Thường Hổ hét lên với Thường Long.
Thường Long sắc mặt bình tĩnh, hắn chậm rãi đi vòng ra sau Đông Tuyết.
"Con đàn bà này ghê phết đấy, xem ra hai người chúng ta phải đánh thật rồi".
Dứt lời, Thường Hổ và Thường Long nháy mắt với nhau.
Cả hai kẻ trước người sau, cùng lao vào Đông Tuyết.
Đông Tuyết hừ lạnh, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ con dao găm trên tay cô ta.
Tốc độ Đông Tuyết nhanh hơn trước.
Khí thế quyết liệt hơn.
Biến thành một vệt sáng.
Đâm thẳng về phía Thường Long!
Nhanh quá!
Đồng tử của Thường Long giãn ra nhanh chóng.
Vào thời khắc mấu chốt, Thường Long tránh ngay.
Khi tránh được, Thường Long bất ngờ giật một cái túi ni lông sau lưng ra.
Hắn nhanh chóng bóp chiếc túi ni lông.
Nhiều chất bột màu trắng được đổ ra từ túi ni lông.
Đột nhiên, những đám bột này bay khắp bầu trời.
Đông Tuyết không tránh được việc hít vào một ít.
Lập tức, Đông Tuyết đột nhiên cảm thấy toàn thân yếu ớt, hai chân bủn rủn.
Trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Đáng khinh, các người dám hạ độc!"
"Hahahaha! Ahahahaha!"
Thường Hổ cười sằng sặc.
"Một con đàn bà như mày chắc hẳn từ nhỏ đã lớn lên dưới sự bao bọc của người khác, chưa từng trải qua cái gọi là giang hồ hiểm ác nhỉ?"
"Tao nói cho mày biết, những vụ như này ấy, không phải dựa vào não mà là dựa vào thủ đoạn!"
"Tiếp theo, tao sẽ cho mày nếm thử hương vị của tao".
"Đừng lo lắng, ông đây nhất định sẽ khiến mày ngây ngất trước khi chết".
"Tao sẽ không để cho mày đến thế gian này một cách vô ích đâu!"
Vừa nói, Thường Hổ vừa vênh váo đi về phía Đông Tuyết.
Hơn nữa, hắn còn vừa đi vừa cởi quần.
Hắn không thể đợi được nữa!
Hắn đã bứt rứt lắm rồi.
Không nhịn nổi nữa.
Hắn muốn đè lên.
Hắn muốn tiến vào cơ thể Đông Tuyết, để Đông Tuyết cảm nhận được sức mạnh của hắn, để Đông Tuyết cảm nhận được sự dũng mãnh của hắn!
Nhìn thấy Thường Hổ càng ngày càng gần.
Lúc này, Đông Tuyết kiên quyết chộp lấy con dao găm.
Cô ấy kề cạnh sắc của con dao găm vào cổ mình!
Lúc này, trong mắt Đông Tuyết lóe lên một tia quyết đoán!
Đột nhiên!
Có một hòn đá từ phía sau lao tới.
Đập vào đầu Thường Hổ.
Sức ném của viên đá không quá lớn.
Tuy nhiên, đầu nhọn của tảng đá đã đập vào trán Thường Hổ.
Thường Hổ đột nhiên quay đầu lại.
Thấy Hứa Mộc Tình đang nhặt một viên đá từ con đường nhỏ trên bờ ruộng.
Có một vết máu chảy xuống từ trên trán Thường Hổ.
Khi máu đã chảy đến miệng, Thường Hổ lè chiếc lưỡi dày cộp đầy bựa ra, liếm máu vào miệng hắn.
Hắn cười.
Nụ cười hắn hèn mọn và đâm đãng.
Đây chính là hương vị hắn muốn!
"Anh, anh còn đợi gì nữa? Lên đi, lột sạch quần áo của con kia đi!"
Thường Long đã không thể chịu được nữa.
Trước sự thúc giục của Thường Hổ, hắn đột nhiên hét lên.
Sau đó, với tốc độ rất nhanh, đã hóa thành một cơn gió mạnh và lao thẳng về phía Hứa Mộc Tình!
"Vù!"
Một tia sáng.
Một cái bóng mà mắt thường không thể nhìn rõ được!
Chợt lóe lên trước mặt Thường Long.
Thường Long vừa lao tới thì đột ngột dừng lại.
Cổ hắn ngửa lên.
Hai tay buông thõng.
Hai chân run rẩy!
Vì Thường Long rất cao, khỏe như gấu.
Nhìn từ hướng của Thường Hổ, cơ thể của Thường Long đã chắn đi tầm nhìn của Thường Hổ.
Vì thế mà Thường Hổ không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra với Thường Long?
Hắn chỉ nhìn thấy Thường Long đang giãy dụa.
Thường Hổ nhíu mày: "Anh, anh sao vậy?"
"Rắc!"
Thường Long đang vùng vẫy dữ dội thì cổ hắn đột nhiên nghẹo sang một bên.
Tiếng xương gãy!
Sau đó, cơ thể cao lớn của Thường Long, như một túi rác, bị ném lên cao.
Theo sau cơ thể bay ra của Thường Long.
Một bóng dáng mảnh mai tinh tế.
Mà chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng sẽ khiến người ta khắc sâu trong tâm trí.
Từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Thường Hổ.
Vũ Khuynh Mặc.
Nữ hoàng phố Wall.
Nữ thần được giới tài chính cả thế giới tôn thờ.
Cô ta đến. rồi
Một làn gió thổi qua người cô ta, cuốn theo mùi thơm khiến người ta mê đắm thổi về phía Hứa Mộc Tình.
Khoảnh khắc Thường Hổ và Vũ Khuynh Mặc nhìn nhau.
Thường Hổ đột nhiên cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra và hai chân run lên.
Ánh mắt gì đây?
Lạnh lẽo!
Sắc bén!
Rung động lòng người!
Thường Hổ lùi lại vài bước theo bản năng.
Nhưng do chân run nên khi lùi hắn đã ngã ngay xuống ruộng.
Không ai có thể nghĩ Vũ Khuynh Mặc, Nữ hoàng phố Wall, con gái nhà họ Vũ.
Lại có sức mạnh tuyệt đối trên cả "vương"!
Hơn cả cái danh Hắc Phong Song Sát.
Anh trai Thường Long.
Đã bị giết chết trong tích tắc!
Cậu em trai Thường Hổ sợ đến mức chân mềm nhũn ra chỉ vì một ánh nhìn!
Cô ta là ai?
Tại sao cô ta lại ở đây?
Nghi ngờ!
Kinh hãi!
Nhưng nhiều hơn cả là hoảng sợ!
Người phụ nữ xinh đẹp này quá mạnh!
Thường Hổ chỉ giống như con kiến trước mặt cô ta.
Mà bây giờ, lối thoát duy nhất của hắn là chạy!
Bình thường, thủ đoạn bẩn thỉu mà hai anh em chúng thường làm căn bản là không thể đối phó với người phụ nữ này!
Thường Hổ vội vàng dùng cả tay cả chân và cố gắng hết sức để đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắn thậm chí còn không nhìn Thường Long.
Với tốc độ nhanh nhất trong đời, hắn lao thẳng về phía rừng cây mà hắn nhắc tới lúc nãy.
Chạy!
Chạy!
Chạy thục mạng!
Bây giờ con đường thoát duy nhất của Thường Hổ là chạy vào rừng.
Chỉ cần vào được rừng thì hắn sẽ sống!
Đối mặt với Thường Hổ, kẻ đột ngột bỏ chạy, Vũ Khuynh Mặc tỏ ra bình tĩnh.
Cô ta như một tảng băng ngàn năm, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Đồng thời, nó cũng mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
Vũ Khuynh Mặc vươn tay về phía sau Hứa Mộc Tình, lạnh lùng nói: "Đưa viên đá trong tay cho tôi".
Hứa Mộc Tình cầm hai viên đá, một lớn và một nhỏ.
Lúc này, cô gái ngốc nghếch tốt bụng này còn do dự một lúc.
Cuối cùng, cô đã đưa một viên đá nhỏ cho Vũ Khuynh Mặc.
Khoảnh khắc Vũ Khuynh Mặc tiếp nhận viên đá nhỏ mà Hứa Mộc Tình giao cho.
Với những ngón tay mảnh khảnh, cô ta ném nhẹ hòn đá nhỏ về phía Thường Hổ.
"Vù!"
Viên đá nhỏ này cắt ngang không khí.
Cuối cùng, giống như một viên đạn, trực tiếp xuyên qua cơ thể của Thường Hổ từ phía sau.
Viên đá xuyên qua lồng ngực!
Sau khi bay mấy chục mét trong không trung, đã va phải một thân cây lớn trước mặt!
Thường Hổ ôm lấy lồng ngực đang chảy máu của mình, chạy về phía trước vài bước.
Với một tiếng "phịch", hắn ta nặng nề ngã xuống đất.
Hắn ta thậm chí không có cơ hội để giãy dụa, chết ngay tắp lự!
Vũ Khuynh Mặc nhìn Hứa Mộc Tình, với một chất giọng đều đều nói: "Đi thôi! Tôi đưa cô về".
Nói xong, Vũ Khuynh Mặc xoay người, đôi chân ngọc mảnh mai rảo bước.
Nhưng cô ta mới bước được nửa bước, Hứa mộc Tình ở phía sau đã nắm lấy tay cô ta.
Vũ Khuynh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Mộc Tình thành khẩn, bình tĩnh nói: "Thật là cơ hội hiếm có, chúng ta nói chuyện đi".
Vũ Khuynh Mặc hơi dừng lại, cuối cùng gật đầu: "Ở đây ồn ào quá. Đổi chỗ đi".
Hứa Mộc Tình theo sau Vũ Khuynh Mặc lên chiếc Hummer Limousine.
Đông Tuyết cũng được Xuân Vũ và Thu Hương dìu vào một chiếc Mercedes Benz khác.
Hai chiếc xe chuyển động chậm rãi trên đường, đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường.
Thường Long sắc mặt bình tĩnh, hắn chậm rãi đi vòng ra sau Đông Tuyết.
"Con đàn bà này ghê phết đấy, xem ra hai người chúng ta phải đánh thật rồi".
Dứt lời, Thường Hổ và Thường Long nháy mắt với nhau.
Cả hai kẻ trước người sau, cùng lao vào Đông Tuyết.
Đông Tuyết hừ lạnh, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ con dao găm trên tay cô ta.
Tốc độ Đông Tuyết nhanh hơn trước.
Khí thế quyết liệt hơn.
Biến thành một vệt sáng.
Đâm thẳng về phía Thường Long!
Nhanh quá!
Đồng tử của Thường Long giãn ra nhanh chóng.
Vào thời khắc mấu chốt, Thường Long tránh ngay.
Khi tránh được, Thường Long bất ngờ giật một cái túi ni lông sau lưng ra.
Hắn nhanh chóng bóp chiếc túi ni lông.
Nhiều chất bột màu trắng được đổ ra từ túi ni lông.
Đột nhiên, những đám bột này bay khắp bầu trời.
Đông Tuyết không tránh được việc hít vào một ít.
Lập tức, Đông Tuyết đột nhiên cảm thấy toàn thân yếu ớt, hai chân bủn rủn.
Trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Đáng khinh, các người dám hạ độc!"
"Hahahaha! Ahahahaha!"
Thường Hổ cười sằng sặc.
"Một con đàn bà như mày chắc hẳn từ nhỏ đã lớn lên dưới sự bao bọc của người khác, chưa từng trải qua cái gọi là giang hồ hiểm ác nhỉ?"
"Tao nói cho mày biết, những vụ như này ấy, không phải dựa vào não mà là dựa vào thủ đoạn!"
"Tiếp theo, tao sẽ cho mày nếm thử hương vị của tao".
"Đừng lo lắng, ông đây nhất định sẽ khiến mày ngây ngất trước khi chết".
"Tao sẽ không để cho mày đến thế gian này một cách vô ích đâu!"
Vừa nói, Thường Hổ vừa vênh váo đi về phía Đông Tuyết.
Hơn nữa, hắn còn vừa đi vừa cởi quần.
Hắn không thể đợi được nữa!
Hắn đã bứt rứt lắm rồi.
Không nhịn nổi nữa.
Hắn muốn đè lên.
Hắn muốn tiến vào cơ thể Đông Tuyết, để Đông Tuyết cảm nhận được sức mạnh của hắn, để Đông Tuyết cảm nhận được sự dũng mãnh của hắn!
Nhìn thấy Thường Hổ càng ngày càng gần.
Lúc này, Đông Tuyết kiên quyết chộp lấy con dao găm.
Cô ấy kề cạnh sắc của con dao găm vào cổ mình!
Lúc này, trong mắt Đông Tuyết lóe lên một tia quyết đoán!
Đột nhiên!
Có một hòn đá từ phía sau lao tới.
Đập vào đầu Thường Hổ.
Sức ném của viên đá không quá lớn.
Tuy nhiên, đầu nhọn của tảng đá đã đập vào trán Thường Hổ.
Thường Hổ đột nhiên quay đầu lại.
Thấy Hứa Mộc Tình đang nhặt một viên đá từ con đường nhỏ trên bờ ruộng.
Có một vết máu chảy xuống từ trên trán Thường Hổ.
Khi máu đã chảy đến miệng, Thường Hổ lè chiếc lưỡi dày cộp đầy bựa ra, liếm máu vào miệng hắn.
Hắn cười.
Nụ cười hắn hèn mọn và đâm đãng.
Đây chính là hương vị hắn muốn!
"Anh, anh còn đợi gì nữa? Lên đi, lột sạch quần áo của con kia đi!"
Thường Long đã không thể chịu được nữa.
Trước sự thúc giục của Thường Hổ, hắn đột nhiên hét lên.
Sau đó, với tốc độ rất nhanh, đã hóa thành một cơn gió mạnh và lao thẳng về phía Hứa Mộc Tình!
"Vù!"
Một tia sáng.
Một cái bóng mà mắt thường không thể nhìn rõ được!
Chợt lóe lên trước mặt Thường Long.
Thường Long vừa lao tới thì đột ngột dừng lại.
Cổ hắn ngửa lên.
Hai tay buông thõng.
Hai chân run rẩy!
Vì Thường Long rất cao, khỏe như gấu.
Nhìn từ hướng của Thường Hổ, cơ thể của Thường Long đã chắn đi tầm nhìn của Thường Hổ.
Vì thế mà Thường Hổ không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra với Thường Long?
Hắn chỉ nhìn thấy Thường Long đang giãy dụa.
Thường Hổ nhíu mày: "Anh, anh sao vậy?"
"Rắc!"
Thường Long đang vùng vẫy dữ dội thì cổ hắn đột nhiên nghẹo sang một bên.
Tiếng xương gãy!
Sau đó, cơ thể cao lớn của Thường Long, như một túi rác, bị ném lên cao.
Theo sau cơ thể bay ra của Thường Long.
Một bóng dáng mảnh mai tinh tế.
Mà chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng sẽ khiến người ta khắc sâu trong tâm trí.
Từ từ xuất hiện trong tầm mắt của Thường Hổ.
Vũ Khuynh Mặc.
Nữ hoàng phố Wall.
Nữ thần được giới tài chính cả thế giới tôn thờ.
Cô ta đến. rồi
Một làn gió thổi qua người cô ta, cuốn theo mùi thơm khiến người ta mê đắm thổi về phía Hứa Mộc Tình.
Khoảnh khắc Thường Hổ và Vũ Khuynh Mặc nhìn nhau.
Thường Hổ đột nhiên cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra và hai chân run lên.
Ánh mắt gì đây?
Lạnh lẽo!
Sắc bén!
Rung động lòng người!
Thường Hổ lùi lại vài bước theo bản năng.
Nhưng do chân run nên khi lùi hắn đã ngã ngay xuống ruộng.
Không ai có thể nghĩ Vũ Khuynh Mặc, Nữ hoàng phố Wall, con gái nhà họ Vũ.
Lại có sức mạnh tuyệt đối trên cả "vương"!
Hơn cả cái danh Hắc Phong Song Sát.
Anh trai Thường Long.
Đã bị giết chết trong tích tắc!
Cậu em trai Thường Hổ sợ đến mức chân mềm nhũn ra chỉ vì một ánh nhìn!
Cô ta là ai?
Tại sao cô ta lại ở đây?
Nghi ngờ!
Kinh hãi!
Nhưng nhiều hơn cả là hoảng sợ!
Người phụ nữ xinh đẹp này quá mạnh!
Thường Hổ chỉ giống như con kiến trước mặt cô ta.
Mà bây giờ, lối thoát duy nhất của hắn là chạy!
Bình thường, thủ đoạn bẩn thỉu mà hai anh em chúng thường làm căn bản là không thể đối phó với người phụ nữ này!
Thường Hổ vội vàng dùng cả tay cả chân và cố gắng hết sức để đứng dậy khỏi mặt đất.
Hắn thậm chí còn không nhìn Thường Long.
Với tốc độ nhanh nhất trong đời, hắn lao thẳng về phía rừng cây mà hắn nhắc tới lúc nãy.
Chạy!
Chạy!
Chạy thục mạng!
Bây giờ con đường thoát duy nhất của Thường Hổ là chạy vào rừng.
Chỉ cần vào được rừng thì hắn sẽ sống!
Đối mặt với Thường Hổ, kẻ đột ngột bỏ chạy, Vũ Khuynh Mặc tỏ ra bình tĩnh.
Cô ta như một tảng băng ngàn năm, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Đồng thời, nó cũng mang theo khí thế khiến người ta phải sợ hãi.
Vũ Khuynh Mặc vươn tay về phía sau Hứa Mộc Tình, lạnh lùng nói: "Đưa viên đá trong tay cho tôi".
Hứa Mộc Tình cầm hai viên đá, một lớn và một nhỏ.
Lúc này, cô gái ngốc nghếch tốt bụng này còn do dự một lúc.
Cuối cùng, cô đã đưa một viên đá nhỏ cho Vũ Khuynh Mặc.
Khoảnh khắc Vũ Khuynh Mặc tiếp nhận viên đá nhỏ mà Hứa Mộc Tình giao cho.
Với những ngón tay mảnh khảnh, cô ta ném nhẹ hòn đá nhỏ về phía Thường Hổ.
"Vù!"
Viên đá nhỏ này cắt ngang không khí.
Cuối cùng, giống như một viên đạn, trực tiếp xuyên qua cơ thể của Thường Hổ từ phía sau.
Viên đá xuyên qua lồng ngực!
Sau khi bay mấy chục mét trong không trung, đã va phải một thân cây lớn trước mặt!
Thường Hổ ôm lấy lồng ngực đang chảy máu của mình, chạy về phía trước vài bước.
Với một tiếng "phịch", hắn ta nặng nề ngã xuống đất.
Hắn ta thậm chí không có cơ hội để giãy dụa, chết ngay tắp lự!
Vũ Khuynh Mặc nhìn Hứa Mộc Tình, với một chất giọng đều đều nói: "Đi thôi! Tôi đưa cô về".
Nói xong, Vũ Khuynh Mặc xoay người, đôi chân ngọc mảnh mai rảo bước.
Nhưng cô ta mới bước được nửa bước, Hứa mộc Tình ở phía sau đã nắm lấy tay cô ta.
Vũ Khuynh Mặc quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Mộc Tình thành khẩn, bình tĩnh nói: "Thật là cơ hội hiếm có, chúng ta nói chuyện đi".
Vũ Khuynh Mặc hơi dừng lại, cuối cùng gật đầu: "Ở đây ồn ào quá. Đổi chỗ đi".
Hứa Mộc Tình theo sau Vũ Khuynh Mặc lên chiếc Hummer Limousine.
Đông Tuyết cũng được Xuân Vũ và Thu Hương dìu vào một chiếc Mercedes Benz khác.
Hai chiếc xe chuyển động chậm rãi trên đường, đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường.