Ông ấy đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
“Chân, chân của tôi có thể khỏi sao?”
“Ừm, tôi có vài người bạn có uy tín về phương diện này. Có sự giúp đỡ của họ chân của ông nhất định có thể lành lại”.
Đột nhiên tìm thấy tia hi vọng nên Hứa Hiếu Dương trở nên vui vẻ hơn rất nhiều so với thường ngày. Hơn nữa ông ấy lại còn làm vài chén với Lý Hùng nữa nên uống đến say quên trời quên đất.
Trên đường về Hứa Hiếu Dương ngồi sau xe cứ ôm lấy Liễu Ngọc Phân.
Ông ấy cứ khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa kêu la.
“Bà xã, tôi xin lỗi”.
“Bà xã, tôi nhất định sẽ để mẹ con bà được sống những ngày hạnh phúc”.
Liễu Ngọc Phân ôm chặt lấy Hứa Hiếu Dương.
Gương mặt khắc khổ của bà hiện lên một nụ cười hạnh phúc…
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã tới công trường từ sáng sớm.
Liễu Ngọc Phân quét dọn lại nhà, thay đồ rồi định đi chợ.
Hôm qua chưa ăn được sườn xào chua ngọt nên Liễu Ngọc Phân tự nhủ hôm nay dù thế nào cũng phải làm một phần cho Lý Hùng.
Vì hôm qua bị đám côn đồ kia đuổi nên bà ấy đã làm mất túi trong một phút hoảng loạn.
Bây giờ bà ấy phải tới ngân hàng rút tiền.
Bình thường chiếc thẻ hay dùng cũng để trong cái túi đó.
Bây giờ Liễu Ngọc Phân chỉ có thể lấy cái thẻ vàng mà Lý Hùng đưa cho mình.
Sáng hôm nay người đến ngân hàng rất đông.
Liễu Ngọc Phân bèn ngồi trên chiếc ghế gần đó đợi nhân viên gọi đến số của mình.
Liễu Ngọc Phân là một người rất tiết kiệm. Bao nhiêu năm nay bà chỉ dùng đúng một chiếc túi để đi chợ.
Bây giờ mất túi rồi thì đến điện thoại cũng đành để trong túi áo.
Bà ấy giản dị như vậy nên thoạt nhìn cứ ngỡ như một người từ quê lên, trông không hề ăn nhập với những người thành phố khác trong ngân hàng lúc đó.
Lúc này, điện thoại của Liễu Ngọc Phân kêu lên.
Lúc bà ấy lấy điện thoại ra thì chiếc thẻ vàng trong túi cũng rơi ra theo.
Là Hứa Hạo Nhiên gọi đến.
Lúc đó Hứa Hạo Nhiên đang ở ngoài ngân hàng, nhìn thấy bà qua một tấm màn chắn bằng kính.
Liễu Ngọc Phân vừa ấn nghe, vừa cúi xuống nhặt chiếc thẻ vàng.
Mà đúng lúc này thì một người khách trong phòng vip cách đó không xa kêu lên.
“Thẻ vàng của tao đâu rồi?”
“Đứa chó chết nào lấy thẻ vàng của tao rồi?”
Sau đó, tổng giám đốc Hồng Hải Lượng của tập đoàn Nam Hải hung hăng giận dữ xông ra ngoài.
Ông ta ngay lập tức nhìn thấy chiếc thẻ vàng trong tay Liễu Ngọc Phân.
Nhìn quần áo mặc trên người Liễu Ngọc Phân trông không giống người có thẻ vàng chút nào.
Hồng Hải Lượng đột nhiên mắng to: “Hóa ra là bà già chết tiệt này lấy thẻ của tôi”.
Hồng Hải Lượng nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Ngọc Phân rồi đánh thật mạnh vào đầu bà ấy.
Cú đánh như trời giáng của một người đàn ông đang giận dữ khiến Liễu Ngọc Phân ngã ra đất.
Bà ấy nhìn Hồng Hải Lượng với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ông làm gì thế hả? Tôi có làm gì sai đâu sao ông lại đánh tôi?”
“Bà già đê tiện trộm đồ của ông đây mà còn bảo mình không làm gì sai hả?”
Dự án của mình bị hủy bỏ, Hồng Hải Lượng vốn đã cáu gắt rồi mà không có chỗ để xả giận.
Bây giờ như kiểu bị đổ thêm dầu vào lửa, ông ta giơ chân định đạp vào Liễu Ngọc Phân trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Đúng lúc đó thì Hứa Hạo Nhiên từ bên ngoài xông vào.
Cậu ta chắn trước mặt Liễu Ngọc Phân nên cú đạp đó của Hồng Hải Lượng đã giáng lên lưng của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đau đớn ngã ra đất.
Cậu ta giận dữ trừng mắt nhìn Hồng Hải Lượng: “Sao ông lại đánh mẹ tôi?!”
Hồng Hải Lượng lạnh lùng cười nói: “Hay đấy, hóa ra bà già này còn có đồng đội à?”
“Thảo nào thẻ vàng của ông đây để trong túi làm sao mà mất được”.
“Hóa ra là hai thứ chó má chúng mày lên kế hoạch trộm cướp”.
Hứa Hạo Nhiên phỉ nhổ: “Mẹ kiếp, thẻ vàng này anh rể tôi đưa cho mẹ tôi đi chợ!”
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì Hồng Hải Lượng bật cười lớn.
Cùng lúc đó thì giám đốc ngân hàng cùng nhân viên vội vàng chạy tới.
Giám đốc vừa nhìn thấy Hồng Hải Lượng thì lập tức cúi đầu cung kính cứ như cún con vẫy đuôi.
Giám đốc ngân hàng không hề ngăn chặn hành động dã man của Hồng Hải Lượng mà thậm chí còn quát đội bảo vệ.
“Các người còn ngây ra đấy làm gì? Mau bắt hai con người này đi!”
“Không!”
Hồng Hải Lượng xua tay.
Ông ta dương dương tự đắc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Hôm nay tao nhất định phải dạy cho hai con chó có mắt như mù này một bài học!”
Lúc này, Hồng Hải Lượng ra hiệu cho hai bảo vệ bên cạnh đó.
Một trong hai bảo vệ lập tức tiến lên phía trước, dúi Hứa Hạo Nhiên xuống đất.
Một người khác thì giữ lấy tay Hứa Hạo Nhiên, ép xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Các người làm gì thế hả? Không được làm như thế!”
Liễu Ngọc Phân vội vã xông đến.
Giám đốc ngân hàng không hề can ngăn mà ngược lại còn đẩy Liễu Ngọc Phân sang một bên.
Giám đốc ngân hàng đưa tay chỉ vào Liễu Ngọc Phân nói: “Cái đám ngu ngốc như các người cần phải được dạy dỗ!”
Liễu Ngọc Phân lắc đầu không thôi, hoảng sợ đến nỗi sắp bật khóc.
“Không phải đâu, không phải đâu!”
“Cái thẻ này là của con rể tôi đưa cho tôi thật!”
“Không tin thì các người đem tới quầy quẹt thử xem!”
“Con rể tôi nói tấm thẻ này được làm dưới tên của tôi”.
“Tôi là Liễu Ngọc Phân. Tấm thẻ này thật sự là của tôi!”
“Hơn nữa tiền bên trong không nhiều, con rể đưa tôi để đi chợ”.
Giám đốc ngân hàng lạnh lùng cười.
“Cái bà già nhà quê ngu ngốc này!”
“Bà có biết cái thẻ vàng trong tay Hồng Hải Lượng này quý giá thế nào không?”
“Đây là thẻ vàng bản giới hạn mà ngân hàng chúng tôi phát hành đấy. Cả thành phố Đông Hải còn chưa đến mười chiếc”.
“Hai người khố rách áo ôm thế này thì con rể các người khá tới đâu được?”
“Đám mạt hạng như các người thì lấy tư cách gì mà có tấm thẻ vàng này?”
Sau đó giám đốc ngân hàng bảo nhân viên lấy một cái búa.
Anh ta cung kính đưa chiếc búa cho Hồng Hải Lượng.
Hồng Hải Lượng cầm lấy chiếc búa sắt, trên mặt lộ ra nụ cười man rợ.
Ông ta cười để lộ hàm răng ố vàng rồi đi đến bên Hứa Hạo Nhiên.
“Tí tuổi đầu học gì không học lại dám trộm đồ của tao. Hôm nay tao sẽ cho mày bài học nhớ đời!”
Nói chừng, Hồng Hải Lượng giơ chiếc búa trong tay lên toan đập mạnh xuống.
“Rầm!”
Bỗng nhiên!
Một chiếc xe Benz trắng mới tinh còn chưa có biển số từ ngoài đâm thẳng vào.
Chiếc xe Benz đâm vỡ kính của ngân hàng rồi dừng giữa đại sảnh.
