Lúc mọi người xuống núi thì đã vào khoảng giờ thân.
Mặc dù Dư Chu và Dư Ôn Lương có mang theo lương khô nhưng bởi vì leo núi tiêu tốn khá nhiều thể lực nên chút ít lương khô mang theo căn bản là không đủ để hai người họ ăn no bụng.
Cho nên sau khi từ biệt mọi người thì Dư Chu lập tức rảo bước đi về nhà.
Lúc này hắn thực sự đói quá đi mất.
Không biết Dư Ôn Lương đang thất thần suy nghĩ chuyện gì mà đến tận khi hai người họ về đến thôn làng rồi cậu ta mới giật mình tỉnh táo lại, kéo lấy vạt tay áo của Dư Chu nói:
“Tiểu Chu ca ca, Hạ đại ca mời ta với ngươi ba ngày sau cùng nhau tụ hội tại nhà huynh ấy là sự thật sao?”
Dư Chu sửng sốt một lúc, bây giờ mới hiểu ra dáng vẻ bình tĩnh điềm nhiên của tiểu tử này lúc ở trên núi đều là giả vờ cả.
Hắn không khỏi bật cười nói: “Hắn mời ngươi tới nhà làm khách ngươi liền kích động đến vậy sao?”
“Lẽ nào Tiểu Chu ca ca không kích động hả?” Dư Ôn Lương khó hiểu,
“Hạ gia là một trong những thư hương thế gia cực kì nổi tiếng trong trấn chúng ta, mà ông nội cũng từng nhắc tới tài hoa của Hạ đại ca nữa.”
“Cũng tàm tạm.” Dư Chu khẽ gật đầu, tài văn chương của Hạ Vân Kỳ đúng là làm cho người ta phải kính phục, nhưng có lẽ vởi vì ấn tượng lần đầu gặp mặt giữa hai người mà hình tượng ốm yếu bệnh tật của Hạ Vân Kỳ càng để lại ấn tượng nhiều hơn so với tài năng văn chương của cậu ta trong mắt Dư Chu.
Dư Ôn Lương lặng thinh một hồi mới nói tiếp:
“Tiểu Chu ca ca cũng rất lợi hại”
“Tiểu tử nhà người đúng thật là” Dư Chu vỗ nhẹ vai cậu nhóc an ủi nói:
“Không cần quá lo lắng, chả phải hôm nay ngươi cũng nói chuyện rất nhiều với bọn họ hay sao, Hạ Vân Kỳ với Đào Khương đều là người có tính cách khá tùy ý thoải mái, buổi gặp mặt ba ngày sau cứ coi như một buổi bằng hữu tụ tập bình thường là được rồi.
Dư Ôn Lương le lưỡi nói: “Ta không sợ Đào đại ca.”
Dư Chu cười thầm trong lòng, dáng vẻ kia của Đào Khương thì có hài tử nào sẽ sợ y cơ chứ.
Có điều hắn không nói ra mà đi thẳng vào trong thôn, đến đoạn đường hai người cần tách nhau ra mới mở lời nói:
“Hay là cùng đi tới nhà ta ăn chút gì đó rồi hẳng về?”
“Đa tạ Tiểu Chu ca ca, ta không tới đâu,” Dư Ôn Lương chắp tay cúi người nói,
“Ta muốn quay về sớm một chút nói lại chuyện tới nhà Hạ đại ca tụ hội với ông nội.”
“Vậy thì người mau về đi.” Dư Chu xua tay với cậu ta, sau khi tách khỏi Dư Ôn Lương thì hắn chỉ một lòng muốn nhanh chóng trở về nhà, Cẩm Xuyên nhất định đã làm thật nhiều món ngon đang đợi hắn trở về cùng ăn cơm đâu.
Kết quả đúng là để cho hắn đoán trúng được, mới vừa mới tiến vào bên trong sân nhà đã có thể ngửi thấy được hương vị đồ chiên rán thơm lừng hoà lẫn trong không khí.
Ngửi được mùi này nhất thời làm Dư Chu càng thêm đói hơn, sau khi buông đồ đạc trên người xuống hắn vội vàng lướt xuống dưới nhà bếp,
“Đang làm món ngon gì đấy?”
“Huynh về rồi đấy à?” Cẩm Xuyên quay đầu qua mỉm cười hỏi, tiếp đó mới chỉ vào cái bát bên trên kệ bếp nói,
“Bát này được chiên xong đầu tiên đấy, huynh đi rửa tay rồi vào nếm thử xem sao?”
Dư Chu liếc nhìn số lượng thức ăn trong bát liền thuận miệng hỏi:
“Phần này là để mang qua cho nhà Trần đại nương à?”
