Chuyện Cẩm Xuyên lại mang thai thêm một lần nữa mặc dù nhà họ không có ý định nói ra với bên ngoài nhưng cũng không thể giấu kín hết được.
Không cần đợi tới khi thân thể Cẩm Xuyên có bất cứ dấu vết biểu hiện ra bên ngoài nào, chỉ cần thông qua thái độ cẩn thận từng tý một của Dư Chu cùng với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, dù có thế nào cũng không đeo bám đòi cha thân ẵm bế của Thần Thần thì phu thê nhà Lâm Nhạc cùng với người bên Trần gia liền có thể đoán được đại khái.
Dư Chu và Cẩm Xuyên không nói nên hai người phu thê nhà Lâm Nhạc cũng không hỏi, có điều thường ngày Trịnh Tú sẽ càng thêm chiếu cố cho Cẩm Xuyên hơn mà thôi, vấn đề ăn uống cũng sẽ chuẩn bị một vài món ăn thanh đạm mà nhiều dinh dưỡng hơn.
Người bên Trần gia lại không giống vậy, đặc biệt là Trần đại nương cùng với Trần thẩm, hai người họ có thể coi là trưởng bối trong nhà nên sau khi cảm giác được chuyện này thì Trần đại nương liền hỏi thẳng Cẩm Xuyên:
“Có phải Thần Thần sắp được làm ca ca rồi không?”
Không đợi Dư Chu trả lời thì Thần Thần ở bên cạnh đã gật đầu trong nháy mắt nói: “Vâng ạ, phụ thân và cha thân nói đợi lúc tuyết lớn rơi thì Thần Thần liền có đệ đệ của chính mình.”
Thần Thần vừa mới nói xong liền nhớ tới chuyện phụ thân và cha thân từng căn dặn mình nên vội vàng dùng tay bụm chặt miệng, chỉ để hở ra đôi mắt tròn vo đen nhánh nhìn về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên.
Dư Chu xoa nhẹ đỉnh đầu của Thần Thần cười nhẹ nói: “Bây giờ nói sẽ không sao cả.”
Ánh mắt Thần Thần bỗng chốc trở lên sáng ngời nói, “Vậy con đi nói với Tiểu Quyên cô cô.”
Dư Chu và Cẩm Xuyên đều ngạc nhiên tới sững người, hai người họ đều không ngờ tới Thần Thần vẫn còn nhớ chuyện này, đúng là hết cách với cậu nhóc, thế nhưng hai người lại đều cảm thấy về sau không chỉ cần chú ý những lời mà bản thân cần nói với Thần Thần, còn phải chú ý cả những lời người khác nói ra thì mới được.
Hài tử đã biết ghi nhớ mọi chuyện, làm phụ thân cùng cha thân thì hai người họ phải bảo vệ Thần Thần cho thật tốt, có vài chuyện đối với người lớn có thể chỉ là câu nói đùa sẽ không ai buồn để ý tới, nhưng khi dùng với nội tâm của tiểu hài tử lại là một điều khá mẫn cảm.
Trần đại nương với Trần thẩm nghe xong mà không hiểu gì hết, có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao Thần Thần lại phải nói cho Tiểu Quyên cô cô biết thế?”
“Tiểu Quyên cô cô nói đệ đệ không phải của nhà chúng ta thì ta không được mang về nhà,” Thần Thần ngọng ngịu giải thích nói, “Ta muốn nói cho cô cô biết, đợi tuyết lớn rơi ta liền có đệ đệ của chính mình rồi, đệ đệ sẽ ở cùng nhà với ta, còn cùng ta chơi đùa nữa.”
Mặc dù cách biểu đạt của Thần Thần không được rõ ràng cho lắm nhưng Trần đại nương và Trần thẩm đều có thể nghe hiểu được lời nói của nhóc con, đệ đệ không phải của nhà Thần Thần mà Tiểu Quyên nói chắc hẳn là nhi tử của Trần Phong, mà hiện tại Thần Thần biết trong nhà sắp có đệ đệ của chính mình rồi nên muốn đi qua nói cho Tiểu Quyên biết.
Những cũng bởi vì nghe hiểu được mà khiến cho hai người phụ nữ vẫn luôn biết cách ăn nói hiện giờ lại chỉ có thể trầm mặc lặng thinh.
