sao.”

Hạ Vân Kỳ nhíu mày hỏi: “Ngươi lại bắt đầu xem thoại bản rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Đào Khương thuận miệng thừa nhận, “Dù sao cũng đã thi điện xong rồi, một tháng này hai người các ngươi đều bận rộn cả nên không có ai tới thương lượng chuyện thư viện cùng với ta, A Tô thì thường xuyên ở bên ngoài y quán không về, ta nhàm chán không có việc gì làm nên xem thoại bản thôi.”

Cậu ta nói như thể bởi vì riết thời gian nên mới đọc không bằng ấy, thế nhưng giải thích biện luận một hồi vẫn không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Nhưng không thể không nói, dùng thời gian một tháng xem xong hết lượng thoại bản tiên sinh ra trong vòng một năm đúng thật là quá sảng khoái!”

Mỗi lần Dư Chu nghe thấy Đào Khương nhắc tới vấn đề thoại bản trước mặt mình đều có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, vậy nên hắn vội chuyển rời đề tài nói chuyện: “Ngươi lấy bản vẽ bố cục của thư viện qua đây cho chúng ta xem thử đi.”

“Bản vẽ đang được đặt trong xe ngựa, vừa nãy quên mang theo vào đây, ta đi lấy ngay đây.” Đào Khương vừa nói xong liền xoay người đi ra khỏi sân nhà.

Hạ Vân Kỳ không chút nghi ngờ, sau khi Đào Khương rời đi lại thảo luận tiếp với Dư Chu về một số chuyện liên quan tới thư viện.

Tới khi Đào Khương cầm một cuộn giấy lớn trở về mới hơi dừng lại một lúc.

Bản vẽ Đào Khương tốn không ít tâm sức mới có thể vẽ xong được trải rộng ra trên bàn, cậu ta nghiêm túc giảng giải cho Dư Chu và Hạ Vân Kỳ nghe những chỗ nào cần được xây dựng xong trong thời kì đầu kiến thiết, những nơi nào có thể để lại tới khi thư viện nhiều người hơn rồi thì mới mở rộng thêm.

Dư Chu và Hạ Vân Kỳ cũng chăm chú nghe cậu ta giảng giải, đến cuối cùng hai người trao đổi ánh mắt một chút, trong mắt đều chưa đựng sự tán thành với phần bố cục mà Đào Khương đã sắp xếp.

Đào Khương không chút khách khí nói: “Các ngươi mà có muốn khen ngợi ta thì cứ việc nói ra.”

Dư Chu đưa nắm tay lên che miệng nhẹ giọng khụ một tiếng, “Thứ này đúng là ngươi đã làm khá tốt, có điều nếu ta nhớ không nhầm thì phía sau núi còn có thác nước, có muốn dẫn một khe suối nhỏ từ thư viện xuyên qua đó không?”

Đào Khương vỗ nhẹ đầu một cái, “Sao ta lại quên mất chuyện này được chứ.” Nói xong cậu ta ném bản vẽ xuống đứng dậy nói với Dư Chu, “Ta tới thư phòng nhà ngươi lấy bút mực qua đây nhé, đem khe suối thêm vào trong bản vẽ xem sẽ như thế nào.”

Dư Chu hỏi: “Không bằng qua thư phòng bàn luôn đi?”

“Không cần.” lúc Đào Khương đáp lời thì người đã chạy tới trước cửa của thư phòng nhà hắn luôn rồi.

Dư Chu cũng không ép buộc cậu ta, chỉ nhắc nhở thêm: “Bên trong ngăn kéo dưới bàn có giấy tuyên mới đấy, ngươi có thể cầm vài trang mới ra đây dùng dần.”

Nói xong hắn lại chuyển rời sự chú ý lên trên bản vẽ đang được mở rộng trên bàn thêm một lần nữa, kết quả đợi hắn nhìn hết một lượt những chi tiết như vườn cây, phòng học, nhà ở bên trên bản vẽ thì Đào Khương vẫn còn đang quanh quẩn bên trong thư phòng chưa có quay trở lại.

Người dịch: Hana_Nguyen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK