"Thôi, nếu như cô giỏi thì giết thằng Lý Phong cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho cô”.
"Nếu cô không thể, thì chứng tỏ rằng cô không đủ năng lực”.
"Mẹ anh trai cô chết là do cô!"
Mã Hoành nói xong liền tự động cúp máy.
Vào lúc này, mắt Thang Chiêu Đệ ngân ngấn nước.
Cô ấy như một người cô đơn, chỉ biết đứng đó.
Nếu cô ấy là một kẻ nhẫn tâm.
Thì lúc này, cô ấy nhất định sẽ vung nắm đấm lên, điên cuồng lao về phía Lý Phong.
Nhưng Thang Chiêu Đệ không làm thế.
Ngay khi Thang Chiêu Đệ cúi đầu, xoay người rời đi.
Thì Vương Tiểu Thất đột nhiên tùy tiện nói một câu: "Này, nếu cô thực sự cần tiền, tôi sẽ cho cô vay. "
"Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi”.
Vương Tiểu Thất chỉ nói chơi thôi.
Nói trắng ra, cậu ta chỉ nói đại thôi, được thì được không được thì thôi.
Kết quả thì sao?
Khi Thang Chiêu Đệ nghe vậy, cô ấy đột ngột quay lại.
Đột nhiên!
Một cơn gió thổi qua.
Thang Chiêu Đệ nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Tiểu Thất.
Cô ấy trực tiếp dùng tay kéo cổ áo của Vương Tiểu Thất, nhấc bổng cậu ta lên khỏi mặt đất.
Thang Chiêu Đệ không cao. Vóc dáng cũng tương đối nhỏ nhắn.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô ấy rất lớn.
Vương Tiểu Thất trong tay cô ấy, lắc lư từ bên này sang bên kia như một con búp bê.
Thang Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất với đôi mắt như thiêu đốt và hỏi: "Thật sao? Anh thực sự sẽ cho tôi vay tiền sao?"
Vương Tiểu Thất sửng sốt, vội vàng xua tay nói: "Tôi chỉ đùa thôi”.
"Đừng tưởng thật chứ”.
"Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu”.
"Tôi có”.
Lý Phong, người đứng bên cạnh, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi cho cô mượn 500.000, và cô sẽ là bạn gái của người anh em của tôi trong năm ngày”.
"Nếu có thể quản chặt cậu ta trong năm ngày này, thì cô không phải trả 500.000 tệ nữa”.
“Thật, thật sao?”, Thang Chiêu Đệ có chút hoài nghi.
Năm trăm nghìn!
Đối với cô ấy, đó là một số tiền quá lớn!
"Tôi trước giờ không nói láo”.
"Hơn nữa cô có thể không biết rằng thằng nhóc mà cô đang giữ bây giờ có thể kiếm 100.000 nhân dân tệ một tháng”.
"Số tiền này chưa bao gồm tiền thưởng cuối năm”.
"Nếu cô trở thành vợ của cậu ta, tất cả tiền của cậu ta trong tương lai sẽ là của cô”.
Mắt Thang Chiêu Đệ đột nhiên sáng lên.
Trên thực tế, khi cô ấy đối đầu với Vương Tiểu Thất vừa rồi, cô ấy không hề ra sát chiêu.
Hơn nữa, khi Vương Tiểu Thất đánh nhau với cô ấy, cậu ta cũng không ra tay mà luôn nhường cô ấy.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy một cảm giác rất lạ trong lòng.
Thang Chiêu Đệ thầm nghĩ nếu có thể trở thành bạn gái của Vương Tiểu Thất, thì gia đình cô ấy sẽ không phải khổ cực nữa!
Tiền học của em trai cũng đỡ được phần nào.
Quan trọng hơn, Vương Tiểu Thất này trông cũng không đến nỗi nào.
Nhìn kỹ lại, còn có một chút đẹp trai!
"Được rồi, tôi đồng ý!"
Lý Phong dường như đã đoán được Thang Chiêu Đệ sẽ đồng ý, ngay sau khi Thang Chiêu Đệ nói vậy, điện thoại di động của Vương Tiểu Thất liền báo có tin nhắn đến.
Lý Phong cười nói: "Tôi đã chuyển 500.000 tệ vào tài khoản của Vương Tiểu Thất. Cô có thể đưa cậu ta đến bệnh viện rồi”.
Vương Tiểu Thất sửng sốt, không ngờ Lý Phong lại làm mọi việc dứt khoát như vậy.
Cậu ta nhìn Lý Phong cầu xin: "Đại ca, anh định bán đứng em à?"
Lý Phong bĩu môi: "Này người ta gọi là kết duyên”.
"Lần trước, cậu nói chuyện với mẹ cậu, bà ấy bảo lúc nào về thì dẫn bạn gái về còn gì”.
"‘Cục súc’ như cậu thì bao giờ mới kiếm được bạn gái?"
Vương Tiểu Thất đang định mở miệng nói, thì Thang Chiêu Đệ đã kéo Vương Tiểu Thất đi.
Cả hai nhanh chóng lao vào con hẻm nơi Thang Chiêu Đệ đến lúc nãy.
Trong con hẻm thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của Vương Tiểu Thất.
"Này! Này!"
"Chậm lại! Chậm lại!"
"Quần áo của tôi rách mất!"
Hứa Mộc Tình mím môi cười với Lý Phong: "Tiểu Thất cuối cùng cũng gặp được đối thủ rồi”.
Lý Phong lạnh nhạt nói: "Cô gái này rất tốt bụng”.
"Vừa rồi em ở trước mặt anh, lực đấm và tốc độ ra tay của cô ấy đều rất chậm”.
"Nếu anh không đỡ quả đấm của cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không làm tổn thương em”.
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, đang định nói, thì Lý Phong đột nhiên giang hai tay ra, ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng.
Lý Phong cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình trìu mến, âm thầm: "Bà xã, cảm ơn em lại bảo vệ anh lần nữa”.
Dịu dàng như nước.
Ấm áp ngọt ngào.
Ánh mắt Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình khiến cô bất giác như lọt thỏm vào trong đó.
"Anh là chồng của em, em bảo vệ anh là điều nên làm mà”.
"Lúc nhỏ, em đã nói với anh rằng em sẽ luôn bảo vệ anh mà”.
"Đúng vậy, để đổi lại sự bảo vệ của em đối với anh, kẻ kiết xác này sẽ trao cho em một nụ hôn nhé”.
Vừa nói, Lý Phong vừa hôn lên đôi môi gợi cảm và ẩm ướt của Hứa Mộc Tình.
"Ưm!"
Hứa Mộc Tình đã đánh giá thấp sự lưu manh của Lý Phong rồi.
Không ngờ anh lại dám hôn cô ngoài đường.
Cô muốn cự tuyệt.
Nhưng mà, nụ hôn của Lý Phong càng ngày càng sâu.
Cơ thể của hai người cũng ngày càng ôm chặt hơn.
Hôn.
Tách ra.
Hứa Mộc Tình mặt đỏ tim run vì nụ hôn của Lý Phong, khuôn mặt cô như một trái táo chín, khiến người ta thèm chảy dãi.
Mặt khác, mặt Lý Phong lại chẳng hề đỏ, tim anh cũng chẳng run, như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, anh nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt rất mơ hồ, ghé miệng vào tai Hứa Mộc Tình, thì thầm.
"Bà xã, buổi tối đừng đi làm, ngày mai hẵng chính thức đi làm”.
"Tại sao chúng ta không làm một cái gì đó thú vị vào tối nay nhỉ?"
Lời nói của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
Cô tức giận lườm Lý Phong một cái.
"Không, lần trước em suýt nữa đã không thể xuống khỏi giường vì anh đấy”.
"Hơn nữa, không mang theo thứ đó. Nhỡ có thai thì sao?"
Lý Phong khẽ há miệng, ra bộ kinh ngạc.
"Vợ, em muốn đi đâu? Tối nay, chúng ta đi làm gì đó thú vị đi”.
