Mục lục
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới - Yên Hỏa Nhân Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện sinh thêm đệ đệ cho Thần Thần không phải chỉ cần bọn họ muốn là sinh được ngay, vậy nên chỉ đành giành thời gian làm tốt mọi chuẩn bị cho những chuyện sắp tới thôi.

Vẫn còn rất nhiều chuyện vặt vãnh khác cần hai người họ xử lý, ví dụ như sửa chữa nhà ở.

Trên đường trở về quê nhà thì Dư Chu và Cẩm Xuyên đã thương lượng với nhau từ trước, hai người quyết định xây mới một căn ba cổng vào tại vị trí của căn nhà hiện tại.

Đầu tiên là do số phòng hiện tại xác thực đã không đủ để họ sử dụng, ngay cả phu thê nhà Lâm Nhạc hiện tại cũng phải miễn cưỡng ngủ trong căn phòng nhỏ trước đây dùng để cất chứa đồ đạc linh tinh phía sau nhà bếp. Nếu trong nhà tới khách nhân thì cũng chỉ còn cách thu dọn lấy căn thư phòng nhỏ của Dư Chu mang ra sử dụng.

Làm như vậy thực là bất tiện, huống hồ không phải ai tới làm khách cũng thích hợp sắp xếp cho ở trong căn thư phòng đó.

Tiếp theo chính là hiện giờ Dư Chu đã có được thân phận cử nhân, mà trong nhà cũng không thiếu tiền, còn tiếp tục sinh sống trong căn nhà rách ba gian này thì đúng là có hơi rớt giá, không phù hợp với thân phận hiện giờ cho lắm.

Trạch viện ba cổng vào sẽ cần diện tích mặt bằng lớn hơn so với căn nhà cũ cho nên trước khi sửa chữa xây dựng thì Dư Chu cần đi mua lại khoảng đất trống bên cạnh mới được.

May mắn là vốn dĩ vị trí nhà họ đã khá hẻo lánh, sát vách cũng chỉ có một nhà Trần gia, phía bên còn lại cùng với phía sau nhà đều là đất trống cả, có muốn mua lại cũng dễ dàng hơn.

Ngày tiếp theo Dư Chu đi tới huyện nha, sau khi nói rõ mục đích tới của mình ngày hôm nay liền giao ngân lượng mua đất, huyện thừa cũng phái người cùng đi trở về đo đạc cắt đất với Dư Chu luôn.

Ngoại trừ khoảng đất dùng để xây dựng trạch viện ra thì Dư Chu còn chuẩn bị thêm một khoảng dư ra để đề phòng sau này còn muốn mở rộng trạch viện tiếp thì cũng không cần mất công đi mua thêm lần nữa. Mà kể cả sau này không có ý định mở rộng thêm thì số đất thừa ra cũng có thể dùng để làm vườn rau.

Sau khi đánh dấu khoanh vùng khu vực đất mua xong thì việc tiếp theo cần làm chính là chuẩn bị gạch ngói cùng với gỗ cần dùng để xây nhà mới, còn phải chuẩn bị thật tốt chỗ ở tạm thời cho cả nhà bọn họ trong khoảng thời gian xây nhà nữa.

Dư Chu và Cẩm Xuyên đều có dự tính của riêng mình nhưng cũng bởi cả hai đều là người chưa có kinh nghiệm gì trong những việc này nên lúc bàn bạc vẫn quyết định mời người bên Trần gia qua cho ý kiến tham khảo.

Trần đại nương nhắc nhở, ” Lúc đi mua gạch, ngói cùng gỗ xây nhà có thể mời mấy người thợ gạch ngói trong thôn đi theo xem hàng giúp, họ cũng biết rõ có thể mua được hàng tốt ở nơi nào cùng với giá cả của từng loại hàng, tránh cho người ta thấy ngươi không hiểu biết lại mở miệng chặt chém giá cả.”

“Vừa vặn ta cũng có ý này,” Từ trước khi xuyên qua Dư Chu vẫn luôn có tư tưởng chỉ cần là việc bản thân cần phải làm nhưng tự mình lại không thể làm tốt được thì nhất định sẽ tiêu tiên thuê người có chuyên môn, có hiểu biết về xử lý, chẳng cần phải làm khó mình làm chi cả, tự mình làm xong còn phải lo lắng làm hỏng việc nữa.

Cẩm Xuyên tiếp lời: “Về chuyện chỗ ở trong khoảng thời gian này thì ta nghĩ đưa chút tiền xem nhà nào có căn nhà cũ cho thuê liền thuê nhà ở của người trong thôn khoảng tầm ba tháng ở tạm.”

“Hà tất đi tìm người nào khác,” Trần thẩm không đồng ý nói, “Trong nhà ta vẫn còn một căn phòng để trống ở đó từ lâu, lại thêm một gian để đồ linh tinh khác nữa, có điều các ngươi cũng biết đấy, hai căn phòng đó đều không được rộng cho lắm, phòng ở không được rộng rãi thoáng mát cho lắm nhưng so với việc chạy qua chạy lại giữa hai đầu mỗi ngày vẫn tốt hơn nhiều, vào ở trong nhà chúng ta nếu như có muốn đi qua xem tiến độ xây nhà như thế nào thì chẳng phải chỉ là chuyện một cái bước chân mà thôi sao.”

Trần đại nương lại bổ sung thêm: “Đồ đạc trong nhà thì để thúc cùng thẩm các ngươi dọn trống ra một nửa gian đại sảnh chắc là đủ cho các ngươi sử dụng rồi.”

Dư Chu suy nghĩ hồi lâu, những chuyện khác tạm không nói tới, vấn đề ở ngay cạnh bên để có thể chú ý tình huống bên này mà Trần thẩm nói tới đúng là vô cùng hợp lý, cũng đặc biệt khiến hắn đắn đo, cho nên sau khi im lặng trao đổi ánh mắt với Cẩm Xuyên một cái hắn liền gật đầu đồng ý nói,

“Vậy thì khoảng thời gian hai tháng sắp tới phải làm phiền tới mọi người rồi.”

“Nói cái gì mà phiền với không phiền chứ,” Trần thẩm mỉm cười nói, “Mọi người ở cùng nhau sẽ càng thêm náo nhiệt.

“Mọi chuyện được quyết định xong thì mọi người đều tranh thủ khoảng thời gian trước khi thu hoạch vụ thu nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Mấy năm nay Dư Chu và Cẩm Xuyên đã giúp đỡ bên Trần gia không ít, đặc biệt là lần Trần đại nương sinh bệnh trước đó, nếu không phải nhờ có hai người Dư Chu thì có lẽ bà đã không vượt qua và khôi phục được như ngày hôm nay. Kết quả hai người không chỉ mời đại phu tới khám chữa bệnh mà còn dùng quan hệ nhân tình của chính mình khiến Trần gia chỉ cần tiêu tiền mua một bộ phận thuốc thang nhỏ, còn những chi phí khác đều không tốn một đồng nào cả.

Lần này thật không dễ gì nhà Dư Chu mới bận rộn việc xây nhà mới, tất nhiên là người Trần gia phải nhân cơ hội trả lại ân tình cho người ta rồi.

Thực ra mà nói, với tính cách của Dư Chu và Cẩm Xuyên thì người bên Trần gia giúp đỡ họ trong khoảng thời gian này thì hai người cũng sẽ không thể nào để người ta giúp không công được.

Có điều hai nhà đều mang theo cách nghĩ giống nhau thì quan hệ mới có thể càng ngày càng thân cận được.

Về sau người đi mua nguyên vật liệu thì đi mua gạch, ngói cùng gỗ, người sắp xếp ở nhà thì lo việc dọn dẹp vận chuyển đồ đạc, phân công công việc rõ ràng, động tác xử lý nhanh gọn.

Sau khi đều chuẩn bị thoả đáng liền mời người dân trong thôn tới dỡ căn nhà cũ đi, bắt đầu đào móng cho nhà mới.

Mọi việc được thực hiện theo từng bước một cách rõ ràng, lúc móng nhà được đào xong thì cũng đã bắt đầu tới vụ thu, người dân trong thôn bận rộn cho mùa vụ nên không có thời gian tới hỗ trợ nữa, nền móng cũng chỉ có thể tranh thủ phơi khô trong khoảng thời gian này.

Mà Dư Chu cũng có việc khác cần phải làm, đã gần tới ngày thành thân của Đào Khương, là bằng hữu thân thiết hắn còn cần đi cùng Đào Khương tới phủ thành đón dâu nữa.

Hạ Vân Kỳ và Đào Khương đều biết chuyện Dư Chu dỡ bỏ nhà cũ chuẩn bị xây mới, hiện tại cả nhà hắn đều đang ở nhờ bên Trần gia, cho nên trước hôm đi đón dâu thì Hạ Vân Kỳ và Châu Ninh lại tới tìm Dư Chu thêm một lần nữa.

Châu Ninh đưa ra lời mời để Cẩm Xuyên và Thần Thần tới nhà làm bạn với cậu ta trong khoảng thời gian Dư Chu cùng đám Hạ Vân Kỳ và Đào Khương đi tới phủ thành đón dâu.

Thực ra nhà Hạ Vân Kỳ là một hộ gia đình lớn, nhà rộng người đông, mà Hạ Vân Kỳ cũng chỉ rời nhà có vài ngày sao tới nỗi khiến Châu Ninh ở nhà một mình nhàm chán được cơ chứ, dù có thực sự không được đi chăng nữa, thì Châu Ninh cũng có thể trở về Châu gia ở một khoảng thời gian ngắn, sao có chuyện cần tìm người tới ở cùng.

Cẩm Xuyên có chút đắn đo không quyết.

Dựa theo suy nghĩ của Dư Chu thì hắn càng muốn để Cẩm Xuyên tới nhà Hạ Vân Kỳ làm khách hơn, dù gì trước đó mọi người ở phủ thành cũng ở kế bên nhà nhau, quan hệ giữa hai nhà cũng khá thân thiết, không cần lo nghĩ chuyện ở lại vài ngày sẽ làm phiền tới người ta. Tiếp theo chính là ở quê cũng đã sắp tới mùa vụ, người bên Trần gia còn phải bận rộn việc đồng áng, Cẩm Xuyên ở nhờ bên đó nếu không giúp đỡ thì cũng không được hay cho lắm, thế nhưng nếu để cậu làm giúp thì Dư Chu lại sợ cậu phải vất vả, chỉ nguyên chuyện chăm sóc cho Thần Thần cũng khiến Cẩm Xuyên đủ mêt nhọc rồi.

Còn chẳng bằng dứt khoát để Cẩm Xuyên mang theo Thần Thần và Trịnh Tú tới Hạ gia ở nhờ, lưu lại Lâm Nhạc ở trong thôn hỗ trợ Trần gia làm việc đồng áng.

Hiển nhiên Cẩm Xuyên cũng bởi vì nguyên do này mà đang cân nhắc trong lòng, cho nên sau khi Châu Ninh nói thầm gì đó bên tai cậu thì Cẩm Xuyên liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Buổi chiều ngày hôm đó hai người liền thu thập một số đồ đạc bản thân cần sử dụng trong mấy ngày này và những thứ để cho Dư Chu mang tới phủ thành tặng cho mấy người di mẫu ra. Sau đó mới mang theo Thần Thần và Trịnh Tú cùng nhau đi tới Hạ gia.

Dư Chu phát hiện kể từ khi Châu Ninh nói lời kia với Cẩm Xuyên thì tâm trạng của cậu liền trở nên không tồi, cho nên lúc ngồi trong xe ngựa hắn liền không nhịn được hỏi: “Vừa rồi Châu Ninh nói gì với đệ thế?”

“Cậu ấy cảm thấy nếu để Thần Thần ở đó chơi với mình một khoảng thời gian,” Cẩm Xuyên cười nói, “Nói không chừng sau này có thể sinh ra được một bé con thông minh lanh lợi như Thần Thần nhà chúng ta cũng nên.”

Dư Chu há hốc miệng hỏi: “Vậy là…?”

Khó trách dáng vẻ của Hạ Vân Kỳ ngày hôm nay có chút khác biệt so với thường ngày, trước đó hắn còn cho rằng là vì Đào Khương sắp thành thân nên Hạ Vân Kỳ cảm thấy vui thay cho biểu đệ nhà mình, không ngờ tới nguyên nhân lại bởi vì chuyện riêng trong nhà.

“Ừm!” Cẩm Xuyên gật mạnh một cái.

Là bằng hữu thân thiết Dư Chu cũng cảm thấy vui thay Hạ Vân Kỳ, dù sao chỉ cần một nửa kia trong nhà là ca nhi thì chuyện có được hài tử sẽ khó khăn hơn nhiều so với một nửa kia là nữ tử.

Buổi tối ngày hôm đó ba người nhà Dư Chu liền bắt đầu dọn vào ở trong Hạ phủ.

Hiện giờ Thần Thần đã có thể hiểu được rất nhiều lời mà người lớn nói với mình, cho nên trước khi đi ngủ Dư Chu lại giải thích một lần nữa cho Thần Thần nghe về lý do bản thân cần vắng nhà, “Phụ thân cần phải cùng Đào thúc thúc đi đón Kỳ thúc thúc về đây, cho nên mấy ngày nữa chỉ có cha thân ở bên cạnh với Thần Thần, Thần Thần phải ngoan ngoãn nghe lời cha thân nhé.”