Sau đó Lý Hùng lạnh lùng mở cửa ghế lái ra.
Hứa Mộc Tình cũng vội vàng xuống khỏi ghế phụ.
“Mẹ!”
Hứa Mộc Tình vội vàng chạy đến bên Liễu Ngọc Phân. Cô sợ đến mức khóe mắt đỏ hoe.
Vừa nãy khi Hứa Hạo Nhiên chạy vào thì đã nhắn tin cho Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đúng lúc đó đang mua đồ ở gần đấy nên vừa nhận tin nhắn xong thì lập tức chạy đến.
Lúc này, cả người Lý Hùng sặc mùi sát khí.
Anh sải bước về phía giám đốc ngân hàng và Hồng Hải Lượng.
Vì thấy Lý Hùng đang lại gần nên giám đốc ngân hàng muốn bảo bảo vệ đi ra ngăn lại.
Nhưng khi giám đốc ngân hàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra hai người bảo vệ đã sợ đến mức ngã rạp ra đất.
Lý Hùng chẳng làm gì cả, anh chỉ đứng trước mắt giám đốc ngân hàng.
Lý Hùng đưa tay ra với giám đốc ngân hàng.
Anh lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại đây”.
Giám đốc ngân hàng run rẩy đưa điện thoại cho Lý Hùng.
Sau đó, Lý Hùng gọi đến một số mà giám đốc ngân hàng có chết cũng không dám gọi ngay trước mặt anh ta.
Đó là số của tổng giám đốc chuỗi ngân hàng của họ.
Bên kia vừa bắt máy thì Lý Hùng liền ấn loa ngoài.
“Alo, ai đó?”
Điện thoại phát ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông trung niên.
Vừa nghe thấy giọng nói này, giám đốc ngân hàng liền vô thức rụt cổ lại.
“Là tôi”.
Chỉ hai chữ đơn giản thôi.
Lý Hùng thậm chí còn không phải nói họ tên của mình ra.
Giây phút tổng giám đốc chuỗi ngân hàng nghe thấy giọng nói này thì giọng điệu đang trầm ổn bỗng trở nên cung kính.
“Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là cậu lại gọi tới! Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
“Chân, chân của tôi có thể khỏi sao?”
“Ừm, tôi có vài người bạn có uy tín về phương diện này. Có sự giúp đỡ của họ chân của ông nhất định có thể lành lại”.
Đột nhiên tìm thấy tia hi vọng nên Hứa Hiếu Dương trở nên vui vẻ hơn rất nhiều so với thường ngày. Hơn nữa ông ấy lại còn làm vài chén với Lý Hùng nữa nên uống đến say quên trời quên đất.
Trên đường về Hứa Hiếu Dương ngồi sau xe cứ ôm lấy Liễu Ngọc Phân.
Ông ấy cứ khóc như một đứa trẻ, vừa khóc vừa kêu la.
“Bà xã, tôi xin lỗi”.
“Bà xã, tôi nhất định sẽ để mẹ con bà được sống những ngày hạnh phúc”.
Liễu Ngọc Phân ôm chặt lấy Hứa Hiếu Dương.
Gương mặt khắc khổ của bà hiện lên một nụ cười hạnh phúc…
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đã tới công trường từ sáng sớm.
Liễu Ngọc Phân quét dọn lại nhà, thay đồ rồi định đi chợ.
Hôm qua chưa ăn được sườn xào chua ngọt nên Liễu Ngọc Phân tự nhủ hôm nay dù thế nào cũng phải làm một phần cho Lý Hùng.
Vì hôm qua bị đám côn đồ kia đuổi nên bà ấy đã làm mất túi trong một phút hoảng loạn.
Bây giờ bà ấy phải tới ngân hàng rút tiền.
Bình thường chiếc thẻ hay dùng cũng để trong cái túi đó.
Bây giờ Liễu Ngọc Phân chỉ có thể lấy cái thẻ vàng mà Lý Hùng đưa cho mình.
Sáng hôm nay người đến ngân hàng rất đông.
Liễu Ngọc Phân bèn ngồi trên chiếc ghế gần đó đợi nhân viên gọi đến số của mình.
Liễu Ngọc Phân là một người rất tiết kiệm. Bao nhiêu năm nay bà chỉ dùng đúng một chiếc túi để đi chợ.
Bây giờ mất túi rồi thì đến điện thoại cũng đành để trong túi áo.
Bà ấy giản dị như vậy nên thoạt nhìn cứ ngỡ như một người từ quê lên, trông không hề ăn nhập với những người thành phố khác trong ngân hàng lúc đó.
Lúc này, điện thoại của Liễu Ngọc Phân kêu lên.
Lúc bà ấy lấy điện thoại ra thì chiếc thẻ vàng trong túi cũng rơi ra theo.
Là Hứa Hạo Nhiên gọi đến.
Lúc đó Hứa Hạo Nhiên đang ở ngoài ngân hàng, nhìn thấy bà qua một tấm màn chắn bằng kính.
Liễu Ngọc Phân vừa ấn nghe, vừa cúi xuống nhặt chiếc thẻ vàng.
Mà đúng lúc này thì một người khách trong phòng vip cách đó không xa kêu lên.
“Thẻ vàng của tao đâu rồi?”
“Đứa chó chết nào lấy thẻ vàng của tao rồi?”
Sau đó, tổng giám đốc Hồng Hải Lượng của tập đoàn Nam Hải hung hăng giận dữ xông ra ngoài.
Ông ta ngay lập tức nhìn thấy chiếc thẻ vàng trong tay Liễu Ngọc Phân.
Nhìn quần áo mặc trên người Liễu Ngọc Phân trông không giống người có thẻ vàng chút nào.
Hồng Hải Lượng đột nhiên mắng to: “Hóa ra là bà già chết tiệt này lấy thẻ của tôi”.
Hồng Hải Lượng nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Ngọc Phân rồi đánh thật mạnh vào đầu bà ấy.
Cú đánh như trời giáng của một người đàn ông đang giận dữ khiến Liễu Ngọc Phân ngã ra đất.
Bà ấy nhìn Hồng Hải Lượng với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ông làm gì thế hả? Tôi có làm gì sai đâu sao ông lại đánh tôi?”
“Bà già đê tiện trộm đồ của ông đây mà còn bảo mình không làm gì sai hả?”
Dự án của mình bị hủy bỏ, Hồng Hải Lượng vốn đã cáu gắt rồi mà không có chỗ để xả giận.
Bây giờ như kiểu bị đổ thêm dầu vào lửa, ông ta giơ chân định đạp vào Liễu Ngọc Phân trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Đúng lúc đó thì Hứa Hạo Nhiên từ bên ngoài xông vào.
Cậu ta chắn trước mặt Liễu Ngọc Phân nên cú đạp đó của Hồng Hải Lượng đã giáng lên lưng của Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên đau đớn ngã ra đất.
Cậu ta giận dữ trừng mắt nhìn Hồng Hải Lượng: “Sao ông lại đánh mẹ tôi?!”
Hồng Hải Lượng lạnh lùng cười nói: “Hay đấy, hóa ra bà già này còn có đồng đội à?”
“Thảo nào thẻ vàng của ông đây để trong túi làm sao mà mất được”.
“Hóa ra là hai thứ chó má chúng mày lên kế hoạch trộm cướp”.
Hứa Hạo Nhiên phỉ nhổ: “Mẹ kiếp, thẻ vàng này anh rể tôi đưa cho mẹ tôi đi chợ!”
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời thì Hồng Hải Lượng bật cười lớn.
Cùng lúc đó thì giám đốc ngân hàng cùng nhân viên vội vàng chạy tới.
Giám đốc vừa nhìn thấy Hồng Hải Lượng thì lập tức cúi đầu cung kính cứ như cún con vẫy đuôi.
Giám đốc ngân hàng không hề ngăn chặn hành động dã man của Hồng Hải Lượng mà thậm chí còn quát đội bảo vệ.
“Các người còn ngây ra đấy làm gì? Mau bắt hai con người này đi!”
“Không!”
Hồng Hải Lượng xua tay.
Ông ta dương dương tự đắc nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Hôm nay tao nhất định phải dạy cho hai con chó có mắt như mù này một bài học!”
Lúc này, Hồng Hải Lượng ra hiệu cho hai bảo vệ bên cạnh đó.
Một trong hai bảo vệ lập tức tiến lên phía trước, dúi Hứa Hạo Nhiên xuống đất.
Một người khác thì giữ lấy tay Hứa Hạo Nhiên, ép xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Các người làm gì thế hả? Không được làm như thế!”
Liễu Ngọc Phân vội vã xông đến.
Giám đốc ngân hàng không hề can ngăn mà ngược lại còn đẩy Liễu Ngọc Phân sang một bên.
Giám đốc ngân hàng đưa tay chỉ vào Liễu Ngọc Phân nói: “Cái đám ngu ngốc như các người cần phải được dạy dỗ!”
Liễu Ngọc Phân lắc đầu không thôi, hoảng sợ đến nỗi sắp bật khóc.
“Không phải đâu, không phải đâu!”
“Cái thẻ này là của con rể tôi đưa cho tôi thật!”
“Không tin thì các người đem tới quầy quẹt thử xem!”
“Con rể tôi nói tấm thẻ này được làm dưới tên của tôi”.
“Tôi là Liễu Ngọc Phân. Tấm thẻ này thật sự là của tôi!”
“Hơn nữa tiền bên trong không nhiều, con rể đưa tôi để đi chợ”.
Giám đốc ngân hàng lạnh lùng cười.
“Cái bà già nhà quê ngu ngốc này!”
“Bà có biết cái thẻ vàng trong tay Hồng Hải Lượng này quý giá thế nào không?”
“Đây là thẻ vàng bản giới hạn mà ngân hàng chúng tôi phát hành đấy. Cả thành phố Đông Hải còn chưa đến mười chiếc”.
“Hai người khố rách áo ôm thế này thì con rể các người khá tới đâu được?”
“Đám mạt hạng như các người thì lấy tư cách gì mà có tấm thẻ vàng này?”
Sau đó giám đốc ngân hàng bảo nhân viên lấy một cái búa.
Anh ta cung kính đưa chiếc búa cho Hồng Hải Lượng.
Hồng Hải Lượng cầm lấy chiếc búa sắt, trên mặt lộ ra nụ cười man rợ.
Ông ta cười để lộ hàm răng ố vàng rồi đi đến bên Hứa Hạo Nhiên.
“Tí tuổi đầu học gì không học lại dám trộm đồ của tao. Hôm nay tao sẽ cho mày bài học nhớ đời!”
Nói chừng, Hồng Hải Lượng giơ chiếc búa trong tay lên toan đập mạnh xuống.
“Rầm!”
Bỗng nhiên!
Một chiếc xe Benz trắng mới tinh còn chưa có biển số từ ngoài đâm thẳng vào.
Chiếc xe Benz đâm vỡ kính của ngân hàng rồi dừng giữa đại sảnh.
Sau đó Lý Hùng lạnh lùng mở cửa ghế lái ra.
Hứa Mộc Tình cũng vội vàng xuống khỏi ghế phụ.
“Mẹ!”
Hứa Mộc Tình vội vàng chạy đến bên Liễu Ngọc Phân. Cô sợ đến mức khóe mắt đỏ hoe.
Vừa nãy khi Hứa Hạo Nhiên chạy vào thì đã nhắn tin cho Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng và Hứa Mộc Tình đúng lúc đó đang mua đồ ở gần đấy nên vừa nhận tin nhắn xong thì lập tức chạy đến.
Lúc này, cả người Lý Hùng sặc mùi sát khí.
Anh sải bước về phía giám đốc ngân hàng và Hồng Hải Lượng.
Vì thấy Lý Hùng đang lại gần nên giám đốc ngân hàng muốn bảo bảo vệ đi ra ngăn lại.
Nhưng khi giám đốc ngân hàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra hai người bảo vệ đã sợ đến mức ngã rạp ra đất.
Lý Hùng chẳng làm gì cả, anh chỉ đứng trước mắt giám đốc ngân hàng.
Lý Hùng đưa tay ra với giám đốc ngân hàng.
Anh lạnh nhạt nói: “Đưa điện thoại đây”.
Giám đốc ngân hàng run rẩy đưa điện thoại cho Lý Hùng.
Sau đó, Lý Hùng gọi đến một số mà giám đốc ngân hàng có chết cũng không dám gọi ngay trước mặt anh ta.
Đó là số của tổng giám đốc chuỗi ngân hàng của họ.
Bên kia vừa bắt máy thì Lý Hùng liền ấn loa ngoài.
“Alo, ai đó?”
Điện thoại phát ra giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông trung niên.
Vừa nghe thấy giọng nói này, giám đốc ngân hàng liền vô thức rụt cổ lại.
“Là tôi”.
Chỉ hai chữ đơn giản thôi.
Lý Hùng thậm chí còn không phải nói họ tên của mình ra.
Giây phút tổng giám đốc chuỗi ngân hàng nghe thấy giọng nói này thì giọng điệu đang trầm ổn bỗng trở nên cung kính.
“Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là cậu lại gọi tới! Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”