Nếu những lời này do một người thành niên nào khác hoặc là từ một hài tử tuổi tác lớn hơn một chút nói ra thì hai người họ còn có thể mỉm cười cho qua, thế nhưng lại từ miệng một đứa nhỏ như Thần Thần nói ra thì hai người chỉ có thể thuận theo cách nói của Thần Thần nói:
“Ừ, chút nữa liền nói với Tiểu Quyên cô cô của ngươi nha.” Đồng thời trong lòng hai người đều đưa ra quyết định, chút nữa phải dăn dạy lại Tiểu Quyên, từ nay về sau không được nói ra những lời như vậy với Thần Thần nữa.
Sau khi nhận được lời ưng thuận thì cả ngày hôm đó Thần Thần đều đắm chìm trong niềm vui sướng vì tất cả mọi người đều đã biết tới khi tuyết rơi thì nhóc con liền có đệ đệ, nhưng cậu nhóc lại không hề biết rằng, bởi vì biểu hiện ngày hôm nay của mình mà quan điểm về phương thức giáo dục của mọi người đối với cậu đã thay đổi rất nhiều.
Nhất là Cẩm Xuyên, từ sau khi nhận thức được việc Thần Thần có thể nhớ rõ những chuyện từ thật lâu về trước cậu liền không ngừng suy nghĩ, không biết có nên bắt đầu dạy cho Thần Thần học nhận biết chữ sớm hơn một chút hay không.
Có điều trong hai mùa xuân và hạ dù bọn họ có muốn thì cũng không có nhiều thời gian để dạy học cho Thần Thần, đặc biệt Dư Chu.
Lúc vườn chè bắt đầu vào vụ thu hoạch bởi vì búp chè vẫn chưa mọc ra hết nên số lượng mọi người hái về mỗi ngày cũng không tính là nhiều lắm, Dư Chu có thể dễ dàng sao xong trong vòng một ngày.
Càng về gần tiết thanh minh thì tốc độ sinh trưởng của lá chè sẽ càng nhanh, lá trà hái về cũng đã không còn là loại búp đơn tốt nhất kia nữa mà đều là lựa chọn một lá một búp để hái cả, số lượng hái được mỗi ngày tăng cao, Dư Chu sao trà nguyên một buổi chiều cũng không cách nào sao xong hết được. Chỉ có thể đổi thành khi tổng số lượng hái được của mọi người trong buổi sáng mà đã đầy một giỏ lá chè tươi thì sẽ để Lâm Nhạc vận chuyển về nhà trước.
Mà dù có làm như vậy thì sau khi hết đợt hái chè cùng sao trà lần này thì Dư Chu vẫn mệt tới xương cốt toàn thân đều muốn rã rời.
Hằng năm nhà họ đều hái lá chè đến khoảng sau tiết thanh minh mười ngày thì dừng lại, năm nay cũng không khác mấy, đối với Dư Chu và Cẩm Xuyên mà nói, so với vấn đề số lượng lá chè thì họ càng thêm để ý tới chất lượng của lá chè nhà mình hơn.
Dư Chu vẫn luôn bận rộn ở trong nhà tới tận khi số trà sấy khô được lọc xong đem đi cất kĩ, lại nghỉ ngơi thêm vài ngày thì hắn mới có thời gian nhàn rỗi để đi lên núi tra xét hai mảnh vườn chè kia.
Bởi vì thân thể Cẩm Xuyên không tiện leo núi còn Thần Thần thì còn quá nhỏ nên không cho đi cùng được, vậy nên lần này Dư Chu chỉ dẫn theo Lâm Nhạc, Trần Phong và Nhị cẩu tử đi cùng với mình, thực có loại cảm giác giống như địa chủ đi kiểm tra ruộng đất sau mùa thu hoạch.
Tất nhiên là không khí giữa mọi người sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn so với địa chủ đi kiểm tra quan sát nhiều rồi.
Trong số mấy người họ chỉ có tính cách của Lâm Nhạc là khá nội liễm ít lời, dù thế nào thì thân phận y cũng chỉ là hạ nhân cho nên mỗi khi nói chuyện với Dư Chu đều phải tự cân nhắc có chừng mực riêng. Còn Nhị cẩu tử thì bởi vì tuổi tác nhỏ hơn so với Dư Chu và Cẩm Xuyên một chút nên lúc nói chuyện cũng không thể tùy ý không cấp bậc trên dưới.