Thần Thần cúi đầu suy nghĩ một lát sau đó nói: “Thần Thần, với cha thân, cũng muốn đi.”

Dư Chu không khỏi bật cười nói, “Nếu đi thì chúng ta sẽ phải ở trên nghe ngựa lâu ơi là lâu, còn lâu hơn so với lần trước nữa, cha thân của con sẽ bị mệt mỏi mất.”

“Vậy thì không đi nữa,” Thần Thần quả quyết nói, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không nỡ xa phụ thân, lại kéo lấy ống tay áo của Dư Chu nói: “Vậy hôm nay con muốn ngủ cùng với phụ thân cơ.”

“Được, hôm nay cho con nằm ngủ ở giữa phụ thân với cha thân của con.” Dư Chu xoa nắn khuôn mặt Thần Thần đáp ứng cực kì thoải mái, trong lòng thì lại nghĩ Thần Thần dính người như vậy, đợi nhà mới xây xong cùng với chiếc giường nhỏ hắn đặt làm cho Thần Thần được chở tới thì không biết Thần Thần có chịu tách ra ngủ một mình không nữa.

Bởi vì cần rời đi vài ngày nên trước khi đi ngủ thì Dư Chu vẫn kể chuyện cho Thần Thần nghe. Đến ngày hôm sau thì Thần Thần còn chưa tỉnh giấc thì đám người Dư Chu đã phải xuất phát rồi.

Hôn sự của Đào Khương và Kỳ Tô chính là chuyện nước chảy thành sông, đồng thời được quyết định dưới sự chúc phúc từ người thân của đôi bên cho nên lần đón dâu này ngoại trừ đường sá có điểm xa xôi nên mọi người đều khá vất vả ra thì sau đó đều không gặp phải khó khắn trắc trở gì, thậm chí phần khảo nghiệm cho rể mới thường thấy trong các cuộc hôn lễ cũng được Kỳ gia làm cho có mà thôi.

Sau khi đón tân nhân về tới nơi thì còn lễ bái đường và yến tiệc tiếp đãi khách nhân nữa, đợi tất cả nghi thức và lễ nghĩa được hoàn thành thì Dư Chu và Cẩm Xuyên đã rời thôn khoảng gần mười ngày.

Thu hoạch vụ thu của người dân trong thôn cũng chỉ cần khoảng mười ngày hơn là có thể hoàn thành, vậy nên sau ngày bái đường thành thân của Đào Khương một ngày thì hai người liền mang theo Thần Thần quay trở về trong thôn.

Chỉ có về sớm lo liệu xây xong nhà mới thì họ mới có thể sớm ngày chuyển về căn nhà của chính mình được, vì có suy nghĩ như vậy nên thời gian xây nhà cũng được đẩy lên khá nhanh, chưa tới hai mươi ngày thì căn trạch viện ba cổng bằng gạch xanh đã được xây dựng hoàn tất.

Bầu trời mùa thu thời tiết khô nóng, bờ tường mới được xây trát xong rất nhanh thì đã khô ráo, nguyên vật liệu xây dựng sử dụng trong thời đại này lại thuần thiên nhiên không có vật chất gây hại gì nên không cần phải để trống một khoảng thời gian cho thông gió nhả mùi, chẳng bao lâu đã có thể chuyển thẳng vào ở được rồi.

Nhà xây mới hoàn toàn nên Dư Chu cùng với Cẩm Xuyên còn tổ chức tiệc lên nhà mới, mời bạn bè thân thiết cùng với người dân trong thôn tới dự tiệc coi như lấy hơi người làm ấm phòng.

Những năm này, bắt đầu từ khi Dư Chu tham gia kì thi huyện rồi đến thi hương thì địa vị của hắn ở trong thôn cũng ngày càng tăng cao, vậy nên người đên chúc phúc cùng đều chỉ nói những lời may mắn cát tường, ồn ào nhộn nhịp.

Buổi tối ngày hôm đó Cẩm Xuyên còn mời đoàn kịch về hát kịch trước cổng thôn.

Mấy người Hạ Vân Kỳ và Đào Khương tối đó cũng đều ở lại trong nhà mới của Dư Chu một đêm, mà Dư Ôn Lương cũng được mời qua ở cùng với mọi người luôn.

