Cẩm Xuyên biết rằng bản thân đang nằm mơ, bên trong giấc mơ cậu trở về cái ngày mà nương cậu qua đời ngày hôm đó.
Tuyết bên ngoài cửa sổ rơi xuống dày đặc, qua một đêm tích tụ thành từng lớp tuyết dày trên mặt đất, vừa đạp chân vào lớp tuyết dày liền có thể che lấp đến tận trên bắp chân.
Trời đã sáng từ lâu nhưng không có hạ nhân tới quét tuyết, cũng đã lâu rồi không có người nào tới chiếc sân nhỏ mà hai mẹ con cậu đang ở.
Cẩm Xuyên biết nguyên do vì sao lại như vậy, bởi vì hôm nay là sinh thần của Triệu di nương, tất cả người hầu trong nhà đều bận chạy qua bên đó giúp đỡ cùng chúc thọ.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng được không khí náo nhiệt rộn ràng của một căn viện tử khác trong tòa nhà này, khác biệt một trời một vực so với nơi này của họ như thế nào.
Bồn than trong phòng cũng đã sắp cháy hết, chỉ còn sót lại vài ngọn lửa lưa thưa, cũng giống như người mẫu thân đang nằm trên giường của cậu vậy, tùy thời có thể biến thành đèn cạn dầu mất đi sinh mệnh.
Trời vừa sáng Cẩm Xuyên liền nghĩ tới chuyện đi lấy thêm than về đốt, thế nhưng cậu không thể rời khỏi nơi này, mấy ngày trước phụ thân cậu đã lệnh cho người làm đem hai mẫu tử cậu khóa chặt tại nơi này, chỉ được mở cửa mỗi khi có người hầu đưa đồ ăn đến, còn những thời gian khác cánh cửa vẫn luôn bị đóng chặt, đồng thời ông cũng nghiêm cấm hai mẫu tử họ đi ra khỏi đây, nói là sợ họ sẽ mang bệnh tật tới cho những người khác.
Nửa canh giờ trước cậu đã đi gọi cửa một lần, thế nhưng không có ai trả lời cậu.
Sau đó nương lại không cho phép cậu tiếp tục đi nữa, nàng nói sợ cậu bị đông lạnh.
Thế nhưng lúc này Cẩm Xuyên không cảm thấy lạnh mà, từ buổi tối ngày hôm qua cậu đã bắt đầu phát sốt rồi, hiện tại chỉ cảm thấy cả người nóng ran mà thôi.
Dù vậy cậu cũng không dám nói ra, cậu sợ nương mình sẽ lo lắng.
Sau khi lửa trong bồn than tắt hẳn, Cẩm Xuyên tìm lấy một chiếc áo choàng từ trong ngăn tủ bên cạnh ra đắp lên trên chiếc chăn bông của nương cậu.
Chiếc áo choàng màu đỏ nhìn qua đã khá là cũ kỹ, người nữ nhân trên giường sau khi nhìn thấy nó lại không nhịn được vươn cánh tay gầy nhom ốm yếu của mình ra vuốt ve qua lại chiếc áo vài lần, ánh mắt cũng dần trôi về nơi xa xăm nào đó.
Không biết có phải do nhìn thấy vật cũ liền nhớ về quá khứ hay không, tinh thần của nữ nhân đó dường như tốt lên rất nhiều, nàng gượng người ngồi thẳng dậy kéo lấy cánh tay của Cẩm Xuyên dặn dò:
“Con à, con nhất định phải sống cho thật tốt, sau đó rời khỏi căn nhà này.”
Cẩm Xuyên cảm thấy bàn tay của nương mình lạnh lẽo vô cùng, lạnh tới mức giống như những cột băng treo trên mái hiên nhà, thế nhưng sức mạnh nắm chặt tay cậu đó lại cho cậu niềm tin để sống tiếp…
Trong giấc mơ cậu tự nói với chính mình, những ngày tháng khó khăn sau khi nương qua đời mình đều có thể vượt qua được, lần này nhất định cậu cũng có thể làm được.
………
Dư Chu lại ở trong phòng trông chừng ca nhi này thêm khoảng gần một canh giờ nữa, xác nhận nhiệt độ trên trán cậu đã hạ xuống mức bình thường, tựa hồ thêm một khoảng thời gian ngắn nữa liền có thể tỉnh lại thì mới rời đi làm việc khác.
Cơm trưa hắn ăn vẫn là đồ do Trần Phong mang tới, đây đã là bữa thứ hai trong ngày hôm nay rồi, bữa tối cũng chẳng thể để nhà họ Trần lại mang đồ ăn qua cho hắn được. Huống hồ trong căn nhà này cũng chỉ có mỗi gian phòng ngủ chính là có thể dùng để cho người ngủ, nghĩ cũng không cần nghĩ tối nay nhất định là phải nhường cho ca nhi kia rồi, đến chiều nay mà còn không sắp xếp xong nơi để ngủ nghỉ thì tối nay hắn liền không có chỗ để nghỉ ngơi.
