“Hai người chúng ta từng sống chết với nhau, anh ở đây nhắc nhở cậu một câu”.
“Có một vài chuyện nên buông thì buông, nếu không dứt khoát, sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện”.
Tuy Triệu Bắc Lâm nghe hiểu những lời này của Hổ Gia, nhưng ông ta không quan tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy đời.
Ông ta hỏi thẳng: “Ông anh, em muốn hỏi anh một chuyện nữa, Lưu Đức Luân kia có quan hệ gì với anh sao?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia từng gặp nhau mấy lần, cũng không thân lắm”.
Nghe Hổ Gia nói thế, Triệu Bắc Lâm hưng phấn đến suýt vỗ tay!
Hôm nay ông ta tìm đến Hổ Gia là muốn nghe những lời này.
Ông ta vốn cứ lo có thể Lưu Đức Luân là thế lực Hổ Gia bồi dưỡng nên.
Nếu mà như thế, ông ta tấn công Lưu Đức Luân, chắc chắn Hổ Gia sẽ nhúng tay vào.
Tuy Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm mười mấy năm.
Bình thường cũng rất ít khi quan tâm chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có người thật sự trải qua năm tháng đó, thật sự cùng chiến đấu với Hổ Gia mới biết được sự đáng sợ của ông ta.
Tuy Hổ Gia sống ở Đông Hải nho nhỏ, nhưng nhìn khắp tỉnh, người dám động vào cọng râu hổ của ông ta.
Cũng chỉ có một “Gia” khác trong tỉnh thôi!
Ngoài người đó ra, ai động vào người đó chết chắc!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy Triệu Bắc Lâm sẽ không để Lưu Đức Luân còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời khỏi, Khôi Hùng đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao anh không nói thẳng với chú Lang chuyện của cậu Lý thế?”
“Cậu Lý mới là ông chủ thật sự đứng sau Lưu Đức Luân”.
Hổ Gia cười nói: “Chuyện trên giang hồ, tao không muốn quan tâm đến nữa”.
“Hôm nay tao là sử dụng thân phận anh em để khuyên bảo Triệu Bắc Lâm”.
“Tao hiểu rất rõ tính cách của ông ta, dù có nói nhiều hơn nữa thì ông ta cũng nghe không lọt”.
“Sói vốn tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông lên”.
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương mới sẽ cụp đuôi bỏ chạy”.
“Nhưng lần này, không biết ông ta có còn cơ hội để bỏ chạy không nữa”.
…
Quán bar của Hứa Hạo Nhiên lại bị người ta đập.
Hứa Hạo Nhiên cũng bị đánh lần nữa.
Từ khi đến quán bar này hát để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng mình.
Không biết Hứa Hạo Nhiên đã trúng bao nhiêu bạt tai của người khác rồi.
Mà hôm nay, cậu ta lại ăn đấm.
Có một đám người đột nhiên xông vào quán bar, chẳng nói chẳng rằng cầm bàn lên liều mạng đập.
Sau khi nhân viên của quán bar xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, đám người này lại không kiêng nể gì mà đánh người.
Ca sĩ là Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi.
Nhưng đối phương không chịu tin.
Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất.
Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta.
“Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương lại tát một cái.
Một tiếng “chát” vang lên.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ.
“Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu.
Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!”
“Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?”
“Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?”
Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.
“Có một vài chuyện nên buông thì buông, nếu không dứt khoát, sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện”.
Tuy Triệu Bắc Lâm nghe hiểu những lời này của Hổ Gia, nhưng ông ta không quan tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy đời.
Ông ta hỏi thẳng: “Ông anh, em muốn hỏi anh một chuyện nữa, Lưu Đức Luân kia có quan hệ gì với anh sao?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia từng gặp nhau mấy lần, cũng không thân lắm”.
Nghe Hổ Gia nói thế, Triệu Bắc Lâm hưng phấn đến suýt vỗ tay!
Hôm nay ông ta tìm đến Hổ Gia là muốn nghe những lời này.
Ông ta vốn cứ lo có thể Lưu Đức Luân là thế lực Hổ Gia bồi dưỡng nên.
Nếu mà như thế, ông ta tấn công Lưu Đức Luân, chắc chắn Hổ Gia sẽ nhúng tay vào.
Tuy Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm mười mấy năm.
Bình thường cũng rất ít khi quan tâm chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có người thật sự trải qua năm tháng đó, thật sự cùng chiến đấu với Hổ Gia mới biết được sự đáng sợ của ông ta.
Tuy Hổ Gia sống ở Đông Hải nho nhỏ, nhưng nhìn khắp tỉnh, người dám động vào cọng râu hổ của ông ta.
Cũng chỉ có một “Gia” khác trong tỉnh thôi!
Ngoài người đó ra, ai động vào người đó chết chắc!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy Triệu Bắc Lâm sẽ không để Lưu Đức Luân còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời khỏi, Khôi Hùng đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao anh không nói thẳng với chú Lang chuyện của cậu Lý thế?”
“Cậu Lý mới là ông chủ thật sự đứng sau Lưu Đức Luân”.
Hổ Gia cười nói: “Chuyện trên giang hồ, tao không muốn quan tâm đến nữa”.
“Hôm nay tao là sử dụng thân phận anh em để khuyên bảo Triệu Bắc Lâm”.
“Tao hiểu rất rõ tính cách của ông ta, dù có nói nhiều hơn nữa thì ông ta cũng nghe không lọt”.
“Sói vốn tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông lên”.
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương mới sẽ cụp đuôi bỏ chạy”.
“Nhưng lần này, không biết ông ta có còn cơ hội để bỏ chạy không nữa”.
…
Quán bar của Hứa Hạo Nhiên lại bị người ta đập.
Hứa Hạo Nhiên cũng bị đánh lần nữa.
Từ khi đến quán bar này hát để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng mình.
Không biết Hứa Hạo Nhiên đã trúng bao nhiêu bạt tai của người khác rồi.
Mà hôm nay, cậu ta lại ăn đấm.
Có một đám người đột nhiên xông vào quán bar, chẳng nói chẳng rằng cầm bàn lên liều mạng đập.
Sau khi nhân viên của quán bar xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, đám người này lại không kiêng nể gì mà đánh người.
Ca sĩ là Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi.
Nhưng đối phương không chịu tin.
Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất.
Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta.
“Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương lại tát một cái.
Một tiếng “chát” vang lên.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ.
“Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu.
Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!”
“Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?”
“Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?”
Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.