Chỉ có một mình Trần Phong chắc hẳn là vì đã lâu rồi chưa được cùng Dư Chu đi lên núi nên mới lảm nhảm nói không ngừng suốt dọc đường đi, ngay cả khi đi qua khu vực rừng thông đều dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nói: “Hai ngày trước vừa mới mưa một trận xong, chút nữa trên đường trở về thì chúng ta có thể đi vào trong rừng tìm xem có nấm mọc hay không, nếu mà có liền hái một ít mang về cho người trong nhà một điều bất ngờ.”
“Ừ, được.” Dư Chu gật đầu đồng ý, hôm nay hắn lên núi trừ chuyện đi xem tốc độ sinh trưởng của đám chè kia thì cũng không có việc quan trọng nào khác. Huống hồ mấy thứ mọc ở trong núi như nấm hay măng trúc thì không chỉ có Tiểu Quyên cùng với Trần thẩm là yêu thích, đến ngay cả Cẩm Xuyên nhà hắn cũng vô cùng thích ăn.
Năm nay Cẩm Xuyên khẳng định không thể tự mình đi vào bên trong núi ngắt hái được rồi, thế nhưng không phải hắn có thể lấy một chút mang về cho cậu hay sao?
Mấy người đi chỗ này nhìn một chút, qua chỗ kia kiểm tra một hồi sau đó lại đi xem đám cây đào mới ươm trồng vài ngày trước phát triển ra sao rồi, cuối cùng là chậm rãi đi tới khu vực bên dưới vách quỷ khóc.
Sau tiết thanh minh thì độ ẩm trong không khí tăng cao, thực vật cũng sinh trưởng tươi tốt theo, có điều mới qua vài ngày mà số cây chè vừa bị hái trọc hết một lượt tới không tìm thấy được một cái lá non nào đã bắt đầu mọc ra nhánh mới trên đỉnh ngọn cây.
Ba người Trần Phong hái lá chè hết gần một tháng, vừa nhìn thấy đám nhánh cây non mới liền vô thức vươn tay ra ngắt lấy cái búp non phía trên xuống, sau khi ngắt hái được vài cái nắm trong tay mới chợt nhớ ra hiện tại đã không cần hái lá chè nữa rồi, cả đám đều có chút ngượng ngùng vội vàng thu tay lại.
Dư Chu thấy động tác của ba người họ thì cười nhẹ một tiếng, lòng bàn tay lướt nhẹ trên chóp lá chè tươi non, “Ba người các ngươi… có muốn học sao trà hay không?”
Hắn vừa nói ra lời này thì ba người ở bên cạnh đều ngạc nhiên tới đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua.
Biểu cảm của Trần Phong còn đỡ hơn một chút, dù gì trước đó Dư Chu cũng từng nói với người trong nhà hắn chuyện sẽ dạy mọi người biết cách sao trà, hiện tại nói ra lời này bất quá cũng chỉ là sớm hơn so với tưởng tượng của Trần Phong một chút mà thôi.
Còn Lâm Nhạc và Nhị cẩu tử thì đã ngạc nhiên tới há hốc mồm đứng đó thật lâu vẫn chưa nói lên được thành lời rồi.
Dư Chu đợi thật lâu cũng chỉ đợi được bộ dáng kinh ngạc tới phát ngốc của hai người này, hắn tiện tay ngắt một búp lá non xuống nhướng mày hỏi: “Thế nào? Không muốn học?”
“Không có! Nếu chủ tử nguyện ý dạy thì Lâm Nhạc ta thực thấy cảm kích vô cùng.” Giọng nói của Lâm Nhạc cũng bởi quá kích động mà có chút run rẩy. Y tới làm việc cho nhà Dư Chu đã lâu nên tất nhiên là hiểu rõ bản lĩnh của hai vị chủ tử nhà mình.
Mặc dù từ sau khi rời khỏi phủ thành trở lại thôn Dư gia thì y cũng không hiểu được vì sao chủ tử lại quyết định làm như vậy, nhưng đợi sau khi về tới nơi này nhìn phu phu hai người gọn gàng ngăn nắp sắp xếp mọi công việc trong nhà, việc nào ra việc nấy thì y liền hiểu rõ chẳng qua đây chính là phương thức sinh sống mà hai vị chủ tử lựa chọn mà thôi, nhưng dựa vào năng lực của chủ tử thì tất cả những sự kiện đó chắc chắn không phải chỉ là hành động nhất thời. Dư gia về sau cũng tuyệt đối sẽ không phải chỉ có hai kẻ hạ nhân là y cùng với Trịnh Tú.
Phu thê hai người bọn họ cũng từng thảo luận riêng với nhau, là người đi theo bên cạnh hai vị chủ tử từ những ngày đầu tiên lại luôn trung thành không bao giờ hai lòng, nói không chừng về sau còn có thể mưu cầu được cái chức quản gia trong nhà cũng nên.
Nhưng y chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện chủ tử sẽ hỏi mình có muốn học sao trà hay không, đây chẳng khác nào ân nghĩa lớn bằng trời với bản thân y cả, nếu chính mình học được tay nghề này thì về sau không cần lo lắng bên cạnh chủ tử không có vị trí cho phu thê hai người nữa.
Vậy nên sau khi bừng tỉnh lại nếu không phải Trần Phong và Nhị cẩu tử đều có mặt ở đây, lại thêm từ trước đến nay Dư Chu đều không thuộc kiểu người thích có quá nhiều quy củ cho lắm thì y đã muốn quỳ xuống nói lời tạ ơn rồi.
Dư Chu có phương pháp quản lý hạ nhân của chính mình, nhưng cũng không nghĩ tới chỉ trong phút chốc vừa rồi thì trong đầu của Lâm Nhạc lại xoay vòng nhiều tâm tư đến thế, sau khi nhận được đáp án của Lâm Nhạc liền quay đầu qua hỏi Nhị cẩu tử: “Còn ngươi thì sao?”
Vốn dĩ Nhị cẩu tử đã có trong người tính cách bình tĩnh thành thục hơn so với đám hài tử bằng tuổi, lúc này cũng đã tiêu hóa được hết phần tin tức mà mình mới nghe được, vừa nghe Dư Chu hỏi liền dùng đôi mắt sáng long lanh kích động đáp: “Ta muốn học!”
Nói xong còn không quên bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn Tiểu Chu ca.”
Dư Chu gật đầu chỉ vào những chiếc lá non xanh mởn kia nói: “Nếu muốn học thì tự mình đi hái ít lá chè non về luyện tập, mỗi năm luyện tập vài lần thì đợi đến khi số cây chè mới trồng lớn lên có thể thu hoạch chắc hẳn tay nghề của các ngươi cũng đã tàm tạm rồi.”
Hắn vừa nói xong là ba người ở đây đều lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói đó.
Dựa vào năng lực của một mình Dư Chu thì mỗi năm chỉ cần sao xong hết được số lượng lá chè trong hai vườn chè hoang này cũng đã tới cực hạn rồi, đợi vài năm nữa số cây chè mới trồng cũng cho sản lượng lá chè mà không có người tới hỗ trợ thì có rất nhiều lá chè tươi chỉ có thể lãng phí mà thôi.
Mà mấy người họ tới lúc đó mới học thì sao có thể nhanh chóng nắm bắt tinh chuẩn được được kĩ thuật cùng với mức lửa cần thiết.
Tất nhiên là chỉ có luyện tập thật nhiều mới quen tay được, mà đối với nhóm người mới học như bọn họ thì cũng không cần thiết chỉ hái loại đơn búp hoặc một búp một lá như lúc hái về bán trước kia, cho nên bốn người tám cái tay rất nhanh đã hái đầy được hai sọt lá chè mang về.
Trên đường quay trở về ba người Trần Phong vui vẻ phấn khích không thôi, nếu không phải có Dư Chu nhắc lại chuyện đi vào trong rừng cây tìm nấm thì đám người bọn họ đều hận không thể mọc cánh bay thẳng về nhà luôn rồi.
Chỉ trong nhà Dư Chu là có sẵn dụng cụ sao trà, mà khoảng trống trong nhà hắn cũng đủ rộng, dạy hết mấy người cùng một lần cũng không tới nỗi chẳng có chỗ xoay người cho nên nơi học sao trà tất nhiên là được chọn lựa tới bên trong nhà hắn rồi.
Cẩm Xuyên phối hợp ở bên cạnh hướng dẫn mọi người cách khống chế mức lửa sao cho phù hợp.
Hiện giờ trình độ khống chế ngọn lửa to nhỏ theo ý muốn của cậu đã khá vững vàng, đủ để dạy dỗ lại cho người khác, có điều bởi vì thân thể đang trong thời kì mang thai nên sau khi luyện tập sao được hai nồi thì Dư Chu liền bắt cậu đi nghỉ ngơi chứ không cho ở lại đây thêm nữa, một mình hắn ở lại bên cạnh bếp lửa xem chừng mấy người Trần Phong đốt lửa cùng với luyện tập sao trà.
Hai sọt lá chè đầy đủ cho nhóm Trần Phong luyện tập tới tận buổi chiều mới dùng hết.
Dư Chu cùng mọi người thu dọn đồ đạc xong xuôi mới từ căn nhà kho chuyên dùng để sao trà đi ra bên ngoài.
Lúc này Cẩm Xuyên đang dẫn theo Thần Thần ngồi trong sân lọt vỏ măng trúc, bên trong chiếc chậu đặt phía trước mặt hai người đã đựng đầy hơn nửa phần măng đã được lọt vỏ non mềm trắng trẻo.
Dư Chu nhớ rõ buổi sáng mình chỉ chặt một bó mang về mà thôi, bữa trưa mọi người đều ở lại nhà hắn ăn cơm nên đã ăn hết không ít, giờ nhìn thấy đống măng này hắn lại không khỏi có chút nghi hoặc hỏi: “Sao tự nhiên lại có thêm nhiều măng thế?”
“Ta muốn làm một ít măng khô nên bảo Trịnh Tú đi đào thêm ít măng tươi về đấy.” Cẩm Xuyên mỉm cười nói, liếc mắt thấy cây măng bên trong tay Thần Thần đã bị nghịch tới hỏng hết rồi liền đưa cái khác cho nhóc con nghịch tiếp.
Lâm Nhạc là người biết nhìn tình huống, nghe Cẩm Xuyên nói như vậy lại không thấy Trịnh Tú ở trong sân liền biết là nàng lại đi lên núi lấy măng tiếp rồi, vậy nên y liền nói: “Thời tiết mấy ngày nay rất đẹp, ta mang theo cái sọt nữa lên núi đào nhiều một chút mang về phơi cùng luôn.”
Số măng họ đào về làm măng khô ngày hôm nay đều là loại dài mỏng, dù lúc mang về là một sọt lớn thì sau khi lột bỏ vỏ đi chỉ giữ lại thân măng, rồi còn luộc sơ qua và đem phơi khô nữa thì cũng không còn lại là bao.
Hiện giờ Dư Chu đã quyết định sinh sống hẳn tại trong thôn làng, hàng năm ngoại trừ số măng khô để trong nhà sử dụng ra thì số lượng mang đi làm quà tặng cũng không ít, nghe Lâm Nhạc đề nghị như vậy cũng liền gật đầu đồng ý nói, “Đi giúp nàng ta một tay đi.”
Nói xong thì hắn cũng tự mình đi tới ngồi bên cạnh Cẩm Xuyên cùng nhau lột vỏ, trong nhà Trần Phong và Nhị cẩu tử còn có việc nên đã về trước rồi.
Hiện giờ trong sân nhà chỉ còn lại một nhà ba người nhà bọn họ, Dư Chu cùng Cẩm Xuyên từ từ làm việc, thỉnh thoảng lại quay qua nói chuyện với Thần Thần vài câu, bóng nắng mặt trời cũng thuận theo đống vỏ măng càng ngày chất càng cao của họ mà bắt đầu ngả về tây.
Vừa lột vỏ hết một sọt măng lớn thì bên ngoài cổng truyền tới tiếng gõ cửa.
“Để ta đi xem sao,” Dư Chu buông cây măng trong tay xuống đứng dậy gật nhẹ đầu với ánh mắt dò hỏi của Cẩm Xuyên, “Chắc hẳn là bọn họ.”
Lâm Nhạc cùng Trịnh Tú đi lên núi đào măng nên tạm thời không nói tới chuyện giờ này hai người họ có thể trở lại hay chưa, dù có về thì họ cũng sẽ tự mình mở cửa đi vào trong nhà chứ không gõ cửa như vậy.
Chủ yếu là hôm nay mấy người họ lại bắt đầu đi tới vườn chè trong núi hái lá chè tiếp nên chắc hẳn bắt đầu từ giữa trưa thì toàn bộ người trong thôn đã biết tới chuyện này rồi.
Dư Chu đi qua mở rộng cánh cửa cổng ra, bên ngoài quả nhiên là lý chính cùng với sáu vị lão nhân gia đang đứng ở trước cửa, tất cả đều là những trưởng bối có đức cao vọng trọng ở trong thôn.
Trên mặt mấy người đều treo lên nụ cười lịch sự ôn hòa đứng đó.
Người dịch: Hana_Nguyen