Khi cả nhà Dư Chu tới được phủ thành thì cách ngày nhập học cho lớp học sinh mới bọn họ vẫn còn vài ngày, đúng lúc có thể nghỉ ngơi thêm cùng tụ tập với bằng hữu thân thiết một phen.
Cả nhà bọn họ tới phủ thành vào chiều tối, vốn dĩ phu phu hai người còn dự tính ngày tiếp theo sẽ mang theo Thần Thần đi qua chào hỏi với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, kết quả buổi tối hai huynh đệ Lý Hoài vừa về tới Lý gia thì hai vị lão nhân gia liền biết chuyện hai người đã trở về tới phủ thành, còn không đợi cả nhà Dư Chu và Cẩm Xuyên đi qua thì sáng sớm ngày hôm sau đã tự mình chạy tới nhà Dư Chu rồi.
Lúc ngoại tổ phụ với ngoại tổ mẫu tới nhà thì Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng mới vừa vệ sinh rửa ráy xong, đang ngồi tắm cho Thần Thần ở ngay giữa sân, nghe thấy tiếng gõ cửa hai người đều nghĩ là Đào Khương ở đối diện qua thăm.
Dư Chu dừng động tác hắt nước lên trên người Thần Thần đứng dậy đi mở cửa, “Để ta đi mở cửa cho.”
Cửa vừa được mở ra liền có thể thấy được người đứng ở bên ngoài, hắn ngạc nhiên sững người một chút, tiếp đó mới vội vàng lùi qua một bên nhường ra một con đường cung kính nghênh đón hai vị lão nhân gia, “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đấy ạ, sao hai người tới sớm thế ạ, ta và Cẩm Xuyên còn đang tính ăn cơm sáng xong liền qua bên đó thăm hỏi hai người đâu.”
“Chúng ta lớn tuổi rồi nên không ngủ được nhiều,” lão gia tử cười nói, “Ngoại tổ mẫu nhà các ngươi lại cứ càm ràm tưởng nhớ Thần Thần nên mới sáng ra liền dứt khoát đi thẳng tới đây luôn, thuận tiện mang theo ít đồ ăn sáng qua cho các ngươi nữa.”
Dư Chu cũng chú ý tới hạp đưng thức ăn lớn trên tay tùy tùng đi theo sau hai lão nhân gia từ lâu, có điều hẵn không nghĩ tới đó là đồ ăn sáng hai lão mang qua cho nhà họ mà thôi, vừa có chút ngoài ý muốn lại vừa cảm thấy vui mừng ấm áp.
Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng của ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nhà mình tới liền vội vàng tắm xong cho Thần Thần, lại ôm nhi tử ra khỏi bồn tắm lấy khăn lau sạch những giọt nước còn đọng lại trên người nhóc con.
Lúc này lão thái thái đã đi tới bên cạnh hai cha con nhà cậu rồi, bà cầm y phục sạch sẽ trên chiếc ghế đẩu bên cạnh đưa qua cho Cẩm Xuyên, ánh mắt lại nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Thần Thần, vẻ mặt tràn đầy ý cười nói:
“Thần Thần lại mọc thêm được hai cái răng nữa rồi đúng không?”
“Vừa mới rời khỏi phủ thành chưa lâu liền bắt đầu mọc rồi ạ.” Cẩm Xuyên nói xong liền cúi đầu nhìn nhi tử nhà mình đang khanh khách cười vui vẻ, hai hàm trên dưới mỗi bên mọc ra hai cái răng nhỏ xinh, nhìn đáng yêu khủng khiếp.
Lão thái thái gật đầu đã biết, “Không bao lâu nữa là biết nói rồi cũng nên, hằng ngày những lúc rảnh rỗi con nhớ dành thời gian dạy nói cho bé con biết chưa.”
“Thật ạ?” Cẩm Xuyên bỗng chốc ngạc nhiên tới trợn tròn hai mắt, cậu không có kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ nên cũng không biết đứa nhỏ khi nào thì mọc răng sữa, khi nào thì bắt đầu cho học nói cả.
Bây giờ nghe ngoại tổ mẫu dặn dò như vậy cậu liền bắt đầu không khống chế được mà mơ tưởng, nếu Thần Thần dùng âm thanh non nớt ngọt ngào gọi cậu một tiếng cha thì sẽ như thế nào nhỉ.
Lão thái thái thấy ngoại tôn nhà mình cười đến là thoả mãn vui vẻ, thậm chí dáng vẻ còn có chút ngốc nghếch nữa liền không khỏi cảm thấy thực buồn cười, lại có chút đau lòng. Phàm là những đôi phu phu hay phu thê mà có mẫu thân của một trong hai bên còn tại thế thì sao tới nỗi ngay cả chuyện thường tình như thế này cũng không có người nào nhắc nhở dạy bảo cơ chứ.
Cẩm Xuyên hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt thương tiếc của ngoại tổ mẫu, điều cậu bận tâm lúc này chính là không biết nên dạy Thần Thần gọi phụ thân trước hay cha thân trước đây.
Theo ý nguyện của cậu thì cậu muốn Thần Thần có thể gọi một tiếng phụ thân trước, như vậy thì phu quân nhà cậu khẳng định sẽ đặc biệt vui vẻ. Thế nhưng để mà so sánh thì có vẻ cha thân sẽ dễ học hơn so với phụ thân rất nhiều.
Thực làm cậu khó nghĩ quá đi mà.
Lúc này Dư Chu đã bày xong phần bữa sáng mà hai vị lão nhân gia mang tới, thấy Cẩm Xuyên đã mặc y phục cho Thần Thần xong liền đón lấy bé con rồi mới hướng về phía lão thái thái nói:
“Ngoại tổ mẫu vào trong nhà ngồi đi ạ.”
Lão thái thái gật đầu, sau khi đã ngồi vào bên trong sảnh chính bà liếc nhìn chiếc bát nhỏ của Thần Thần một cái, lại nhìn Thần Thần đang được Dư Chu bế trong lòng mới đưa ra đề nghị:
“Để ta tới cho Thần Thần ăn sáng đi, ngươi với Cẩm Xuyên cứ lo ăn phần của mình thôi.”
Nói tới đây bà hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Lần quay trở lại này hai người các ngươi trông đều đen hơn, còn gầy hơn nữa.”
Sao hai người có thể không biết tới sự thay đổi của bản thân được cơ chứ, nhất là Dư Chu, trong khoảng thời gian một tháng này gần như ngày nào hắn cũng phải ra đồng làm việc cho nên mới đen đi một cách rõ ràng.
Nghe lão thái thái nói như vậy cánh tay đang cầm đũa của Cẩm Xuyên không khỏi hơi dừng lại một chút, sau đó cậu mới nói:
“Con hẳn là không có đen gầy hơn nhiều đâu, mấy việc đồng áng đều là phu quân mang theo đám người Lý Hoài đi làm cả.”
Lão thái thái gật đầu coi như đã biết, tiếp đó liền chuyên tâm đút cho Thần Thần ăn sáng chứ không nói thêm điều gì nữa.
Chỉ là nụ cười trên mặt lại càng thêm vui vẻ yên tâm hơn chút.
Ăn sáng xong thì Dư Chu và Cẩm Xuyên muốn sắp xếp lại đống đồ họ mới mang từ trong nhà tới nơi đây nên dứt khoát đưa Thần Thần qua cho hai vị lão nhân gia trông coi hộ.
Đến trưa cũng là do Dư Chu và Cẩm Xuyên cùng nhau xuống bếp làm cơm đãi hai lão nhân gia, phần lớn nguyên vật liệu sử dụng trong bữa cơm này đều là những thứ mà họ mang từ quê nhà tới.
Trong đó có hai món gà hầm miến cùng với thịt trưng rau khô là nhận được sự đánh giá khá cao từ hai vị lão nhân gia.
Nguyên nhân hai người họ thích món miến này chính là cảm giác trơn mềm cùng với sự mới mẻ trước nay chưa từng được nếm thử, còn thịt trưng rau khô thì chính vì cảm giác non mềm cùng với cực kì vào cơm, đúng là rất thích hợp cho người già ăn.
Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên đều không khỏi cảm khái trong lòng, hai người đều bất giác nhớ tới khoảng thời gian mới quen biết trước kia, trong những ngày gian nan khổ cực đó món thịt trưng rau khô này thế nhưng là món ăn ngon nhất trong lòng họ lúc bấy giờ đó chứ.
Sau bữa trưa mọi người lại nghỉ ngơi thêm một lát thì Dư Chu và Cẩm Xuyên mới cầm theo lễ vật tặng cho nhà di mẫu rồi tiễn hai người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu trở về nhà di mẫu.
Mấy ngày tiếp theo đều là tụ họp cùng nhóm Đào Khương cùng với ở nhà ôn tập công khoá, hoặc là dạy Thần Thần nói chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới ngày nhập học của Dư Chu.
Ba người Dư Chu, Hạ Vân Kỳ cùng với Dư Ôn Lương đều là lần đầu tiên tiến vào trường phủ nên hôm nay họ liền đồng hành cùng với Đào Khương.
Khoảng cách không quá xa, để mọi người có thể dễ dàng nhớ rõ đường đi hơn một chút thì mấy người họ liền lựa chọn đi bộ tới trường.
Trời vừa hửng sáng thì Cẩm Xuyên đã thức dậy nấu bữa sáng, còn không cho phép Dư Chu tới hỗ trợ mình nữa chứ.
Dư Chu thấy cậu tuân theo lễ nghi hình thức như vậy cũng liền dẫn theo Dư Ôn Lương nghiêm túc ăn hết số đồ ăn, lại nghiêm túc nói lời từ biệt rồi mới rời khỏi nhà đi tới tụ hội với nhóm người Đào Khương.
Lúc họ xuất phát thì bầu trời cũng mới vừa tờ mờ sáng, Đào Khương và Hạ Vân Kỳ còn mang theo thư đồng nữa nên một hàng sáu người vừa đi vừa nói chuyện lại đặc biệt ồn ào náo nhiệt.
Đi xuyên qua khu thành mà họ đang sinh sống chỉ mất khoảng một khắc đồng hồ liền thấy được kiến trúc tường trắng ngói xanh đồ sộ ngay phía dưới chân núi, có đến hơn phân nửa đã bị cây cối che chắn mất tầm nhìn.
Đó chính là nơi học tập trong một năm tiếp theo của nhóm Dư Chu.
Dẫn mọi người tới khoảng trống bên trong thư viện Đào Khương liền nói: “Sắp tới canh giờ lên lớp buổi sáng của ta rồi, các ngươi đứng đợi ở đây trước đi, chút nữa sẽ có người hướng dẫn tới đón các ngươi vào bên trong học đường, ta đi trước đây.”
“Ngươi đi trước đi.” Ba người Dư Chu đồng thanh nói.
Ngày nhập học hôm nay cũng chỉ có bốn mươi vị tú tài cùng đợt với bọn họ, dù có vài người chẳng mấy khi giao lưu nói chuyện thì cũng đều quen mắt cả, về căn bản là không cần lo lắng sẽ xảy ra bất cứ tình huống gì.
Huống hồ nhóm họ lần này còn có ba người cùng nhau đồng hành nhập học nữa.
Đào Khương vừa mới rời đi thì Lý Hạo Lâm cũng gấp gáp chạy qua dặn dò Dư Chu vài câu rồi mới chạy vội vào bên trong học viện.
Chuyện về Đào Khương còn khá tốt, phần lớn những người từng có giao tiếp với nhóm người Dư Chu đều biết cậu ta là biểu đệ của Hạ Vân Kỳ. Thế nhưng lúc Lý Hạo Lâm vừa xuất hiện liền thu hút không ít ánh mắt tò mò nhìn qua đây.
Thực ra mà nói mọi người đều là thư sinh đọc sách, nếu có quen biết với một vài tú tài trúng cử trước đó và đang học tập trong trường phủ thì cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng có vài người trong đó vừa biết rõ Dư Chu vốn chẳng phải nhân sĩ phủ thành lại vừa biết tới thân phận của Lý Hạo Lâm, nhìn thấy hai người này vậy mà có quen biết với nhau, tất nhiên không tránh khỏi cảm thấy hiếu kì.
Thậm chí có hai người đứng đợi lúc lâu vẫn chưa thấy người hướng dẫn tới đón liền nhích dần về phía đám người Dư Chu đang đứng, tò mò hỏi:
“Các ngươi là bằng hữu với vị Lý công tử vừa nãy sao?”
Dư Chu cảm thấy chuyện này cũng không có gì đáng để giấu giếm, huống hồ về sau hắn cùng với Lý Hạo Lâm còn học trong cùng một thư viện, số lần gặp mặt chắc chắn sẽ không ít nên hắn cũng liền thẳng thắn đáp:
“Hắn là biểu ca của phu lang nhà ta.”
Nghe Dư Chu nói như vậy một trong hai người trầm ngâm như đang suy tính điều gì đó, ánh mắt của người còn lại trở nên nhiệt tình hơn so với ban đầu một cách rõ ràng.
Dư Chu vờ như không thấy, trong lòng lại thầm quyết định về sau phải tránh xa hai người này một chút, cũng không phải bởi vì sự biến đổi thái độ của hai người này sau khi biết được quan hệ giữa hắn và Lý Hạo Lâm. Mà vấn đề chính là hai người này quá mức hóng hớt nhiều chuyện, còn là loại hóng hớt có mục đích nữa chứ.
Người có ánh mắt nóng bỏng tha thiết kia còn định nói thêm gì đó nữa, may mắn là đúng lúc này thì người hướng dẫn đi tới làm cho gã ta chỉ có thể dừng cuộc đối thoại lại, đỡ cho Dư Chu mất công phải qua loa nói lời ứng phó.
Nhập học cũng không có làm nghi thức long trọng gì cả, bốn mươi người bọn họ được phân chia cho hai người hướng dẫn là hết chuyện.
May mắn là hắn và Hạ Vân Kỳ cùng Dư Ôn Lương đều được chia vào cùng một người hướng dẫn, mà hai cái tên hắn quyết định cách xa kia lại không cùng một nhóm với mấy người họ, vậy nên Dư Chu cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Nói chung chỉ cần kết quả cuối cùng tốt đẹp là được rồi, quan tâm quá trình của nó như thế nào làm gì chứ.
Sau khi chia nhóm xong thì người hướng dẫn của đám Dư Chu là thầy hướng dẫn Thẩm nhắc nhở dặn dò mọi người những chuyện cần chú ý xong liền dẫn dắt tất cả đi thăm thú và làm quen với hoàn cảnh của thư viện một vòng, sau đó mới để cho mọi người giải tán đi về, từ ngày mai mới bắt đầu vào học chính thức.
Đào Khương và Lý Hạo Lâm phải tới chiều tối mới kết thúc khoá học nên ba người Dư Chu cũng không tính đợi hai người đó mà quyết định đi về trước.
Lúc đi về ba người vẫn cùng đường với nhau như cũ, sắp tới nhà rồi Hạ Vân Kỳ mới tách ra tại ngã ba đường trước cổng ngõ.
Dư Ôn Lương vừa bước chân vào tới nhà liền nói với Dư Chu: “Tiểu Chu ca, ta trở về phòng đọc sách trước đây.”
“Ừ, đi đi, đến bữa tối ta gọi ngươi ra ăn sau.” Dư Chu gật đầu đồng ý, ánh mắt lại dừng trên người Cẩm Xuyên cùng với Thần Thần đang ngồi trước sảnh chính đằng kia.
Đợi Dư Ôn Lương về phòng đóng kín cửa lại rồi Cẩm Xuyên mới cười hỏi: “Phu quân có mệt không?”
“Cũng chỉ mới đi dạo một vòng xung quanh mà thôi, vẫn chưa chính thức nhập học nữa thì mệt ở đâu được chứ?” Dư Chu bật cười nói.
“Đi quanh một vòng…” Cẩm Xuyên im lặng hồi lâu, hai mắt sáng ngời hỏi hắn, “Phu quân có thể nói cho ta biết trường phủ có dáng vẻ như thế nào hay không?”
Trái tim Dư Chu giống như rung động lên một chút, nỗi chua xót tràn ra một chút mà chính bản thân hắn lại như không hề cảm nhận được, hắn hơi ngừng lại rồi mới tỉ mỉ kể hết lại những việc hôm nay tự bản thân mình nghe được và thấy được cho Cẩm Xuyên nghe.
Nói xong còn đặc biệt kể lại chuyện hai tên đi qua hỏi dò về quan hệ giữa hắn và Lý Hạo Lâm nữa.
Cẩm Xuyên suy nghĩ một chút mới nói: “Về sau nếu còn loại người như vậy thì ta nghĩ huynh vẫn là không nên kết bạn với những người như thế thì hơn, tránh mang lại phiền phức cho di phụ, phu quân cảm thấy như thế nào?”
Dư Chu gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cậu, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó nói tiếp: “Đúng rồi, buổi sáng hôm nay A Khương nói Kỳ công tử đã trở lại phủ thành rồi, đợi kì nghỉ lần sau của thư viện chúng ta lại mời cậu ấy tới nhà làm khách đi.”
Sau khi hai người trở lại phủ thành mới thông qua Đào Khương biết được chuyện mấy ngày nay Kỳ Tô đã đi tới nơi khác thăm khám bệnh cho người ta rồi, khoảng thời gian này không có ở phủ thành.
Bởi vậy phu phu hai người cũng không có cơ hội nói lời cảm tạ với Kỳ Tô.
Bây giờ Kỳ Tô đã trở lại phủ thành, mấy người Dư Chu thì tiến vào trường phủ học tập, mười ngày mới có một ngày nghỉ, đợi họ có thời gian rảnh mời Kỳ Tô thì cũng đã là nhiều ngày trôi qua rồi.
Người dịch: Hana_Nguyen