Những lúc nhóm người bọn họ tụ tập cùng một chỗ đều giống như vĩnh viễn cũng nói không hết chuyện cùng với có vô số sự tình thích thú có thể chia sẻ vậy.

Đến khi Dư Chu và Cẩm Xuyên chợt nhớ ra bản thân cần đi tham quan một vòng đoàn hát kịch bên ngoài cổng thôn thì bài diễn áng chừng cũng sắp đến hồi kết.

Bởi vậy hai người không kêu người khác đi cùng mình nữa, ngay cả Thần Thần cũng không mang theo liền xách đèn lồng đi thẳng tới đó.

Người tới xem hát kịch rất nhiều, trừ người trong thôn bọn họ còn có không ít người của thôn khác nữa.

Lúc hai người đi tới nơi liền đứng ngay giáp vòng người bên ngoài cùng để xem, bầu trời lúc này đã tối đen nên không có người nào chú ý tới họ.

Kết quả vừa dừng bước liền trùng hợp nghe thấy được người đứng phía trước mặt đang bàn tán về chuyện của hai người họ.

Trong đó có một người nói rằng: “Vài năm trước có ai ngờ được Dư Chu sẽ có ngày hôm nay cơ chứ.”

Người đứng bên cạnh rõ ràng không phải người trong thôn họ tiếp lời: “Người trong thôn các ngươi cũng chỉ không ngờ tới mà thôi, chớ cái người từng có hôn ước với cử nhân lão gia của thôn chúng ta kia ấy hả, cha nương nàng ta mấy ngày nay đã sầu tới thối ruột gan luôn rồi kia kìa.”

Mấy người cùng thôn với Dư Chu vốn chỉ muốn cảm khái một câu, nay nghe người thôn khác nói vậy lòng tức giận lập tức trỗi dậy, khinh bỉ nói: “Đây chính là chớ khinh thiếu niên nghèo, năm đó vì muốn trèo cành cao hơn nên mới đòi hủy hôn, giờ thấy Dư Chu đỗ cử nhân lại cảm thấy hối hận thì chẳng phải là đáng đời hay sao, tức chết chúng mới làm người thoải mái chứ.”

Người của mấy thôn bên cạnh cũng chỉ ậm ừ chứ không tiếp lời người nọ.

Thế nhưng bên cạnh lại có người nói chen vào một câu: “Thẩm tử còn biết nói câu chớ khinh thiếu niên nghèo này nha!”

“Tiểu tử nhà ta dạy ta đấy,” vị thẩm tử nọ nói tới đây thì giọng điệu liền trở nên kiêu ngạo hơn hẳn, “Nó cũng giống với Dư Chu đi theo đọc sách cùng Văn tiên sinh đó, tiên sinh nói thằng bé học hành cũng được, qua vài năm nữa cũng có thể cho đi thi thử vận may xem sao. Ta cũng chẳng yêu cầu nó có thể giống như Dư Chu cả quá trình thi cử thuận lợi đỗ đạt tới cử nhân, chỉ cần thi được cái thân phận tú tài giúp nhà ta miễn thuế đất đai cũng đã rất không tồi rồi.”

Sau đó tất nhiên là một tràng khen ngợi cùng tán thưởng của người xung quanh, mọi người bắt đầu thảo luận xem có nên đưa hài tử nhà mình tới chỗ Văn tiên sinh học tập hay không.

Dư Chu và Cẩm Xuyên lặng lẽ di chuyển qua nơi khác, một lúc sau hai người quyết định đưa ngân lượng cho Trần Phong nhờ anh ta chút nữa thanh toán cho chủ đoàn hát kịch giúp mình rồi cũng không ở lại đây thêm nữa.

Trên đường đi trở về Dư Chu một tay cầm đèn lồng một tay nắm lấy tay Cẩm Xuyên, hai người đã đi được một quãng đường dài mà vẫn không thấy Cẩm Xuyên nói chuyện, hắn nhịn không được niết nhẹ bàn tay Cẩm Xuyên hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế hả?”

Cẩm Xuyên nói: “Đang nghĩ tới chuyện mua đứt vách quỷ khóc cùng với sơn cốc sinh trưởng cây lá chè kia vào tay.”

Dư Chu: “Ta còn cho rằng đệ đang nghĩ về lời nói của mấy người kia nữa chứ.”

“Mấy lời đó thì có gì mà phải suy nghĩ,” Cẩm Xuyên nhướng mày, “Dù sao phu quân cũng chỉ thích một mình ta, không phải sao?”

Người dịch: Hana_Nguyen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK