Chuyện Trần gia và Khánh thúc mua núi Dư Chu giao hết lại cho Lâm Nhạc đi theo xử lý, còn hắn thì bắt đầu lên kế hoạch và chuẩn bị những đồ dùng cần sử dụng sau mùa đông.
Năm nay một nhà bọn họ gần đến thời gian thu hoạch vụ thu mới trở về tới nơi nên lương thực trên ruộng đều không cách nào thu hoạch, mấy thúc bá trồng trọt trên đất nhà bọn họ mặc dù cũng tặng chút đồ qua đây những nói sao thì cũng không đủ dùng.
Đặc biệt là khoai lang, bởi vì sản lượng của khoai lang cao nên trong mấy năm gần đây không chỉ có người dân trong thôn bọn họ mà người dân trong các thôn lân cận cũng đã bắt đầu gieo trồng khoai lang với số lượng lớn.
Dư Chu mua gần năm trăm cân khoai lang về nhà làm khoai lang khô cùng với bột khoai lang. Hiển nhiên là nhà họ không ăn hết được số lượng nhiều như vậy rồi, phần lớn là được gói thành quà đem đi tặng cả.
Khoảng thời gian này là thời gian nhàn rỗi nhất kể từ khi Dư Chu xuyên qua tới nơi đây.
Những chuyện lặt vặt trong nhà cần hắn lo lắng không nhiều, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách viết thoại bản thì cũng chỉ còn chuyện chơi với Thần Thần là cần tới hắn nữa thôi.
Hắn từng được sinh sống trong một thế giới phồn hoa hiện đại hơn so với nơi này nhiều nên cách thức dẫn Thần Thần đi chơi cũng đặc biệt nhiều, thậm chí có nhiều lúc ngay cả Cẩm Xuyên cũng cảm thấy hiếu kì tò mò mà không nhịn được muốn tham gia cùng.
Cứ vậy trải qua một mùa đông nhàn rỗi chơi bời, tình cảm người trong nhà bọn họ vốn đã keo sơn bền chặt hiện giờ lại càng như được nâng lên một tầng cao mới.
Ăn tết xong liền tới lập xuân, Dư Chu lại bắt đầu bận rộn trở lại.
Mặc dù hiện tại có thêm Lâm Nhạc và Trịnh Tú giúp đỡ làm việc trong nhà nhưng những lúc hai người bận rộn không hết việc thì Dư Chu cũng sẽ thuê người về làm cùng, thế nhưng việc gì, cần làm như thế nào và làm bao nhiêu là đủ thì vẫn cần hắn tự mình đứng ra chỉ huy sắp xếp.
Chuyện trồng trọt ngoài đồng ruộng tạm thời không nói tới, khu sườn núi năm nay Dư Chu dự tính trồng cây chè chính là trực tiếp đón ánh mặt trời, mà dựa theo hoàn cảnh sinh trưởng cây chè dại tại vách quỷ khóc cùng với Đồng thụ cốc kết hợp thêm sự hiểu biết của Dư Chu về tập tính sinh sôi nảy nở của cây chè thì có thể khẳng định môi trường hoàn toàn không có gì che chắn tạo bóng dâm sẽ không thuận lợi cho cây chè phát triển.
Cho nên sau khi Dư Chu thấy được cây đào đã bắt đầu nảy mầm non bên trong sân nhà mình hắn liền chọn ra một ngày có thời tiết khá tốt để dẫn theo Lâm Nhạc đi mua một số cây thích hợp về trồng bên trong vườn chè của nhà mình.
Cách thôn bọn họ khoảng hai mươi dặm có một lâm trường buôn bán cây giống, Dư Chu đã hẹn với chủ nhân của lâm trường này từ trước rằng hôm nay sẽ qua xem cây giống.
Bởi vì đường đi khá xa nên hôm nay cả Dư Chu và Lâm Nhạc đều dậy từ rất sớm.
Lâm Nhạc vội vàng ăn cơm sáng xong liền nói: “Ta đi lắp xe ngựa vào trước.”
Dư Chu 'ừ' một tiếng rồi tiếp tục không nhanh không chậm và cơm vào trong miệng, sau đó lại gắp thêm một cái sủi cảo hấp vào trong bát của Cẩm Xuyên.
Kết quả còn chưa kịp thu đũa về thì đùi lớn đã bị Thần Thần chạy nhanh tới ôm lấy, cùng tới còn có âm thanh vang vọng chứa đầy phấn khích của Thần Thần hỏi: “Phụ thân ơi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy ạ~~”
Bàn tay cầm đũa của Dư Chu hơi ngừng một chút, đối mặt với ánh mắt sáng long lanh chứa đầy sự mong chờ của Thần Thần nhất thời có hơi không nhẫn tâm nói cho nhóc con biết hôm nay hắn không phải muốn đi chơi đâu cả.
“Thần Thần qua đây với cha thân nào,” cuối cùng vẫn là Cẩm Xuyên thấy hai phụ tử nhà họ mắt to trừng mắt nhỏ ở đó bất lực vẫy tay gọi Thần Thần về phía mình, giải thích nói, “Hôm nay phu thân của con cùng với Lâm Nhạc thúc đi xử lý việc quan trọng nên Thần Thần với cha thân ở nhà cùng nhau có được không.”
Đôi mắt to tròn của Thần Thần từ từ rũ xuống, cuối cùng là nhóc con cúi thấp đầu nhỏ giọng 'dạ' một tiếng xong mới cúi gằm nhìn mũi giày chầm chậm nhích tới bên cạnh Cẩm Xuyên.
Dư Chu thấy dáng vẻ này của nhi tử nhà mình lại mềm lòng không nỡ, nháy mắt về phía Thần Thần nói: “Bằng không cùng nhau đi thôi, Thần Thần cùng cha thân cũng có thể lựa chọn loại cây mà mình thích về trồng.”
Dư Chu nói tới đây thấy bộ dáng Cẩm Xuyên hơi hé miệng như định nói lời phản đối thì hắn liền giành nói trước: “Với lại khoảng thêm một năm nữa thì Thần Thần liền phải bắt đầu học tập đọc sách biết chữ rồi, trước đó vẫn nên để con nó tùy tâm tùy tính chơi đùa cho đã đi.”
Cẩm Xuyên cũng cảm thấy đau lòng cho Thần Thần, nghe Dư Chu nói vậy liền cảm thấy cũng rất có lý, có điều vẫn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Nhỡ cho con nó chơi đùa thành quen rồi đến lúc đi học lại không muốn học tập luyện chữ thì biết làm sao đây?”
“Tử giống phụ, đệ thấy trong hai người chúng ta có ai là thuộc vào cái tính cách hoang dã đã nói kia không?” Dư Chu bật cười nói, lại gắp thêm một cái sủi cảo vào trong bát nhỏ của Thần Thần rồi mới nói tiếp, “Vả lại đệ thấy có hài từ nhà nào ngoan ngoãn được như Thần Thần nhà chúng ta cơ chứ?”
Cẩm Xuyên không có lời nào để phản bác, chỉ có thể chuyền rời ánh mắt qua nhóc con đã nhanh chóng vui vẻ trở lại bên cạnh chỉ vào chiếc sủi cảo bên trong bát nhỏ nói: “Phải ăn xong phần sủi cảo phụ thân gắp cho con rồi mới có thể đi chơi.”
“Vâng ạ!” Thần Thần lập tức gật đầu đồng ý, sau khi được Cẩm Xuyên đặt trở lại lên trên ghế liền tự mình cầm lấy thìa nhỏ với cái bát lên ngoan ngoãn cắn vài miếng ăn hết chiếc sủi cảo có chút to so với bản thân ở trong bát.
Tiếp đó để Trịnh Tú ở lại trông nhà, một nhà ba người nhà Dư Chu cùng với Lâm Nhạc cùng nhau đi tới lâm trường cây giống.
Buổi tối hôm qua có một trận mưa nhỏ nhưng cũng chỉ đủ làm ướt chút lá cây cùng cỏ dại ven đường mà thôi, giờ này bánh xe di chuyên trên mặt đường vừa không bị bùn đất dính lại, mà cũng không khiến bụi bay mù trời, đến ngay cả không khí xung quanh cũng được trận mưa nhỏ đêm qua gột rửa sạch sẽ mà trở lên trong lành khác lạ.
Những bông hoa mơ nở rộ đầu xuân đang giương nanh múa vuốt bung nở trên những bụi cỏ gai ven đường, dường như muốn so bì xem kẻ nào càng thêm trắng muốt như tuyết với đám hoa hạnh trên triền dốc phía xa.
Thần Thần nhoài người lên trên cửa sổ xe mở to đôi mắt đen nhánh của mình nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng trầm trồ thích thú, mỗi lần như vậy nhóc con đều kéo lấy ống tay áo của Dư Chu và Cẩm Xuyên kêu gọi song thân qua nhìn ngắm cùng mình.
Sau vài lần qua lại như vậy Dư Chu liền dứt khoát nằm bò bên cạnh cửa xe cùng Thần Thần luôn, vừa ngắm nhìn phong cảnh vừa dạy Thần Thần nhận biết cây cối ven đường.
Thần Thần ngoan ngoãn ghi nhớ tất cả, lúc tới nơi còn nói lại từng thứ một mà mình với phụ thân nhìn thấy lúc đi trên đường cho Cẩm Xuyên nghe.
Cẩm Xuyên liếc nhìn Dư Chu một cái rồi ngồi xổm xuống cho bản thân ngang bằng với Thần Thần mỉm cười nói: “Vậy lúc đi trở về thì Thần Thần chỉ lại cho cha thân xem nữa có được không?”
Vẻ mặt Thần Thần xuất hiện nét buồn buồn rũ mắt nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… có thể có vài thứ con không nhớ rõ được nữa…”
“Không sao cả,” Cẩm Xuyên xoa nhẹ đỉnh đầu Thần Thần dịu dàng nói, “Nhớ được bao nhiêu thì chỉ cho cha thân xem bấy nhiêu.”
“Vâng ạ.” Thần Thần lập tức gật mạnh đầu đồng ý, nụ cười tự tin mà đáng yêu một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt cậu nhóc.
Ba người Dư Chu đứng đợi bên cạnh xe ngựa một lúc thì Lâm Nhạc đi vào bên trong tìm chủ nhân của lâm trường đang vội vàng đi tới.
Chủ nhân của lâm trường cây giống này họ Lý, là một ông lão khoảng tầm hơn năm mươi tuổi có tinh thần quắc thước, đi vội tới đây mà không thấy có bộ dáng mệt mỏi thở hổn hển gì cả, ông mỉm cười hỏi Dư Chu: “Ngài muốn xem những cây giống loại nào?”
Dư Chu ngẫm nghĩ một chút những yêu cầu dành cho cây chè rồi mới nói: “Vào mùa hè ánh sáng mặt trời quá gắt thì có thể dùng để che nắng, tới mùa đông thì tốt nhất là trong tình trạng rụng lá.”
Ông lão nghe xong yêu cầu của Dư Chu thì suy nghĩ hồi lâu, khách nhân có thể chạy từ xa như vậy tới chỗ ông mua cây giống về trồng thì tất nhiên sẽ không muốn mua mấy chủng loại cây mà tùy tiện tìm trên núi cũng có thể đào về trồng được rồi, ông chọn lọc hết phần lớn số cây giống hiện có bên trong lâm trường của mình một lượt liền tập trung vào một vài chủng loại rồi mới nói:
“Nếu là vậy thì ta kiến nghị ngài nên mua giống của cây ăn quả, không chỉ có thể tạo bóng mát vào mùa hè mà đến mùa xuân còn nở hoa nữa, vào thu thì có thể thu hoạch quả, nhất cử tam tiện.”
Thấy mấy người Dư Chu đều đang nghiêm túc nghe mình giới thiệu thì ông mới nói tiếp: “Năm ngoái ta vừa mới cấy ghép thành công một lứa cây đào, cây mẹ được chọn kết quả to bằng nắm tay của tiểu hài tử, vừa giòn vừa ngọt, nuôi dưỡng tới năm nay vừa đúng lúc có thể xuất vườn đem đi ươm trồng, ngài có muốn đi qua xem thử hay không?”
Nguyên bản Dư Chu vẫn chưa nghĩ ra nên dùng loại cây cụ thể nào để trồng vào đó, vừa nghe chủ lâm trường nói có giống cây đào thì trong lòng hắn đại khái cũng đã đưa ra được lựa chọn của mình rồi, hiện giờ chỉ cần đi xem tình trạng lứa cây giống này như thế nào nữa thôi.
Kết quả hàng người vừa đi được một đoạn đường không xa thì Thần Thần đột nhiên chỉ vào một vùng trắng như tuyết phía đằng xa hưng phấn nói: “Phụ thân, cha thân, hoa hạnh kìa!”
Lão Lý nhìn về phương hướng nhóc con chỉ mỉm cười nói: “Đó là hoa mận, hoa hạnh ở sườn núi khác cơ.” Nói xong ông mới quay đầu qua hỏi, “Tiểu công tử thích hoa hạnh à?”
Thần Thần dùng vẻ mặt ngạc nhiên tột độ kèm theo không dám tin tưởng nhìn về phía Dư Chu.
Đầu tiên Dư Chu trả lời vấn đề của ông lão trước, “Chỉ là trên đường tới đây đúng lúc nó thấy được vài cây hạnh đang nở hoa trong núi nên nhớ lại mà thôi.”
Tiếp đó lại quay qua nói với Thần Thần: “Hoa mận trắng hơn so với hoa hạnh một chút, cây lá cũng không giống nhau nữa, đợi chút nữa bận rộn xong rồi phụ thân mang con đi xem cho thật kĩ nhé.
Thần Thần 'Vâng' một tiếng đồng ý với hắn, hai mắt vẫn còn chăm chú nhìn vào một vùng trắng sáng đằng kia không nỡ rời đi.
Khổ nỗi hiện tại người làm đương gia quyết định trong nhà là phụ thân cùng với cha thân của bé, mà hai vị song thân đều thích cây đào hơn nên Thần Thần chỉ có thể chấp nhận được bế cùng đi ngắm cây đào mà thôi.
Cây đào vẫn chưa nở hoa kết quả thì chỉ có thể phán đoán phẩm chất thông qua độ thô mỏng của thân cây cành lá cùng với độ to nhỏ của lá non mà thôi, Dư Chu nhìn hết một lượt số cây đào có trong vườn giống, tổng thể thì hắn khá là hài lòng với số cây giống này nên nói rõ số lượng cần sử dụng với lão Lý và bàn bạc giá cả với ông.
Lão Lý biết hắn cần mua nhiều những không nghĩ tới lại mua liền một lúc nhiều tới như vậy, ông cụ mặt mày rạng rỡ nói: “Nếu chỗ ngài thuận tiện thì bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bắt đầu đưa cây giống qua, bởi vì số lượng ngài muốn mua có hơi nhiều nên chắc hẳn cần tới khoảng ba ngày thì mới vận chuyển được hết, ngài xem như vậy có được hay không?”
“Có thể.” Dư Chu gật đầu đồng ý, nếu cây giống không chuyển qua hết trong một lần được thì hắn thuê ít đi vài người tới trồng là được, cũng không phải chuyện lớn gì.
Tiếp đó Dư Chu lại đưa Thần Thần đi xem hoa mận cùng với hoa hạnh, để Thần Thần có xem rõ được điểm khác biệt giữa hai loại cây này rồi mới trở về.
Từ ngày tiếp theo thì cây giống cũng lần lượt được vận chuyển tới trong nhà Dư Chu, hắn vẫn mời người dân trong thôn tới trồng cây tính công như cũ, hành động lớn lần này khiến không ít người tưởng rằng nhà hắn muốn đem khu núi này chuyển đổi thành vườn cây ăn quả, nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy kì quái vì không biết tại sao mà mỗi gốc cây đều phải trồng cách nhau một khoảng xa tới vậy.
Lần này nếu không có người nào ở trước mặt Dư Chu và Cẩm Xuyên hỏi rõ ra thì hai người cũng liền vờ như không biết, nếu có một hai người có hỏi ra thành lời thì Dư Chu cũng chỉ nói là để trống dùng vào việc khác mà thôi.
Ngày thứ ba lão Lý đi theo vận chuyển lô cây giống cuối cùng tới đây rồi thuận tiện kết toán số tiền còn lại luôn.
Biết ông muốn qua đây nên buổi chiều Dư Chu không đi vào núi nữa.
Lão Lý đánh một chiếc xe trâu đi tới, phía sau xe có hai cây non nhỏ được buộc cố định lại, phía trên cây non vẫn còn vài bông hoa trắng chưa rụng hết.
Thấy Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên bế Thần Thần ra đón thì lão Lý chỉ vào hai cây non trên xe nói: “Ta đi tới đây xe trâu cũng chỉ để không nên đã đào một gốc cây mận và một gốc cây hạnh mang qua đây coi như là quà tặng cho tiểu công tử.”
“Ngài có lòng rồi,” Dư Chu mỉm cười nói lời cảm tạ, sau đó lại nói với Thần Thần, “Mau cảm ơn ông Lý đi nào.”
Chắc hẳn hai cây non này là do lão Lý tự mình đào lên, không chỉ có thể đào được cả bộ rễ thô to cùng với một ụ đất lớn lên cùng, mà phần đất còn được dùng cỏ khô quấn chặt lại, như vậy thì khi đi trên đường dù có xóc nảy tròng trành thì đất bám ở rễ cây cũng không bị bung nở hết ra.
Đúng là rất dụng tâm.
Đợi lão Lý kết toàn tiền xong rời đi thì Cẩm Xuyên mới hỏi Dư Chu: “Hai cây này chúng ta cũng trồng ở trên núi hay sao?”
“Trồng lên trên núi làm cái gì,” Dư Chu liếc mắt nhìn Thần Thần còn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào hai gốc cây non khẽ hất cằm nói, “Chẳng phải Thần Thần thích chúng hay sao, vậy thì trực tiếp trồng ở phía trước bồn hoa dãy sau nhà đi, trồng ngay đối diện với chỗ cửa sổ của gian phòng Thần Thần sau này sẽ ở ấy.”
“Cũng được.” Cẩm Xuyên cảm thấy hiện tại Thần Thần còn quá nhỏ nên chưa biết phân biệt cái gọi là thích hay không thích, chẳng qua là lần đầu nhìn thấy nên cảm thấy tò mò mà thôi.
Có điều đây cũng không phải chuyện lớn gì, nếu sau này mà không thích thì đào lên trồng cây khác vào là được rồi.
Trồng cây đào xong thì cây chè cũng bắt đầu nảy búp, có điều lần này Dư Chu đã không còn tránh né người dân trong thôn đi hái nữa, thay vào đó là trực tiếp mời mấy người Trần gia đi hái lá chè cho mình.
Dù sao hiện tại hai khu vực có cây chè này đều đã thuộc sở hữu cá nhân của nhà hắn rồi.
Người dịch: Hana_Nguyễn