“Ta lại gắp một bát khác là được rồi, vẫn còn nhiều lắm.”
Cẩm Xuyên bật cười nói, ” Bát đó đã nguội hơn một chút rồi, lúc huynh ăn sẽ không bị bỏng.”
Đồ tự nhà mình làm ra tất nhiên không có lý nào Dư Chu sẽ khách sáo ngượng ngùng, vừa rửa sạch tay liền cầm đũa gắp một viên tròn vo được chiên tới vàng óng nhét vào trong miệng, mới cắn ngụm đầu tiên thì hai mắt hắn liền sáng lên.
Tiếp đó lại vội gắp một viên khác đưa tới bên miệng Cẩm Xuyên.
“Vừa nãy ta đã nếm thử rồi.” Mặc dù Cẩm Xuyên nói vậy nhưng vẫn mỉm cười hé miệng cắn một miếng.
Dư Chu nuốt xong phần còn lại trong miệng liền ăn nốt nửa viên dư lại sau khi Cẩm Xuyên cắn, còn chưa đã thèm hỏi:
“Sao lại nghĩ tới chuyện làm bánh bí đỏ bọc vừng thế?”
“Mấy ngày hôm trước không phải mới thu hoạch được vài quả bí già sao.” Cẩm Xuyên có chút ngượng ngùng nói tiếp,
“Hôm nay lúc ta nhìn đến chúng liền nghĩ có thể lấy ra làm chút đồ ăn vặt.”
“Đúng là ăn rất ngon.” Dư Chu gật đầu khen, lại tiếp tục ăn thêm hơn mười viên nữa thì mới dừng lại.
Tiếp đó Dư Chu lại đem chuyện hôm nay Hạ Vân Kỳ đã nói kể với Cẩm Xuyên, hắn nói:
“Đúng rồi, đệ có còn nhớ chuyện chúng ta tặng quà đáp lễ cho Hạ Vân Kỳ trước ngày trung thu hay không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi, sau đó không phải chúng ta còn nói những thứ ấy so sánh với đống đồ Hạ công tử mang tới đúng là có chút keo kiệt hay sao?” Cẩm Xuyên suy nghĩ một lát mới hỏi,
“Hôm nay lúc huynh gặp lại Hạ công tử thì có chuyện gì xảy ra sao?”
Dư Chu cực kì thích một Cẩm Xuyên như vậy, khi nói tới một vấn đề thì chỉ cần hơi chút mở đầu là cậu liền có thể nghĩ đến nguyên nhân tại sao lại nói tới chuyện này, hai người giao tiếp với nhau vô cùng thuận lợi, không cần lo sợ đối phương sẽ không hiểu hoặc là hiểu lầm ý của mình.
Có điều chuyện hôm nay cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, hắn nói:
“Hôm nay Hạ huynh cũng vì chuyện này mà đặc biệt nói lời cảm tạ với ta, hắn nói hai món điểm tâm kia tổ mẫu nhà hắn rất thích, bà cảm thấy chúng cực kì giống với những món ăn mình từng được ăn tại nhà ngoại tổ mẫu khi còn nhỏ, từ sau khi bà gả xa tới trấn của chúng ta thì chưa từng được thưởng thức thêm lần nào.”
Cẩm Xuyên có chút kinh ngạc, sau đó mới bật cười nói:
“Đó đều là những thứ có cách làm cực kì bình thường, đa số mọi người sinh sống tại quê hương của ta đều biết cách làm chúng.”
“Khẳng định bọn họ đều không thể làm ngon bằng đệ được.” Dư Chu tiếp lời một cách vô cùng tự nhiên.
Cẩm Xuyên:…
Có những lúc cậu thực không rõ mấy lời vừa lớn mật vừa nhiệt tình mà phu quân nhà mình thuận miệng liền có thể nói ra như thế này là học được từ ai, làm cậu cảm thấy cực kì xấu hổ nhưng lại không nhịn được thầm cảm thấy vui vẻ.
Dư Chu ăn đủ rồi liền đi đến bên cạnh bếp giúp cậu nhóm lửa.
Cuối cùng hai người chiên được một chậu bánh bí đỏ bọc vừng thật lớn.
Cẩm Xuyên lại đi tới tủ bếp lấy môt cái bát sạch ra gắp một bát bánh khác dự định mang qua cho nhà Trần đại nương ở cách vách.
Dư Chu thấy cậu đã bày xong chuẩn bị bưng bát đi ra ngoài cửa liền ngăn lại:
“Đợi một chút nữa rồi hẵng mang qua đó.”
“Còn có chuyện gì nữa sao?” Cẩm Xuyên hỏi.
“Đi xem số bánh hồng chúng ta ủ sương mấy ngày nay xem như thế nào đã, nếu như đã lên sương rồi thì thuận tiện mang vài quả qua cho Trần đại nương nếm thử luôn.” Dư Chu nói,
“Hôm nay lúc đến núi Thanh Nham ta để ý thấy quả trên cây hồng lần trước chúng ta hái đều đã sắp chín hết rồi, số hồng sau núi chắc cũng không khác là bao, nếu như Trần gia muốn làm bánh hồng thì phải tranh thủ làm cho xong trong mấy ngày hôm nay mới được.”
Mấy ngày hôm nay Cẩm Xuyên vẫn luôn thực hiếu kì không biết số bánh hồng nhà mình làm liệu có thể thành công hay không, sau khi nghe Dư Chu nói mấy lời này liền nhanh chóng buông cái bát trong tay xuống nói:
“Vậy thì chúng ta mau đi xem thôi.”
Dư Chu lựa chọn bỏ quả hồng vào bên trong chum sành để ủ sương, vừa mới mở nắp chum thì hai ngươi liền có thể ngửi được mùi hương thuộc riêng về bánh hồng.
Thế nhưng bởi vì phía trên cùng được phủ một lớp vỏ hồng thật dày cho nên họ cũng không nhìn rõ được tình hình cụ thể của bánh hồng.
Hai người chụm đầu tập trung nhìn vào miệng chum, Dư Chu hết sức nhẹ nhàng kéo lớp vỏ hồng bên trên ra để lộ một tầng bánh hồng được xếp ngay ngắn sát rạt cùng một chỗ.
Những quả hồng nguyên bản có màu vàng cam sau khi được ủ thì màu sắc càng thêm sáng bóng, bên ngoài đã xuất hiện một lớp sương trắng mỏng.
“Chắc cũng gần được rồi.” Dư Chu vừa nói vừa cầm một cái ra dùng tay bẻ làm đôi, sau khi bẻ xong lại kéo phần thịt màu vàng cam bên trong sang hai bên, cảm giác dẻo dai kết dính làm người ta thật muốn cắn một ngụm.
Chính xác thì Dư Chu cũng đã điều đó, hắn đưa một nửa cho Cẩm Xuyên, một nửa còn lại đưa lên miệng chính mình cắn lấy một miếng.
Cảm giác mềm dẻo, thơm ngọt, phần thịt hồng đặc biệt dày ở giữa vẫn còn hơi giòn, lúc cắn vào cảm giác rất khác biệt thế nhưng lai không hề khó cắn nát, kể cả là người già hay trẻ em đều có thể ăn được.
Dư Chu nghĩ một lúc liền chỉ lấy mười cái ra mà thôi, “Giữ lại bốn cái đợi chút nữa chúng ta tự mình ăn, còn sáu cái thì mang qua Trần gia, số khác trong chum để ủ tiếp thêm khoảng vài ngày nữa thì sẽ càng ngon hơn nhiều.”
Tất nhiên là Cẩm Xuyên không có ý kiến gì rồi.
Lúc hai ngươi bưng bánh hồng cùng với bánh bí đỏ bọc vừng tới thì chỉ trừ có Trần thúc vừa mới buống chiếc cuốc xuống ra, những người còn lại nhà họ Trần đều vây qua đây nhìn.
Nhất là Trần Phong còn trực tiếp vác cuốc chạy qua tham gia cuộc vui, nếu không phải hiểu rõ anh ta chẳng qua chỉ là có chút tò mò chạy qua xem mà thôi thì bộ dáng đó thật dễ làm người ta hiểu lầm là muốn xông qua cướp bóc quá.
Quy củ nhất quán của Trần gia chính là có thứ gì mới cũng đều phải để Trần đại nương nếm thử trước, lần này tất nhiên cũng không khác biệt.
Trần đại nương lấy một cái xong cũng không kêu mấy người Trần Phong có thể bắt đầu ăn mà tự mình bẻ một nửa đưa cho Tiểu Quyên, sau đó mới cắn một miếng nếm thử hương vị của bánh hồng.
Tiểu Quyên chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, bà nội cho thì nàng cũng ăn luôn, ăn xong còn nói một tiếng: “Ăn ngon.”
Trần đại nương bật cười lại lấy thêm một cái nữa cho tiểu cô nương, đồng thời cũng ra hiệu cho Trần thẩm và Trần Phong tự mình lấy ăn thử.
Tiếp đó bà mới quay qua chỗ Dư Chu và Cẩm Xuyên, do dự một chút mới nói:
“Bánh hồng này các người làm ăn ngon lắm, đợi thời tiết chuyển lạnh có thể mang tới trên trấn để bán, ít nhất cũng có thể bán được với giá hai văn tiền một cái.”
Trước đó Dư Chu từng nói với Trần đại nương sau khi thành công làm ra được bánh hồng thì sẽ dạy cách làm cho Trần Phong, bây giờ nghe Trần đại nương nói những lời này cũng liền đoán được ý của bà, chắc hẳn bởi vì bánh hồng nhà hắn làm ra thực sự quá tốt, tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của Trần đại nương nên bà mới cảm thấy nếu học phương pháp làm bánh hồng này càng giống như đang chiếm lợi từ hai người bọn họ vậy.
Chỉ là hắn và Cẩm Xuyên thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền bằng cách làm bánh hồng khô.
Vậy nên sau khi hai người trao đổi ánh mắt với nhau thì Dư Chu liền nói:
“Thế nhưng để làm ra được nó cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ riêng chuyện phải đi lên núi hái quả hồng tươi về cũng đã rất mệt rồi, sau đó còn phải gọt vỏ rồi treo phơi cho hết lượng nước trong quả hồng đi nữa, trong khoảng thời gian đó còn phải nắn bóp từng quả hồng một thêm vài lần, thực sự là quá tốn thời gian, ta thì còn bận rộn việc đọc sách mà một mình Cẩm Xuyên lại làm không xuể.”
Điều quan trọng nhất chính là dù có bán được với giá hai văn tiền một cái thì nhà bọn họ làm được một ngàn cái bánh hồng khô cũng mới chỉ kiếm được có hai lượng bạc, mà để làm ra được số hồng đó thì bọn họ phải bận rộn đến gần một tháng, đối với hai người mà nói đúng là không đáng giá để làm.
Cho nên Cẩm Xuyên cũng nói theo: “Chúng ta làm một ít để trong nhà ăn là được rồi.”
Trần đại nương trầm ngâm một hồi mới hạ quyết tâm nói:
“Vậy thì làm phiền các ngươi dạy lại cách làm cho Trần Phong nhà chúng ta, đợi nó làm xong bán đi lấy tiền thì chia lại cho các ngươi một nửa.”
“Như vậy sao được chứ, ngài nói những lời này thực khách sáo quá rồi,” Dư Chu lập tức nói,
“Nếu như chỉ với chuyện này đã muốn chia một nửa số tiền với Trần Phong vậy thì việc đồng áng trồng trọt cũng đều là do Trần thúc chỉ dạy lại ta, vậy phải chăng là số thóc lúa thu được cũng phải chia một nửa cho Trần thúc sao?”
Trần đại nương không ngờ hắn lại nói như vậy, sửng sốt một lúc mới lắc đầu cười nói:
“Tiểu tử nhà ngươi học đâu ra mấy cái đạo lí cùn đó hả.”
Dư Chu nghe cách nói chuyện cùa bà liền biết chuyện này xem như đã xong, vì vậy nói:
“Tranh thủ mấy ngày này làm luôn đi, hôm nay ở trên núi Thanh Nham ta thấy phần lớn số hồng trên cây đã bắt đầu chín rồi, để chín mềm rồi sẽ không làm được bánh hồng khô nữa.”
“Vậy để ta đi lên núi hái một ít về trước nhé?” Trần Phong vội vàng nói.
Anh ta vừa nói dứt lời đổi lại chính là cái trừng mắt liếc xéo của Trần đại nương với Trần thẩm, hai người ngươi một câu ta một câu khiển trách nói giờ này đi ra sau núi không quá an toàn, huống hồ cây hồng cũng khá cao, nhỡ đâu ngã ra đấy thì biết làm sao.
Nói cho Trần Phong không phản bác được bất cứ một lời nào.
Dư Chu thấy người Trần gia đã bắt đầu thương lượng xem ngày mai nên sắp xếp công việc như thế nào liền nói lời cáo từ cùng Cẩm Xuyên đi về trước.
Sau khi về đến nhà hắn mới cười nói:
“Chuyện dạy mọi người bên đó cách làm bánh hồng chỉ có thể nhờ cậy phu lang rồi.”
Khó mới có một lần Cẩm Xuyên phối hợp nói:
“Có thể vì phu quân phân ưu chính là vinh hạnh của ta.”
Tiếp đó hai người lại liếc nhìn nhau một cái nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Dư Chu biết quá nhiều thứ mà điều đó lại không thể để cho người khác biết tới cho nên những thứ lấy ra trước mặt người khác đều chỉ có thể nói chính là Cẩm Xuyên biết làm thôi.
Người dịch: Hana_Nguyen