Đúng như Nguỵ Hồng đã nói, người của nhà họ Tống đến rồi!
Cậu hai nhà họ Tống – Tống Đình Kiệt tự mình dẫn theo cao thủ đứng đấu nhà họ Tống – Tống Viễn và một nhóm tinh anh đến thành phố Giang Châu.
Chủ nhà họ Tô là Tô Chính Quốc tự mình nghênh đón.
Bước vào trong biệt thự của Tô Chính Quốc, Tống Đình Kiệt đi thẳng vào vấn đề nói: “Chủ nhà họ Tô, Đao Gia đã chết rồi”.
“Theo lý mà nói, thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu phải rối loạn mới phải”.
“Nhưng vì sao tôi lại có cảm giác rất yên bình thế?”
Tô Chính Quốc cung kính nhìn Tống Đình Kiệt.
Túc trí đa mưu!
Đây là nhận xét rất nhiều người quen thuộc với Tống Đình Kiệt cho anh.
Tống Đình Kiệt khác với mấy cậu chủ nhà giàu bình thường chỉ biết chơi xe thể thao, chơi phụ nữ.
Chẳng những anh ta có học vị tiến sĩ của hai trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Đồng thời, anh ta còn quản lý một nửa sản nghiệp của nhà họ Tống.
Hoàn toàn xứng đáng được gọi là một nhân tài trẻ tuổi!
Tô Chính Quốc cười nói: “Chúng tôi đều là những thương nhân đứng đắn, cũng không hiểu biết chuyện của thế giới ngầm lắm”.
“Nhưng theo tôi được biết, khoảng thời gian gần đây mấy ông lớn của thế giới ngầm ở tỉnh đã cùng tuyên bố một lệnh cấm”.
Mắt Tống Đình Kiệt sáng lên, lập tức hỏi: “Lệnh cấm gì?”
Tô Chính Quốc nói: “Chính là ra lệnh cho tất cả lưu manh côn đồ trong thế giới ngầm của tỉnh không được đụng vào tất cả sản nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nếu ai đụng vào, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì chôn cất ngay tại chỗ”.
Tống Đình Kiệt cười khẩy: “Một tập đoàn đến từ nơi nhỏ nhoi như Đông Hải lại có bản lĩnh lớn đến thế à?”
“Cậu hai không biết chứ, tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu rất nhanh”.
“Bây giờ sản nghiệp của bọn họ đã trải rộng khắp Đông Hải rồi”.
“Mấy ngày gần đây còn định tiến quân lên tỉnh, hội liên hợp thương mại của tỉnh còn đang lo lắng vì chuyện này đây”.
“Bọn họ khí thế hùng hổ, mọi người lo lắng cân bằng sẽ bị tập đoàn Lăng Tiêu đánh vỡ, thậm chí là bị bọn họ thôn tính”.
Tống Đình Kiệt duỗi một ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, cười nói: “Lúc đến đây tôi có hơi vội vàng, cũng không mang quà gì đến cho ông”.
“Như vậy đi, tôi tiêu diệt khí thế của tập đoàn Lăng Tiêu này giúp ông trước”.
“Cảm ơn cậu hai!”, Tô Chính Quốc kích động siết chặt tay.
Có cậu hai nhà họ Tống giúp đỡ, chuyện này chắc chắn thành công!
Lúc này, quản gia đi vào từ ngoài cửa.
“Ông chủ, khu biệt thự của chúng ta ở sườn núi phía Bắc Đông Hải gặp chút trở ngại”.
Tô Chính Quốc nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia đáp: “Lúc đầu khu đất đó có mười mấy cái mộ cổ, đa số đều đã ký tài liệu dời mộ rồi, chỉ có một người họ Liễu không chịu”.
“Trong đó chôn ai? Đối phương có thế lực gì không?”
“Cũng chỉ là một người sa cơ thất thế của thị trấn thôi, con trai của ông ta dạy học ở một trường cấp ba tư nhân”.
“Hình như con gái gả cho một đứa con trai vô dụng của gia tộc nhỏ nào đó ở Đông Hải”.
Tô Chính Quốc cười lạnh: “Nếu vậy thì trực tiếp đào mộ không phải là được rồi sao”.
Quản gia hơi khó xử nói: “Nhưng nhà kia có một bà lão đã hơn tám mươi tuổi”.
“Hôm nào cũng đòi chết đòi sống ôm bia mộ không buông, chúng tôi sợ gây ra tai nạn chết người nên không dám động vào”.
Tống Đình Kiệt ở bên cạnh hờ hững nói: “Đối phó với mấy người già đã bước hai chân vào quan tài thế này, dùng mạng của cháu bà ta ép buộc là có tác dụng nhất”.
Tô Chính Quốc vỗ đùi: “Cứ làm theo lời cậu hai nói đi!”
…
Trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong vừa bước vào thang máy, khi thang máy sắp đóng lại, bên ngoài vang lên một giọng nam.
“Đợi đã, đợi đã”.
Sau đó, một người trẻ tuổi mặc vest đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Lý Phong quen người này, anh ta là tinh anh của phòng nghiệp vụ, tên là Hà Lương Sinh.
Tập đoàn Lăng Tiêu chế độ văn minh, phúc lợi cao, hiệu quả lợi ích cũng tốt.
Quan trọng nhất là ông chủ rất thân thiết với mọi người.
Vì vậy nhân viên trên dưới đồng lòng, hấp dẫn không ít tinh anh gia nhập vào tập đoàn.
Đồng thời cũng khiến rất nhiều thanh niên đầy hứa hẹn trước kia không thành công ở nơi khác tìm thấy vị trí của mình.
Tất cả bọn họ đều cố gắng phấn đầu để thực hiện giấc mộng của mình.
Hà Lương Sinh này chính là một trong những người đó.
Quan trọng nhất là kẹo hồ lô Lý Phong dùng để trêu chọc Hứa Mộc Tình đều do Hà Lương Sinh mua.
Hôm nay Lý Phong không đòi kẹo hồ lô nữa.
Hà Lương Sinh không khỏi thở phào một hơi.
Vì trong túi anh ta thật sự có một cây kẹo hồ lô mới mua.
Cậu hai nhà họ Tống – Tống Đình Kiệt tự mình dẫn theo cao thủ đứng đấu nhà họ Tống – Tống Viễn và một nhóm tinh anh đến thành phố Giang Châu.
Chủ nhà họ Tô là Tô Chính Quốc tự mình nghênh đón.
Bước vào trong biệt thự của Tô Chính Quốc, Tống Đình Kiệt đi thẳng vào vấn đề nói: “Chủ nhà họ Tô, Đao Gia đã chết rồi”.
“Theo lý mà nói, thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu phải rối loạn mới phải”.
“Nhưng vì sao tôi lại có cảm giác rất yên bình thế?”
Tô Chính Quốc cung kính nhìn Tống Đình Kiệt.
Túc trí đa mưu!
Đây là nhận xét rất nhiều người quen thuộc với Tống Đình Kiệt cho anh.
Tống Đình Kiệt khác với mấy cậu chủ nhà giàu bình thường chỉ biết chơi xe thể thao, chơi phụ nữ.
Chẳng những anh ta có học vị tiến sĩ của hai trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Đồng thời, anh ta còn quản lý một nửa sản nghiệp của nhà họ Tống.
Hoàn toàn xứng đáng được gọi là một nhân tài trẻ tuổi!
Tô Chính Quốc cười nói: “Chúng tôi đều là những thương nhân đứng đắn, cũng không hiểu biết chuyện của thế giới ngầm lắm”.
“Nhưng theo tôi được biết, khoảng thời gian gần đây mấy ông lớn của thế giới ngầm ở tỉnh đã cùng tuyên bố một lệnh cấm”.
Mắt Tống Đình Kiệt sáng lên, lập tức hỏi: “Lệnh cấm gì?”
Tô Chính Quốc nói: “Chính là ra lệnh cho tất cả lưu manh côn đồ trong thế giới ngầm của tỉnh không được đụng vào tất cả sản nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nếu ai đụng vào, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì chôn cất ngay tại chỗ”.
Tống Đình Kiệt cười khẩy: “Một tập đoàn đến từ nơi nhỏ nhoi như Đông Hải lại có bản lĩnh lớn đến thế à?”
“Cậu hai không biết chứ, tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu rất nhanh”.
“Bây giờ sản nghiệp của bọn họ đã trải rộng khắp Đông Hải rồi”.
“Mấy ngày gần đây còn định tiến quân lên tỉnh, hội liên hợp thương mại của tỉnh còn đang lo lắng vì chuyện này đây”.
“Bọn họ khí thế hùng hổ, mọi người lo lắng cân bằng sẽ bị tập đoàn Lăng Tiêu đánh vỡ, thậm chí là bị bọn họ thôn tính”.
Tống Đình Kiệt duỗi một ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, cười nói: “Lúc đến đây tôi có hơi vội vàng, cũng không mang quà gì đến cho ông”.
“Như vậy đi, tôi tiêu diệt khí thế của tập đoàn Lăng Tiêu này giúp ông trước”.
“Cảm ơn cậu hai!”, Tô Chính Quốc kích động siết chặt tay.
Có cậu hai nhà họ Tống giúp đỡ, chuyện này chắc chắn thành công!
Lúc này, quản gia đi vào từ ngoài cửa.
“Ông chủ, khu biệt thự của chúng ta ở sườn núi phía Bắc Đông Hải gặp chút trở ngại”.
Tô Chính Quốc nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia đáp: “Lúc đầu khu đất đó có mười mấy cái mộ cổ, đa số đều đã ký tài liệu dời mộ rồi, chỉ có một người họ Liễu không chịu”.
“Trong đó chôn ai? Đối phương có thế lực gì không?”
“Cũng chỉ là một người sa cơ thất thế của thị trấn thôi, con trai của ông ta dạy học ở một trường cấp ba tư nhân”.
“Hình như con gái gả cho một đứa con trai vô dụng của gia tộc nhỏ nào đó ở Đông Hải”.
Tô Chính Quốc cười lạnh: “Nếu vậy thì trực tiếp đào mộ không phải là được rồi sao”.
Quản gia hơi khó xử nói: “Nhưng nhà kia có một bà lão đã hơn tám mươi tuổi”.
“Hôm nào cũng đòi chết đòi sống ôm bia mộ không buông, chúng tôi sợ gây ra tai nạn chết người nên không dám động vào”.
Tống Đình Kiệt ở bên cạnh hờ hững nói: “Đối phó với mấy người già đã bước hai chân vào quan tài thế này, dùng mạng của cháu bà ta ép buộc là có tác dụng nhất”.
Tô Chính Quốc vỗ đùi: “Cứ làm theo lời cậu hai nói đi!”
…
Trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong vừa bước vào thang máy, khi thang máy sắp đóng lại, bên ngoài vang lên một giọng nam.
“Đợi đã, đợi đã”.
Sau đó, một người trẻ tuổi mặc vest đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Lý Phong quen người này, anh ta là tinh anh của phòng nghiệp vụ, tên là Hà Lương Sinh.
Tập đoàn Lăng Tiêu chế độ văn minh, phúc lợi cao, hiệu quả lợi ích cũng tốt.
Quan trọng nhất là ông chủ rất thân thiết với mọi người.
Vì vậy nhân viên trên dưới đồng lòng, hấp dẫn không ít tinh anh gia nhập vào tập đoàn.
Đồng thời cũng khiến rất nhiều thanh niên đầy hứa hẹn trước kia không thành công ở nơi khác tìm thấy vị trí của mình.
Tất cả bọn họ đều cố gắng phấn đầu để thực hiện giấc mộng của mình.
Hà Lương Sinh này chính là một trong những người đó.
Quan trọng nhất là kẹo hồ lô Lý Phong dùng để trêu chọc Hứa Mộc Tình đều do Hà Lương Sinh mua.
Hôm nay Lý Phong không đòi kẹo hồ lô nữa.
Hà Lương Sinh không khỏi thở phào một hơi.
Vì trong túi anh ta thật sự có một cây kẹo hồ lô mới mua.