Còn may là trước đây từng có người ở trong gian phòng ngủ phụ, giường trong phòng vẫn còn, mặc dù chất đống một ít đồ vật linh tinh cùng dụng cụ làm nông thế nhưng chỉ cần thu dọn một chút là có thể dùng được.
Dư Chu từ trong ngăn tủ ở căn phòng ngủ chính lấy ra hai cái chăn mang ra cọc tre ngoài sân phơi nắng.
Hôm qua khi hắn kiểm tra đồ đạc trong phòng liền thấy được hai cái chăn này, chỉ là không biết đã bao lâu rồi không dùng đến, dùng tay sờ lên liền cảm thấy có hơi ẩm ướt, chưa kể còn có mùi ẩm mốc khó chịu nữa.
Ánh sáng mặt trời đầu xuân dịu dàng đến bất lực, hong khô trong khoảng thời gian một buổi chiều không chắc có thể phơi hết được cái mùi ẩm mốc trong chăn, nhưng vẫn còn tốt hơn so với việc trực tiếp đắp nó lên người.
Kỳ thật hắn vốn còn muốn mang đống chăn mền bên trong gian phòng ngủ chính ra ngoài cùng phơi nắng, khổ nỗi hiện tại ca nhi kia vẫn còn đang nằm im bất tỉnh trên đó lên chỉ đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Tiếp theo hắn lại thu dọn ít đồ lặt vặt cùng dụng cụ làm nông ở bên trong phòng cách vách, giải phóng ra một nửa gian phòng bên phía đặt giường, lớp bụi dày trên giường cũng được dùng chổi quen tước một lượt, sau đó lại được dùng nước lau sạch, như này buổi tối chỉ cần đem đống chăn đã được phơi tốt trải lên là có thể dùng để ngủ rồi.
Sau khi làm xong tất cả những việc này Dư Chu lại đi trở về gian phòng chính liếc nhìn người bệnh một cái, thấy cậu không có dấu hiệu muốn tỉnh liền xoay người đi tới phòng bếp, hắn tính đi xử lý con gà rừng mà Dư Khánh mang trở về giúp mình.
Mấy việc này trước đây hắn đã từng làm qua, cho nên bây giờ có thể hoàn thành chúng một cách nhanh nhẹn gọn gàng.
Dư Chu thuần thục mang gà rừng ra cắt tiết, tiết gà cũng không bị lãng phí, được hắn để vào bát rồi cho thêm muối chút nữa có thể dùng để nấu canh gà.
Lông gà sau khi nhúng qua nước sôi thì rất dễ tuốt, hai ba nhát liền có thể làm sạch sẽ, sau khi moi hết nội tạng bên trong ra, Dư Chu chặt con gà rừng đã được làm sạch ra làm hai, một phần dùng để hầm canh gà, như vậy sẽ bổ dưỡng hơn so với gà xào một chút.
Phần còn lại hắn dùng dây rơm treo lên kệ bếp, tính để dành ngày mai mới ăn, dù sao bữa tối nay ngoại trừ nửa con gà được dùng để nấu canh ra vẫn còn tiết gà với nội tạng gà nữa, đem mấy thứ này xào lên cũng đủ dùng cho bữa tối nay rồi.
Dư Chu tìm một vòng quanh nhà bếp cũng không tìm thấy cái nồi đất dùng để hầm canh, cuối cùng hắn chỉ đành nhượng bộ đem nồi sắt dùng để xào rau ra dùng tạm.
Nồi sắt rất lớn, còn con gà rừng vốn chỉ khoảng một cân, vặt sạch lông rồi bóc bỏ nội tạng cũng chả còn lại bao nhiêu, nửa con gà đặt vào trong nồi trông càng thêm ít, nhìn mà thực đau lòng.
Dư Chu do dự một lúc rồi giống như nhớ tới cái gì, lại đem nửa con gà vừa mới treo lên lấy xuống đặt vào trong nồi thêm nước bắt đầu hầm.
Làm xong hắn mới đi xử lý nội tạng của gà rừng, đợi đến lúc xử lý sạch sẽ đống nội tạng thì thịt gà trong nồi nước cũng đúng lúc sôi lên ùng ục.
Dư Chu dùng thìa hớt hết đám bọt trắng nổi lên trong nồi đi, sau đó rút một vài cành củi bên trong bếp ra, chỉ giữ lại lửa nhỏ liu riu tiếp tục hầm.
Nắp nồi bằng gỗ không thể đóng khớp kín cùng với nồi sắt, hương thịt đậm đà từ bên trong nồi theo các khe hở tỏa ra bên ngoài, Dư Chu đứng đợi ở trong bếp một lúc liền hiểu rõ thân thể này thật sự thèm thịt thèm tới điên rồi.
Hắn sợ còn đợi thêm nữa liền không nhịn được mà vớt một ít tới giải thèm mất, nghĩ tới bản thân đã lâu không đi nhìn xem tình trạng của ca nhi kia rồi, không biết là cậu ấy đã tỉnh lại hay chưa, nghĩ vậy hắn liền đi rửa sạch tay rồi rời khỏi nhà bếp.
Đây là nhà của hắn, với lại người nằm trong phòng vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê chưa có tỉnh, vì vậy nhiều lần đi qua đi lại hắn thật cũng không nhớ tới việc cần phải gõ cửa.
Kết quả lần này vừa mới bước chân qua cánh cửa gian nhà chính liền thấy được người vốn còn đang hôn mê trên giường đang đẩy tấm chăn đắp trên người ra cố gắng ngồi dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng sửng sốt một chút.
Người trên giường có phản ứng trước, cậu vội vàng co người về trong chăn chỉ để hở cái đầu ra bên ngoài cảnh giác nhìn về phía Dư Chu,
“Ngươi là ai? Đây là đâu?”
“Ta tên là Dư Chu, nơi này là…”
Được rồi, nói thẳng ra thì hắn cũng không biết nơi này là chỗ nào cả, Dư Chu vô thức nhớ tới lời dặn dò của Trần thẩm, lại sợ bản thân không cẩn thận làm ra chuyện thất lễ nào đó liền tự giác lùi ra ngoài cửa nói,
“Ngươi đợi một chút, ta đi tìm người tới.”
Sau đó chạy như bay sang nhà Trần thẩm ở cách vách dưới ánh mắt khó hiểu của ca nhi kia.
Trần thẩm cũng đoán rằng ca nhi mà Dư Chu cõng về đến chiều là có thể tỉnh lại, sau khi ăn trưa xong bà liền đợi ở nhà chứ không ra đồng làm việc nữa. Lúc Dư Chu chạy tới nơi thì bà đang ngồi may vá ở trong sân, nghe Dư Chu nói ca nhi kia đã tỉnh lại liền buông đồ trên tay xuống, vươn tay đỡ Trần đại nương cùng đi tới nhà Dư Chu.
Nàng rời đi không chút chậm trễ nên thời gian Dư Chu chạy qua rồi lại chạy về chỉ cần trong chốc lát.
Lúc mấy người họ tiến vào bên trong phòng thì Cẩm Xuyên đã tìm được chiếc áo khoác ngoài mà Dư Chu giúp cậu cởi xuống đem phơi mặc vào một cách đàng hoàng nghiêm chỉnh, bản thân cậu thì đang ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu đợi họ tới.
Nhìn thấy mấy người họ bước vào liền mím nhẹ môi đứng dậy khỏi ghế đẩu.
Kết quả bởi vì hôn mê quá lâu vừa mới tỉnh lại lên thân thể vẫn chưa kịp thích ứng, còn chưa có đứng vững thân thể đã lung lay suýt chút nữa thì ngã xuống, sắc mặt cũng trở lên đặc biệt tái nhợt.
Trần thẩm dìu Trần đại nương đi ở phía trước, thấy tình huống này liền bị dọa cho giật mình một cái, vội vàng nói:
“Ngươi mau ngồi xuống đã.”
Cẩm Xuyên gật nhẹ đầu nhưng vẫn chống bàn đứng đó không động đậy.
Trong phòng chỉ có một chiếc ghế đẩu duy nhất, Dư Chu đoán rằng cậu cảm thấy nếu chiếc ghế này bị mình ngồi rồi thì sau khi Trần đại nương vào sẽ không có chỗ để ngồi nữa, hắn liền xoay người đi ra bên ngoài đem chiếc ghế ở ngoài cửa bê vào bên trong, sau đó đặt ở phía sau người Trần đại nương.
Cẩm Xuyên thấy vậy kinh ngạc nhìn Dư Chu một cái nhưng vẫn không nói gì, đợi sau khi Trần đại nương ngồi xuống rồi cậu mới ngồi xuống theo, lại nhìn về phía Trần đại nương hỏi:
“Xin hỏi nơi đây là chỗ nào vậy ạ?”
“Nơi đây là thôn Dư gia thuộc trấn Lạc Hà,”
Trần đại nương vừa nói vừa chỉ về phía Dư Chu,
“Buổi sáng lúc nó đi tìm rau dại thì nhìn thấy có hai người đem ngươi ném vào trong khe núi, sau đó nó liền cõng ngươi trở về đây, còn có một người thợ săn cùng đi đã đuổi theo hai người kia, nhưng mà không đuổi kịp.”
Trần đại nương kể rõ những chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong cơ thể Cẩm Xuyên khẽ run lên một cái, thầm nghĩ quả nhiên là giống với suy đoán của chính mình…
Trần thẩm thấy cậu cắn môi đến trắng bệch, sợ cậu tự cắn mình tới chảy máu liền vội vàng rót chén nước đưa tới trước mặt cậu ta,
“Đây là nước dùng bán biên liên để nấu ra, ngươi uống nó có thể giúp giải nhiệt.”
“Cảm ơn…”
Cẩm Xuyên định thần lại, nhìn thấy ánh mắt mang theo sự lo lắng của Trần thẩm sống mũi không khỏi có chút cay, cậu cúi thấp đầu nhỏ giọng nói,
“Ta tên là Cẩm Xuyên, người đem ta ném vào khe núi là… phụ thận cùng với đệ đệ của ta.”
Trước đó ba người cũng đoán được khả năng là như vậy, nhưng khi nghe người trong cuộc tự mình nói ra vẫn tránh không được cảm thấy thực kinh ngạc, Trần thẩm nghiến răng nghiên lợi nói:
“Đúng là lũ táng tận lương tâm mà.”
Cẩm Xuyên cười tự giễu nói,
“Cửa hàng của phụ thân bị đóng cửa, muốn đến nương nhờ phía nhà mẹ đẻ của mẹ kế ta, chuyện ngang đường vứt bỏ một người mang bệnh là ta đúng là việc mà họ có thể làm ra được.”
Người ta nói có mẹ kế liền có cha dượng, có lẽ người đệ đệ kia cũng chẳng phải là đệ đệ ruột đâu, Dư Chu cũng đại khái đoán được quan hệ giữa mấy người trong gia đình này, nhưng lại không biết làm sao để tiếp lời hoặc là an ủi cậu.
“Vậy bây giờ ngươi có ý định đi tìm phụ thân của mình không?”
Trần đại nương hỏi,
“Buổi sáng bọn họ mới rời khỏi đây, chắc cũng chưa đi được xa.”
“Không, ta không muốn đi tìm ông ấy.”
Cẩm Xuyên kiên quyết lắc đầu từ chối.
Dư Chu thấy vậy không khỏi thở phào một hơi, may mắn là người này còn khá tỉnh táo, đều đã bị phụ thân mình ném đi rồi mà còn muốn tìm đường quay trở lại thì đúng là ti tiện đến mức nào cơ chứ.
Trần đại nương cũng gật đầu đồng ý, lại hỏi:
“Vậy ngươi còn có chỗ nào để đi nữa không?”
Đôi mắt Cẩm Xuyên ngập tràn mê mang cùng do dự,
“… Không có ạ.”
“Nếu đã không có chỗ nào để đi,”
Trần đại nương tiếp tục nói,
“Ngươi là một ca nhi vẫn chưa kết hôn, nếu nguyện ý thì có thể ở lại trong thôn của chúng ta, nhờ Lý chính chỉ định cho một hộ gia đình là được.”
Đây là cách sắp xếp tốt nhất dành cho một ca nhi đã không còn chỗ dung thân như cậu, thế nhưng lúc này Cẩm Xuyên lại cắn chặt răng không nói chuyện, từ những chuyện mà nương đã trải qua làm cậu không có cách nào chấp nhận chuyện giao bản thân mình cho một người nam nhân không hề quen biết.
Trần đại nương đợi thật lâu vẫn không thấy câu trả lời của Cẩm Xuyên, thấy vậy không khỏi nháy mắt ra hiệu với Dư Chu.
Dư Chu không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ là muốn nhờ hắn đi lên khuyên nhủ Cẩm Xuyên sao? Thế nhưng hắn cũng không tán đồng với cách làm chỉ định cho người khác như này mà.
Lại nhìn qua những đốt ngón tay đã bị nắm tới trắng bệch của Cẩm Xuyên, trong lòng hắn có chút không đành lòng, nghĩ đến bản thân bị xuyên không tới nơi này mặc dù nghèo tới sắp không có cái để mà ăn, nhưng ít nhất vẫn có nơi dùng để che mưa chắn gió, cũng không cần thiết phải dựa vào người khác để sống sót, nghĩ tới đó liền có chút bốc đồng nói:
“Nếu ngươi vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo thì có thể tạm sống ở đây trước đã, dù sao thì…”
Dưới ánh nhìn tiếc hận của Trần đại nương và Trần thẩm, cùng với vẻ mặt đắn đo phức tạp của Cẩm Xuyên, Dư Chu nói tiếp,
“Nhà ta vẫn còn gian phòng trống có thể ở.”
Người dịch: Hana_Nguyen