Nghe đến đây, Hứa Mộc Tình mới biết mình đã bị Lý Phong lừa.
Cô giơ nắm đấm nhỏ hồng hào đánh Lý Phong vài cái: "Đáng ghét! Anh lại trêu em rồi!"
"Haha, bà xã, em háo sắc quá nha!"
"Hừ, em về khách sạn đây, em không đi nữa!"
Hứa Mộc Tình xoay người rời đi.
Lý Phong liền dùng hai tay ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
"Haha, em đã lên tàu của anh rồi, muốn xuống mà được à!"
...
Đêm ấy trăng mịt mù, gió lớn.
Sau khi Lý Phong thuyết phục Thang Chiêu Đệ, anh yêu cầu Thang Chiêu Đệ bí mật đưa anh và Hứa Mộc Tình đến bên ngoài dinh thự của Mã Hoành.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Thất đột nhiên từ trên ngọn cây trên đầu đáp xuống.
Cậu ta giống như một con mèo, khi đáp xuống, không hề phát ra tiếng động quá lớn.
Thang Chiêu Đệ không khỏi giật mình khi thấy Vương Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện.
"Anh đến từ khi nào thế?"
Vương Tiểu Thất liếc nhìn Thang Chiêu Đệ và há hốc mồm.
Mặc dù Thang Chiêu Đệ trông khá ổn.
Nhưng điều mà Vương Tiểu Thất thực sự thích hơn cả là những người đẹp với ‘tâm hồn’ to đẹp.
Cho dù người đẹp quyến rũ xem thường anh ta.
Nhưng ít nhất hai quả bồng đào trên ngực phải đầy đặn một chút.
Tuy nhiên, Thang Chiêu Đệ mặc một bộ bò vô cùng bình thường.
Màn hình phẳng.
Vương Tiểu Thất nhìn mà lắc đầu thở dài.
"Sao, anh coi thường tôi à! Tôi còn chưa chê anh thấp hơn tôi đấy”.
"Nếu cô không thể, thì chứng tỏ rằng cô không đủ năng lực”.
"Mẹ anh trai cô chết là do cô!"
Mã Hoành nói xong liền tự động cúp máy.
Vào lúc này, mắt Thang Chiêu Đệ ngân ngấn nước.
Cô ấy như một người cô đơn, chỉ biết đứng đó.
Nếu cô ấy là một kẻ nhẫn tâm.
Thì lúc này, cô ấy nhất định sẽ vung nắm đấm lên, điên cuồng lao về phía Lý Phong.
Nhưng Thang Chiêu Đệ không làm thế.
Ngay khi Thang Chiêu Đệ cúi đầu, xoay người rời đi.
Thì Vương Tiểu Thất đột nhiên tùy tiện nói một câu: "Này, nếu cô thực sự cần tiền, tôi sẽ cho cô vay. "
"Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi”.
Vương Tiểu Thất chỉ nói chơi thôi.
Nói trắng ra, cậu ta chỉ nói đại thôi, được thì được không được thì thôi.
Kết quả thì sao?
Khi Thang Chiêu Đệ nghe vậy, cô ấy đột ngột quay lại.
Đột nhiên!
Một cơn gió thổi qua.
Thang Chiêu Đệ nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Tiểu Thất.
Cô ấy trực tiếp dùng tay kéo cổ áo của Vương Tiểu Thất, nhấc bổng cậu ta lên khỏi mặt đất.
Thang Chiêu Đệ không cao. Vóc dáng cũng tương đối nhỏ nhắn.
Tuy nhiên, sức mạnh của cô ấy rất lớn.
Vương Tiểu Thất trong tay cô ấy, lắc lư từ bên này sang bên kia như một con búp bê.
Thang Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất với đôi mắt như thiêu đốt và hỏi: "Thật sao? Anh thực sự sẽ cho tôi vay tiền sao?"
Vương Tiểu Thất sửng sốt, vội vàng xua tay nói: "Tôi chỉ đùa thôi”.
"Đừng tưởng thật chứ”.
"Tôi không có nhiều tiền như vậy đâu”.
"Tôi có”.
Lý Phong, người đứng bên cạnh, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tôi cho cô mượn 500.000, và cô sẽ là bạn gái của người anh em của tôi trong năm ngày”.
"Nếu có thể quản chặt cậu ta trong năm ngày này, thì cô không phải trả 500.000 tệ nữa”.
“Thật, thật sao?”, Thang Chiêu Đệ có chút hoài nghi.
Năm trăm nghìn!
Đối với cô ấy, đó là một số tiền quá lớn!
"Tôi trước giờ không nói láo”.
"Hơn nữa cô có thể không biết rằng thằng nhóc mà cô đang giữ bây giờ có thể kiếm 100.000 nhân dân tệ một tháng”.
"Số tiền này chưa bao gồm tiền thưởng cuối năm”.
"Nếu cô trở thành vợ của cậu ta, tất cả tiền của cậu ta trong tương lai sẽ là của cô”.
Mắt Thang Chiêu Đệ đột nhiên sáng lên.
Trên thực tế, khi cô ấy đối đầu với Vương Tiểu Thất vừa rồi, cô ấy không hề ra sát chiêu.
Hơn nữa, khi Vương Tiểu Thất đánh nhau với cô ấy, cậu ta cũng không ra tay mà luôn nhường cô ấy.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy một cảm giác rất lạ trong lòng.
Thang Chiêu Đệ thầm nghĩ nếu có thể trở thành bạn gái của Vương Tiểu Thất, thì gia đình cô ấy sẽ không phải khổ cực nữa!
Tiền học của em trai cũng đỡ được phần nào.
Quan trọng hơn, Vương Tiểu Thất này trông cũng không đến nỗi nào.
Nhìn kỹ lại, còn có một chút đẹp trai!
"Được rồi, tôi đồng ý!"
Lý Phong dường như đã đoán được Thang Chiêu Đệ sẽ đồng ý, ngay sau khi Thang Chiêu Đệ nói vậy, điện thoại di động của Vương Tiểu Thất liền báo có tin nhắn đến.
Lý Phong cười nói: "Tôi đã chuyển 500.000 tệ vào tài khoản của Vương Tiểu Thất. Cô có thể đưa cậu ta đến bệnh viện rồi”.
Vương Tiểu Thất sửng sốt, không ngờ Lý Phong lại làm mọi việc dứt khoát như vậy.
Cậu ta nhìn Lý Phong cầu xin: "Đại ca, anh định bán đứng em à?"
Lý Phong bĩu môi: "Này người ta gọi là kết duyên”.
"Lần trước, cậu nói chuyện với mẹ cậu, bà ấy bảo lúc nào về thì dẫn bạn gái về còn gì”.
"‘Cục súc’ như cậu thì bao giờ mới kiếm được bạn gái?"
Vương Tiểu Thất đang định mở miệng nói, thì Thang Chiêu Đệ đã kéo Vương Tiểu Thất đi.
Cả hai nhanh chóng lao vào con hẻm nơi Thang Chiêu Đệ đến lúc nãy.
Trong con hẻm thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu của Vương Tiểu Thất.
"Này! Này!"
"Chậm lại! Chậm lại!"
"Quần áo của tôi rách mất!"
Hứa Mộc Tình mím môi cười với Lý Phong: "Tiểu Thất cuối cùng cũng gặp được đối thủ rồi”.
Lý Phong lạnh nhạt nói: "Cô gái này rất tốt bụng”.
"Vừa rồi em ở trước mặt anh, lực đấm và tốc độ ra tay của cô ấy đều rất chậm”.
"Nếu anh không đỡ quả đấm của cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không làm tổn thương em”.
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu, đang định nói, thì Lý Phong đột nhiên giang hai tay ra, ôm chặt Hứa Mộc Tình vào lòng.
Lý Phong cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình trìu mến, âm thầm: "Bà xã, cảm ơn em lại bảo vệ anh lần nữa”.
Dịu dàng như nước.
Ấm áp ngọt ngào.
Ánh mắt Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình khiến cô bất giác như lọt thỏm vào trong đó.
"Anh là chồng của em, em bảo vệ anh là điều nên làm mà”.
"Lúc nhỏ, em đã nói với anh rằng em sẽ luôn bảo vệ anh mà”.
"Đúng vậy, để đổi lại sự bảo vệ của em đối với anh, kẻ kiết xác này sẽ trao cho em một nụ hôn nhé”.
Vừa nói, Lý Phong vừa hôn lên đôi môi gợi cảm và ẩm ướt của Hứa Mộc Tình.
"Ưm!"
Hứa Mộc Tình đã đánh giá thấp sự lưu manh của Lý Phong rồi.
Không ngờ anh lại dám hôn cô ngoài đường.
Cô muốn cự tuyệt.
Nhưng mà, nụ hôn của Lý Phong càng ngày càng sâu.
Cơ thể của hai người cũng ngày càng ôm chặt hơn.
Hôn.
Tách ra.
Hứa Mộc Tình mặt đỏ tim run vì nụ hôn của Lý Phong, khuôn mặt cô như một trái táo chín, khiến người ta thèm chảy dãi.
Mặt khác, mặt Lý Phong lại chẳng hề đỏ, tim anh cũng chẳng run, như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, anh nhìn Hứa Mộc Tình với ánh mắt rất mơ hồ, ghé miệng vào tai Hứa Mộc Tình, thì thầm.
"Bà xã, buổi tối đừng đi làm, ngày mai hẵng chính thức đi làm”.
"Tại sao chúng ta không làm một cái gì đó thú vị vào tối nay nhỉ?"
Lời nói của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình đỏ mặt.
Cô tức giận lườm Lý Phong một cái.
"Không, lần trước em suýt nữa đã không thể xuống khỏi giường vì anh đấy”.
"Hơn nữa, không mang theo thứ đó. Nhỡ có thai thì sao?"
Lý Phong khẽ há miệng, ra bộ kinh ngạc.
"Vợ, em muốn đi đâu? Tối nay, chúng ta đi làm gì đó thú vị đi”.
Nghe đến đây, Hứa Mộc Tình mới biết mình đã bị Lý Phong lừa.
Cô giơ nắm đấm nhỏ hồng hào đánh Lý Phong vài cái: "Đáng ghét! Anh lại trêu em rồi!"
"Haha, bà xã, em háo sắc quá nha!"
"Hừ, em về khách sạn đây, em không đi nữa!"
Hứa Mộc Tình xoay người rời đi.
Lý Phong liền dùng hai tay ôm Hứa Mộc Tình vào lòng.
"Haha, em đã lên tàu của anh rồi, muốn xuống mà được à!"
...
Đêm ấy trăng mịt mù, gió lớn.
Sau khi Lý Phong thuyết phục Thang Chiêu Đệ, anh yêu cầu Thang Chiêu Đệ bí mật đưa anh và Hứa Mộc Tình đến bên ngoài dinh thự của Mã Hoành.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Thất đột nhiên từ trên ngọn cây trên đầu đáp xuống.
Cậu ta giống như một con mèo, khi đáp xuống, không hề phát ra tiếng động quá lớn.
Thang Chiêu Đệ không khỏi giật mình khi thấy Vương Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện.
"Anh đến từ khi nào thế?"
Vương Tiểu Thất liếc nhìn Thang Chiêu Đệ và há hốc mồm.
Mặc dù Thang Chiêu Đệ trông khá ổn.
Nhưng điều mà Vương Tiểu Thất thực sự thích hơn cả là những người đẹp với ‘tâm hồn’ to đẹp.
Cho dù người đẹp quyến rũ xem thường anh ta.
Nhưng ít nhất hai quả bồng đào trên ngực phải đầy đặn một chút.
Tuy nhiên, Thang Chiêu Đệ mặc một bộ bò vô cùng bình thường.
Màn hình phẳng.
Vương Tiểu Thất nhìn mà lắc đầu thở dài.
"Sao, anh coi thường tôi à! Tôi còn chưa chê anh thấp hơn tôi đấy”.