Mục lục
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới - Yên Hỏa Nhân Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này hai huynh đệ Lý gia cũng vừa vặn tiến vào, Dư Chu lại thăm hỏi hai người vài câu.

Lý Hoài mỉm cười trả lời: “Chúng ta buổi tối đều đã ăn no hết rồi, uống chén trà nóng cho ấm người là được.”

Nếu như mọi người đều không cần ăn cơm thì Dư Chu cũng không ép buộc làm gì cả, rót trà nóng cho mấy người bọ họ xong lại đi qua nhà bếp lấy đĩa bánh bí đỏ buổi sáng Cẩm Xuyên làm mang lên cho mọi người ăn.

Kỳ Tô miệng nói không đói nhưng có vẻ lại rất thích ăn loại bánh bí ngô vừa ngọt vừa dẻo này, một chiếc bánh to gần bằng nắm tay trẻ con, lớp vỏ vàng ươm mỏng dính, cậu ta ăn liền một lúc hết ba chiếc mới dừng lại.

Sau khi uống thêm ngụm trà nóng cậu ta mới ý thức được hình như vừa rồi bản thân ăn có hơi nhiều thì phải, biểu cảm tinh tế hiếm thấy trên khuôn mặt cậu ta nhanh chóng bị đông cứng lại.

Dư Chu cười thầm trong lòng, giả vờ như không nhìn thấy, rót thêm trà vào chén cho cậu ta.

Thấy mọi người đi đường gấp gáp nên đều khá mệt mỏi, Dư Chu ước lượng thời gian nghỉ ngơi cũng đã đủ liền đốt đèn dẫn mọi người đi tới nhà bếp với giếng nước, để mọi người nhận biết khu vực lấy nước và rửa ráy trong nhà rồi mới dẫn họ tới gian phòng nghỉ ngơi của mỗi người.

Mặc dù ban đầu Dư Chu và Cẩm Xuyên đều không chắc huynh đệ Lý gia có mời được Kỳ Tô tới hay không, thế nhưng hai người vẫn chuẩn bị sẵn giường chiếu nghỉ ngơi cho vị này, phòng trống trong nhà họ có hạn nên thư phòng của Dư Chu đều được thu dọn gon gàng, trải giường chiếu đầy đủ, hiện tại dùng để cho Kỳ Tô cùng với thư đồng theo bên người cậu ta sử dụng.

Dáng vẻ Kỳ Tô có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng thực ra lại không quá kén chỗ ở, nhìn căn phòng sơ sài đơn giản ngay cả đầu lông mày cũng không nhíu lấy một cái.

Dư Chu đợi mọi người rửa ráy trở về phòng ngủ xong hết rồi mới quay trở về phòng của mình.

Lúc này Cẩm Xuyên còn chưa ngủ, vừa thấy Dư Chu trở lại liền ngáp dài một cái hỏi: “Có mời được đại phu tới không ạ?”

“Mời được rồi.” Dư Chu đặt cây nến xuống, cởi áo khoác ngoài ra liền nằm trở lại giường, “Là một đại phu trẻ tuổi, có vẻ y thuật cũng không tệ.”

Cẩm Xuyên chớp chớp mắt, nhướn người lên khó hiểu hỏi: “Y thuật của đại phu có thể nhìn ra bằng cách nào vậy? Còn là một đại phu trẻ tuổi nữa chứ.”

Dư Chu bật cười, “Nhìn cậu ta có vẻ lạnh lùng, không phải thường nói những người như vậy phần lớn đều là người thâm tàng bất lộ hay sao?”

Cẩm Xuyên lắc đầu bất lực, biểu thị bản thân chưa từng nghe qua cách nói như vậy bao giờ, sau đó cậu mới rụt người vào trong chăn nói: “Đi ngủ thôi, y thuật ra sao đợi ngày mai để y tới xem bệnh cho Trần đại nương liền biết rõ.”

Có lẽ đã mời được đại phu tới rồi nên trong lòng Dư Chu và Cẩm Xuyên đều cảm thấy nhẹ nhõm không ít, buổi tối ngày hôm nay hai người đều yên giấc ngủ ngon, ngủ liền một mạch tới thẳng sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Trong nhà có khách nhân nên hai người cũng không thể ngủ nướng được, tỉnh rồi liền rời giường đi đun nước với nấu bữa sáng.

Kết quả hai người vừa mới đi tới gian sảnh đường liền thấy được Lý Hoài đang quét tước sân nhà ở bên ngoài, mà Lý Trì thì đang đun nước nóng ở bên trong nhà bếp.

Bước chân của Dư Chu hơi ngừng trong chốc lát, nghĩ tới trước khi trở về thì ngoại tổ mẫu cùng với di mẫu từng nói qua điều hai người này tới là muốn giúp đỡ nhà họ làm việc nên cũng không nói thêm gì nữa, hắn hơi nhìn về hướng thư phòng, thấy cánh cửa gian thư phòng vẫn được đóng kín mít liền nhỏ giọng nói với Lý Hoài:

“Trong nhà chưa có chuyện gì cần phải làm hết nên không cần thức dậy quá sớm.”

“Hôm nay chúng ta đã tính là dậy muộn rồi.” Lý Hoài có hơi mất tự nhiên nói, ý tứ trong lời nói chính là lúc còn ở trong phủ thành thì hai huynh đệ bọn họ còn dậy sớm hơn so với hôm nay nhiều.

Dư Chu gật đầu không nói thêm gì nữa, hắn biết hai huynh đệ nhà này đều không biết làm cơm nên sau khi rửa mặt và vệ sinh cá nhân xong liền hỏi, “Buổi sáng có món gì muốn ăn không?”

“Đều được cả,” Lý Hoài nói, “Hai huynh đệ nhà ta đều không kén ăn.” Nói xong y nhìn về phía gian phòng chủ tớ nhà Kỳ Tô nghỉ ngơi một cái, ý muốn bảo Dư Chu chỉ cần quan tâm tới sở thích của Kỳ Tô là được rồi.

Bình thường nếu chỉ có ba người nhà Dư Chu thì bữa sáng chỉ cần làm chút cháo cùng với trứng gà là được rồi, nhưng nghĩ tới buổi tối hôm qua đám người Kỳ Tô chỉ kịp ăn tối trên đường đi, lúc tới đây cũng chỉ được uống chén trà nóng với ăn vài chiếc bánh bí đỏ nên buổi sáng thức dậy khẳng định sẽ đói bụng, vậy nên Dư Chu dự tính làm chút đồ có thể chắc bụng cho mọi người ăn.

Trong nhà có trứng gà mấy ngày trước người trong thôn tới chúc mừng mang tới tặng cùng, còn có cả mì sợi bọn họ mang từ phủ thành về nữa.

Dư Chu hỏi: “Lúc đi trên đường các ngươi có chú ý tới Kỳ công tử có thích ăn mì nước không?”

“Có ăn.” Người nói lời này không phải Lý Hoài mà là Kỳ Tô vừa mới bước ra từ thư phòng.

“Vậy bữa sáng nay liền nấu mì đi,” Dư Chu liếc Kỳ Tô một cái, thấy dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ của cậu ta, vành mắt còn có một vòng quầng thâm nhàn nhạt liền hỏi, “Sao không ngủ thêm chút nữa hẵng dậy?”

“Đi chuẩn bệnh và chữa trị cho người bệnh quan trọng hơn,” Kỳ Tô không nhịn được lại ngáp to một cái, “Lúc nào ngủ mà chẳng được.”

Cậu ta đã nói như vậy rồi thì Dư Chu cũng không phí lời thêm nữa, nhanh chóng đi vào nhà bếp dùng tốc độ nhanh nhất nấu xong mấy bát mì trứng gà rau cải thìa bưng ra.

Mọi người vừa ăn xong buông bát xuống thì bên ngoài cổng liền có người gõ cửa tìm, tiếp sau đó Trần thẩm liền đẩy cửa đi vào nói, “Tối qua nghe thấy bên nhà ngươi có động tĩnh, có phải có khách nhân tới hay không?”

“Thẩm tử tới thật đúng lúc,” Dư Chu đứng dậy đi qua đón Trần thẩm vào, chỉ vào Kỳ Tô giới thiệu với bà, “Đây là Kỳ đại phu từ phủ thành tới, ta muốn mời cậu ấy qua xem bệnh cho đại nương.”

Trần thẩm ngạc nhiên tới sững người, nhanh chóng đứng thẳng người, thật lâu sau mới nhìn Kỳ Tô lắp bắp ra được mấy chữ, “Đại phu.. tới từ… phủ thành hả?”

Kỳ Tô gật đầu đứng thẳng dậy, giữ nguyên vẻ mặt đạm nhiên lạnh lùng như cũ, có điều lời nói cũng được coi là khá ôn hòa, “Phiền ngài dẫn đường.”

“Ồ, được, được.” Trần thẩm ngỡ ngàng xoay người đi ở phía trước dẫn đường.

Lúc mấy người họ nói chuyện thì người tùy tùng rất ít khi nói chuyện, luôn im lặng đi theo sau Kỳ Tô đã chạy về gian phòng mà họ ngủ tối qua cõng thùng gỗ ra ngoài này, sau đó liền đi theo sau lưng của Kỳ Tô.

Dư Chu nhìn về phía Lý Hoài gật đầu nói, “Làm phiền hai vị trông nhà giúp ta, ta cùng với Cẩm Xuyên cũng đi qua bên đó một chuyến xem tình hình như thế nào.”

Trần thẩm đã đi về tới trong sân nhà mình rồi vẫn chưa lấy lại được thần hồn, bà hoang mang gọi: “Cha sấp nhỏ ơi, Chu tiểu tử mời đại phu từ phủ thành về khám bệnh cho nương này.”

Bà vừa cao giọng gọi lớn như vậy liền đem tất cả người Trần gia gọi ra tới đây, chỉ trừ có bệnh nhân là Trần đại nương là ra không nổi, đến ngay cả Tiểu Quyên cũng tò mò vươn cái đầu nhỏ từ trước cửa phòng của Trần đại nương ra nhìn một cái.

Một nhà bọn họ đều làm ra biểu cảm ngạc nhiên tột độ giống hệt nhau.

Sau khi Trần thẩm gọi người xong thì rốt cuộc cũng đã tỉnh tảo lại, bà vội vàng làm tư thế mời với Kỳ Tô, “Kỳ đại phu, mời ngài vào trong ạ.”

Kỳ Tô gật nhẹ đầu mang theo người hầu đi vào bên trong phòng.

Vốn dĩ phòng ngủ của Trần đại nương đã không lớn là bao, sợ ảnh hưởng tới quá trình chuẩn bệnh của Kỳ Tô nên cũng không dám để cho quá nhiều người tiến vào trong cùng, chỉ có Trần thúc, Trần thẩm và Dư Chu là đi theo vào bên trong. Tiểu Quyên và Tiểu Ngọc vẫn luôn chăm sóc cho đại nương trong phòng lại lui ra ngoài cửa cùng với mấy người Cẩm Xuyên và Trần Phong.

Mọi người tới đúng lúc Trần đại nương còn đang thanh tỉnh, những lời Trần thẩm nói vọng vào lúc nãy bà cũng đã nghe được hết, hiện tại đại phu đã đi tới trước giường ngồi xuống thì lòng bà vẫn cảm thấy cảm động không thôi, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Dư Chu một cái, thở dài một tiếng nói:

“Chu tiểu tử, ngươi với Cẩm Xuyên cũng thật là…”

“Để Kỳ đại phu bắt mạch trước đã ạ,” Dư Chu thấy Kỳ Tô cùng với tùy tùng đã lấy đồ chuẩn mạch ra rồi liền nói, “Những chuyện khác đợi chút nữa rồi lại nói sau.”

Trần đại nương gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Kỳ Tô cùng với tùy tùng của cậu ta đặt tay đại nương lên gối bắt mạch.

Thời gian Kỳ Tô chuẩn mạch khá là dài, sau khi bắt mạch xong cậu ta lại nhìn cuống lưỡi của Trần đại nương một chút, xem xong lại hỏi có phải trước đây gia đình đã từng mời đại phu khác tới xem bệnh rồi không, sau khi biết được đã có hai người tới khám qua, mà đến hiện tại bệnh nhân vẫn còn đang dùng thuốc chứ chưa có ngừng, cậu ta lại kêu Trần thẩm lấy một đơn thuốc chưa sắc mang qua đây cho mình kiểm tra.

Giày vò một trận đã qua non nửa canh giờ, ngang chừng Thần Thần cảm thấy quá buồn chán nên Cẩm Xuyên bế theo nhóc con ra bên ngoài đi dạo một vòng rồi mới quay trở lại canh giữ tiếp.

Kỳ Tô đem đơn thuốc đã xem xét xong đóng gói buộc kín lại như cũ, hai hàng lông mày vốn dĩ bị nhíu thật chặt cũng dần thả lỏng ra một chút, chậm rãi nói:

“Khí lạnh nhập thân không kịp thời tiêu trừ xử lý, lại thêm tuổi tác đã cao, duy trì tình trạng này trong khoảng thời gian dài dẫn đến bệnh nặng kéo dài mãi không khởi sắc.”

“Vậy có phương pháp nào giúp nương ta mau ngày bình phục trở lại không ạ?” Trần thẩm vội vàng hỏi.

“Loại thuốc hiện tại lão nhân gia đang dùng có tác dụng chủ yếu là tiêu trừ hàn khí, có điều lão nhân gia tuổi tác đã cao, dùng quá nhiều dễ làm tổn thương tới gốc rễ căn cơ của thân thể, để ta viết ra một đơn thuốc khác cho lão nhân gia uống vài thang trước,” Kỳ Tô lại nói, “Về sau sáng tối mỗi buổi ta sẽ tới đây chuẩn mạch một lần, sau đó mới dựa theo tình huống cụ thể mà điều chỉnh dược liệu sử dụng theo.”

Bắt đầu từ tối ngày hôm qua tới hiện tại, mỗi lần Dư Chu gặp cậu ta đều là vẻ mặt phân không rõ yêu thích hay tức giận này, có điều lúc dùng dáng vẻ mặt không đổi sắc, thản nhiên không chút lo lắng để trần thuật về bệnh tình của Trần đại nương như lúc này lại giúp đỡ bình ổn tâm trạng của người nhà bệnh nhân không ít.

Vành mắt Trần thẩm lúc này đã đong đầy nước, “Nhờ cả vào Kỳ đại phu, ngài viết đơn thuốc xong ta sẽ lập tức lên trấn bốc thuốc ngay.”

“Có một số loại thuốc ta có mang theo tới,” Kỳ Tô nói, “Các ngươi đi bốc một vài dược liệu còn thiếu là được rồi.”

Nói xong cậu ta mới đứng dậy mang theo người hầu của mình trở về nhà Dư Chu viết đơn thuốc.

Đại phu mời tới đã rời đi viết đơn thuốc thì theo lý bọn họ cũng nên theo sau mới phải đạo, vậy nên Dư Chu mới hướng về phía Trần đại nương gật đầu nói:

“Đại nương, ta với Cẩm Xuyên tạm trở về nhà một chuyến trước, muộn một chút lại qua đây thăm người sau.”

Dù có là người đã suy nghĩ thông suốt từ lâu như Trần đại nương thì sau khi nhìn thấy được hi vọng sống tiếp cũng sẽ đặc biệt vui vẻ, tinh thần của bà cũng tốt hơn một chút, hiền từ nhìn về phía Dư Chu nói:

“Vất vả cho ngươi với Cẩm Xuyên rồi.”

“Vất vả gì đâu chứ ạ,” Dư Chu nói, “Với ta và Cẩm Xuyên mà nói, người chính là người thân ruột thịt trong lòng chúng ta, người thân sinh bệnh, chúng ta đi mời đại phu về chữa trị không phải là lẽ đương nhiên hay sao?”

Kỳ Tô đã rời đi nên bọn họ cũng không chậm trễ thêm nữa, khách khí nói thêm vài câu thì Dư Chu và Cẩm Xuyên, còn có Trần thúc với Trần thẩm liền vội vàng đi theo qua bên nhà Dư Chu.

Lúc trở về tới trong nhà Dư Chu thì Kỳ Tô đã viết xong đơn thuốc, lại đem số dược thảo mà bản thân có mang theo tới viết lại xong mới đưa qua cho Trần thúc nói:

“Đi bốc theo đơn thuốc này là được, số thuốc mua về mang qua đây để Nam Chúc ngao thuốc.”

Nam Chúc chính là người hầu cậu ta mang theo, từ nhỏ đã theo sau làm việc bên trong y quán nên kĩ thuật ngao thuốc đã được dày công tu luyện thành thạo, để cậu ta lấy thuốc đi ngao mới có thể khiến thang thuốc đạt được hiệu quả lớn nhất.

Tất nhiên là Trần thúc và Trần thẩm đều không có ý kiến gì, đồng thời cũng nói lời cảm tạ với Kỳ Tô thêm một lần nữa.

Kỳ Tô ngừng một chút lại như nhớ tới chuyện gì từ từ nói: “Dù cho bệnh tật của lão nhân gia có được chữa trị thật tốt rồi thì sợ rằng cũng không thể làm thêm bất cứ việc làm nào hết, phải chăm sóc cẩn thận mới được.”

Trần thẩm vội vàng nói: “Chỉ cần nương có thể khỏe mạnh trở lại thì đừng nói là làm việc nặng nhọc vất vả, kể cả có cần người trong nhà đi theo bên cạnh hầu hạ cũng được.”

Kỳ Tô gật đầu hài lòng, mặc dù biểu cảm khác biệt không nhiều nhưng phần lớn người đứng ở đây đều thấy được vẻ mặt cậu ta gần giống như đang mỉm cười vậy.

Làm đại phu nên cậu từng chứng kiến thật nhiều cảnh sinh ly tử biệt, thậm chí không ít người còn nói ra mấy lời như nguyện ý dùng cả tuổi thọ của bản thân để đổi lấy sức khỏe bình an cho người bệnh, thế nhưng thực ra tất cả mọi người đều hiểu rõ, đau đớn cùng với bệnh tật làm sao có thể đánh đổi được cơ chứ.

Để mà nói thì cậu ta càng thích nghe những lời như nguyện ý chăm sóc, hầu hạ người bệnh hơn nhiều, đặc biệt là kiểu gia đình như Trần gia kia, gia đình họ đã chăm sóc cho người bệnh trong khoảng thời gian dài, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ sự khó khăn vất vả để chăm sóc tốt cho một người bệnh, nhưng họ lại vẫn luôn nguyện ý kiên trì không lời oán than.

Người dịch: Hana_Nguyen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK